Q1 - Chương 48: Thì ra ngươi vẫn luôn ở nơi này

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Triệu Tịch Nguyệt đã giận thật.

Tỉnh Cửu vội vàng nói: “Ta đã nghĩ ra câu chuyện mới, hoặc có thể xem là câu chuyện vừa rồi có diễn biến tiếp theo, ngươi có muốn nghe hay không?”

Triệu Tịch Nguyệt khẽ nhíu mày, nói: “Lại là lão Tiên nhân kia ư?”

Tỉnh Cửu nói: “Đúng vậy, vừa rồi lúc ngươi đang hôn mê, lão Tiên nhân kia lại tới, hắn biết ngươi đang tìm một thanh kiếm ở đây để, vì vậy hắn đã nói cho ta biết.”

Triệu Tịch Nguyệt nghĩ tới bí mật trên người hắn còn có những chuyện liên tiếp phát sinh từ nãy tới giờ, có chút khẩn trương, nói: “Ngươi biết vị trí chính xác của thanh kiếm kia ư?”

Tỉnh Cửu nhìn nàng mỉm cười nói: “Hắn nói… Thanh kiếm kia từ trước đến nay vẫn luôn ở trên tay ngươi.”

Triệu Tịch Nguyệt có chút khó hiểu, nhìn về phía hai tay của mình, bỗng nhiên chú ý tới Kiếm trạc trên cổ tay mình.

Chẳng lẽ… Hắn nói chính là cái này ư?

Tâm tình của nàng hơi rung động, kiếm trạc không chút tiếng động mà bay lên, hóa thành một sợi Kiếm tác màu bạc, phất phới giữa không trung.

Tỉnh Cửu vươn tay.

Triệu Tịch Nguyệt lẳng lặng nhìn hắn, đem Kiếm tác đưa vào trong tay của hắn.

Tay trái của Tỉnh Cửu nắm lấy chuôi kiếm, tay phải cầm thật chặt Kiếm tác, chậm rãi tuốt xuống phía dưới.

Chỉ nghe ba ba bốp một hồi dày đặc âm thanh vỡ vụn vang lên, khe hở giữa bàn tay của hắn và kiếm tác, bắn tung tóe ra một chùm tia lửa màu bạc.

Mảnh bạc bay múa rơi xuống, từng mảnh kim loại từ mặt ngoài của Kiếm tác bong ra, giống như rắn lột da, lộ ra bộ dáng chân thật bên trong.

Thanh kiếm kia có một màu đỏ tươi đến cực điểm, tựa như san hô, cũng giống với máu tươi.

Triệu Tịch Nguyệt nhìn thanh kiếm này, lẩm bẩm nói: “Thật đẹp… Đây chính là Phất Tư kiếm ư?”

Tỉnh Cửu nói: “Đúng vậy, đây chính là Phất Tư kiếm.”

Hắn đem thanh kiếm đưa tới trước người Triệu Tịch Nguyệt.

Triệu Tịch Nguyệt trầm mặc thời gian rất lâu, cuối cùng không nhận lấy.

“Thanh kiếm này do ngươi phát hiện, vậy thì tự nhiên là của ngươi rồi.”

Phất Tư kiếm đại biểu không chỉ là một thanh kiếm, mà còn là truyền thừa của Thần Mạt phong, y bát của Cảnh Dương.

Triệu Tịch Nguyệt rất kiêu ngạo, không muốn tiếp nhận thanh kiếm này như là quà tặng, nhìn Tỉnh Cửu hỏi: “Ngươi là hậu nhân của sư thúc tổ ư? Hay ngươi chính là truyền nhân chân chính của sư thúc tổ?”

Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút, nói: “Từ góc độ nào đó mà nói, hai cách nói này đều có lý.”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Vậy thanh kiếm này càng nên thuộc về ngươi.”

Tỉnh Cửu nói: “Ngươi đã nói, hắn đã lựa chọn ngươi làm đệ tử thừa kiếm của Thần Mạt phong.”

“Ta chưa từng gặp sư thúc tổ, ta chỉ biết năm đó lúc hắn đi ngang qua thành Triều Ca, gặp mẫu thân của ta, lúc ấy khi ta vẫn còn trong bụng mẫu thân đã được hắn chỉ định là thừa kiếm đệ tử, Thanh Sơn Tông liền sớm phái sư trưởng tới bảo vệ ta, vì vậy từ lúc còn chưa sinh ra, cuộc đời của ta liền đã được định trước nhất định sẽ không phải là một tiểu thư quý tộc bình thường, ta không cần vì ích lợi của gia tộc mà đi cưới hỏi, cũng không cần đi tham gia những hội thơ nhàm chán kia, ta cũng không cần lo lắng sẽ bị chọn vào Hoàng cung, nhân sinh của ta đã được chúc phúc.”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Tất cả tốt đẹp, ghen tỵ, đều là từ sư thúc