Q1 -Chương 65: Ta dừng lại gửi thư mới cho ai(*)

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

(*)nguyên văn: ngã đãi vi thùy phát tân thi
——————————————————
Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút, nói: “Hay là cuối cùng bọn họ thật sự sẽ thành công, nhưng bọn hắn không biết làm như vậy có thể sẽ mang đến một số hậu quả không tưởng được. Năm đó sư huynh cũng không phải là đã thành công hay sao? Nhưng hắn chưa từng sẽ nghĩ tới, sau này sẽ biến thành như vậy? Chẳng qua… Thập Tuế còn lợi hại hơn cả ta và sư huynh, mới có thể chịu đựng vượt qua được một cửa ải kia.”

Mèo trắng đối với cái tên đệ tử kêu Thập Tuế kia không có chút hứng thú nào, nhưng nghe ra được Tỉnh Cửu đối với người đệ tử kia vẫn còn có chút quan tâm, không khỏi có chút bất ngờ, nhìn hắn một cái, nghĩ thầm lúc trước ngươi một lòng tu đạo, chưa bao giờ quản sống chết của cả người lẫn mèo, làm sao bây giờ lại thay đổi nhiều đến thế?

“Ta chuẩn bị đi ra ngoài một chút.” Tỉnh Cửu nói.

Mèo trắng càng thêm khiếp sợ, ngay cả lông trên đuôi cũng dựng đứng hết cả lên, nghĩ thầm vậy mà cũng có ngày ngươi đồng ý rời núi sao?”

“Nhắm mắt làm ngơ.”

Tỉnh Cửu giơ lên ngón trỏ, hạ xuống trước mắt mèo trắng.

Mèo trắng rất tự nhiên mà đi về phía trước, dùng một bên mặt đi cọ.

Đợi sau khi cọ cọ thoải mái xong, nó mới sợ hãi giật mình tỉnh giấc, nhanh chóng lên lui về, tiếp tục nằm ở trên bệ cửa sổ hóa trang giả chết.

Bây giờ nó nhìn không ra nông sâu của Tỉnh Cửu, cho nên sẽ không xuất thủ, nhưng cũng sẽ không thân cận với Tỉnh Cửu, bởi vì như vậy có thể sẽ bị Tỉnh Cửu liên lụy.

Thanh sơn Trấn Thủ Bạch Quỷ, có được lực lượng có thể so với Thần Ma cùng với cảnh giới cực kỳ kinh khủng, bối phận cũng cực cao.

Vô số năm qua, trong Thanh Sơn Cửu Phong chỉ có hai người có thể làm cho nó cảm thấy cảnh giác thậm chí là sợ hãi.

Nó sợ Tỉnh Cửu, nhưng càng sợ cái người mà Tỉnh Cửu đối đầu kia.

Tỉnh Cửu vô tình, người kia lại quá đa tình.

Vô tình không phải là lãnh khốc, chẳng qua là ý nghĩa trên mặt chữ mà thôi.(ý nói TC ko có tình cảm, vô:không, tình:tình cảm)

Đa tình cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.

“A đại, muốn theo ta đi ra ngoài không?”

Tỉnh Cửu hỏi.

Mèo trắng khinh bỉ nhìn hắn một cái.

Tỉnh Cửu nói: “Ngươi cũng biết, ta cũng không hiểu gì về đạo lí đối nhân xử thế, cũng không biết quan tâm tới người khác.”

Mèo trắng u oán nhìn hắn một cái, nghĩ thầm ngươi cũng biết a?

Tỉnh Cửu không nói gì nữa.

Mèo trắng hiểu rõ ý tứ của hắn, giơ ra mèo chưởng mềm mại, làm dấu một chút.

Đầu móng vuốt sắc bén từ trong kẽ hở lộ ra, còn khiến người ta sợ hãi hơn cả thanh kiếm sắc bén nhất.

“Cảm tạ.”

Tỉnh Cửu sờ sờ đầu của nó.

Mèo trắng phi thường không hài lòng mà cắn hắn một cái, đương nhiên không dám dùng sức.

Thời điểm trở lại Thần Mạt phong, bóng đêm vẫn thâm trầm như cũ.

Nhìn cái nhà gỗ nhỏ ở đoạn vách núi phía trước, Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút, đi tới, đẩy cửa mà vào.

Cố Thanh không có ngủ, mượn đèn dầu, vẫn còn đang nghiên cứu kiếm phổ, nhìn thây hắn, cực kỳ giật mình.

Hắn đi tới Thần Mạt phong đã hơn nửa năm, chưa thấy Tỉnh Cửu rời đi đỉnh núi bao giờ, chứ đừng nói chi là đến nơi này.

“Sau đó chúng ta sẽ rời đi.”

Tỉnh Cửu nói: “Ngươi định ở lại trong núi, hay là đi ra bên ngoài?”

Cố Thanh lại càng giật mình, nghĩ thầm vì sao bỗng nhiên muốn rời khỏi? Hắn trầm mặc một chút, hỏi: “Các ngươi muốn đi bao lâu?”

Đây là một cái vấn đề vô cùng trọng yếu.

Tỉnh Cửu biết chuyện mà hắn quan tâm nhất là cái gì, nói: “Ta sẽ trở về trước Thừa Kiếm Đại Hội.”

Cố Thanh suy nghĩ một chút, nói: “Ta liền ở lại chỗ này là được rồi, chuyên tâm tu kiếm, cũng thuận tiện giữ nhà.”

Tỉnh Cửu không có khuyên hắn, nói: “Vạn nhất có chuyện gì, nói với hầu tử.”

Cố Thanh không hiểu rõ ý tứ của hắn, nghĩ thầm hầu tử trong núi quả thực thông minh, nhưng nếu quả thật xảy ra việc gì, có thể hỗ trợ cái gì? hoặc là nói những con khỉ kia có thể đi tìm người nào?

Hắn không hỏi Tỉnh Cửu, chỉ là đem những lời này ghi tạc vào trong lòng.

Lúc sáng sớm, Thanh sơn nghị sự.

Không biết là trùng hợp, hay là còn có nguyên nhân gì khác, từ khi Thần Mạt phong xoá bỏ lệnh cấm, sau khi Triệu Tịch Nguyệt trở thành Phong chủ, Quy Củ khi Thanh sơn nghị sự liền được sửa lại rất nhiều.

Thường ngày đều là các Phong chủ kiếm tề tụ tại Thiên Quang phong, Phong chủ lấy kiếm truyền âm, hiện tại thì thay đổi thành đại diện của mỗi ngọn núi tụ tập ở trong đại điện của Tích Lai phong trực tiếp nghị sự.

Rất nhiều người đều suy đoán, các Phong chủ hẳn là cảm thấy nghị sự bình đẳng cùng với người từng là đệ tử đời thứ ba như là Triệu Tịch Nguyệt, thật sự là một chuyện khá là xấu hổ.

Mấy cái suy đoán này còn có bằng chứng gián tiếp, đó chính là lần Thanh sơn nghị sự này, vẫn như cũ vô tình hay cố ý quên đi việc thông báo Thần Mạt phong.

Nội dung nghị sự chủ yếu của ngày hôm nay, là vấn đề mà lần các đệ tử Lưỡng Vong phong đi Triều Nam Thành trừ yêu gặp phải.

Trưởng lão Thiên Quang phong Bạch Như Kính, căn bản không có che giấu sự giận dữ của mình, lớn tiếng yêu cầu mau chóng phái ra cường giả đời thứ hai đi vào Trọc Thủy, nếu như đầu đại yêu kia còn sống, liền nhanh lên bắt lại, nếu như là chết, cũng phải đem thi thể kéo về, điều tra rõ ràng ban đêm ngày hôm đó, chỗ sâu trong của Trọc thủy đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Nghe tiếng rống giận quanh quẩn ở trong điện, đám người Mai Lý không nói gì, bọn họ biết vì sao Bạch Như Kính tức giận như thế, bởi vì cho tới bây giờ, Liễu Thập Tuế còn không có tỉnh lại.

“Các sư đệ của Thích Việt phong đã xem qua,trong cơ thể của Liễu Thập Tuế quả thật có rất nhiều hoả độc, thế nhưng… Rõ ràng là loại khác thường.”

Trưởng lão Thì Minh Hiên đến từ Vân Hành phong quái gở nói: “Ta rất hoài nghi có phải hay không hắn đã ăn vào vật gì, chờ hắn tỉnh lại hỏi một cái liền biết.”

Tất cả mọi người trong điện đều biết thứ hắn đang hoài nghi là cái gì, trên thực tế sau khi Thích Việt phong kiểm tra, đây là suy đoán của rất nhiều người.

Bạch Như Kính tự nhiên phải che chở cho đồ đệ của mình, lớn tiếng nói: “Chân tướng không rõ, đừng vội ngậm máu phun người!”

Thì Minh Hiên lạnh cười nói: “Tốt một câu chân tướng không rõ, ta đây lại hỏi ngươi một câu, nếu như chân tướng không rõ, vì sao Giản Như Vân lại bị nhốt vào u phòng!”

Mọi người đều biết, trước khi Giản Như Vân đi Lưỡng Vong phong chính là đồ đệ của Thì Minh Hiên.

“Giản Như Vân bảo vệ bất lực, đương nhiên phải bị phạt!”

“Trảm yêu trừ ma, vốn là việc hung hiểm, chẳng lẽ còn muốn làm vú em?”

“Thì Minh Hiên, ngươi chớ có cho là có nơi nào đó làm chỗ dựa, liền có thể vô lễ đối với Thiên Quang phong ta như thế!”

“Ô ô u, không hổ là Thanh sơn đệ nhất phong, quả nhiên khí phách mười phần, cho rằng Vân Hành phong ta là thuộc hạ của ngươi chắc?”

Trong lúc nhất thời, trong điện của Tích Lai phong chỉ có thể nghe được tiếng hô nổi giận của Bạch Như Kính cùng âm thanh âm dương quái khí của Thì Minh Hiên.

Phong chủ của Tích Lai phong lắc đầu, chuẩn bị khuyên bảo hai câu, bỗng nhiên không biết cảm ứng được cái gì, khẽ nhíu mày, không có mở miệng.

Mai Lý nhìn về ngoài điện, thần tình hơi dị, nghĩ thầm xảy ra chuyện gì, vì sao kiếm tâm của mình có chút không yên?

Rất nhanh, một tin tức liền từ chỗ Nam Tùng Đình truyền tới nội môn, lại cấp tốc truyền khắp cửu phong.

Triệu Tịch Nguyệt cùng Tỉnh Cửu đi.

Đi? Cứ như vậy đi?

Bạch Như Kính thần tình hơi dị, nói: “Triệu… Nàng là Phong chủ của Thần Mạt phong, làm sao có thể tùy ý rời đi?”

Trong đại điện của Tích Lai phong hoàn toàn an tĩnh, các cường giả đời thứ hai của Thanh sơn nhìn nhau không nói gì.

Chính là bởi vì Triệu Tịch Nguyệt là Phong chủ của Thần Mạt phong, cho nên nàng rời đi không cần bất luận kẻ nào đồng ý.

Dựa theo môn quy của Thanh sơn, nàng chỉ cần báo cho Tích Lai phong một tiếng, đem Kiếm bài làm đăng ký, liền có thể muốn đi đâu đi chỗ đó.

Đây cũng là đặc quyền của Phong chủ trong cửu phong.

Coi như nàng không có thông báo Tích Lai phong, cũng không có ai có thể đem nàng làm sao bây giờ.

Đương nhiên, nếu như Chưởng môn không đồng ý, tự nhiên cũng đừng nói chuyện gì khác.

Vấn đề ở chỗ, Chưởng môn chuyên tâm tu đạo, đã nhiều năm không có để ý qua mấy việc này.

Phong chủ của Tích Lai phong bất đắc dĩ cười cười, nói: “Sau đó ta đi Thiên Quang phong báo cho Chưởng môn sư huynh biết việc này.”

Mai Lý nhìn Lâm Vô Tri đi tới báo tin, hỏi: “Bọn họ có nói muốn đi đâu hay không? Khi nào thì trở về?”

Lâm Vô Tri cười khổ nói: “Không nói gì.”

Mai Lý nghĩ chẳng lẽ muốn đi thật lâu hay sao?

Đối với người tu đạo mà nói vân du tứ hải hơn mười năm là chuyện rất bình thường, tất cả mọi người trong điện đều đã từng trải qua kinh lịch tương tự như vậy, nhưng thời điểm bọn hắn làm ra loại quyết định này, thường thường đã tu tới Du Dã cảnh giới, muốn tiếp tục tiến bước trên đại đạo phi thường khó khăn trắc trở, Triệu Tịch Nguyệt cùng Tỉnh Cửu còn trẻ như vậy, vì sao vội vã như thế?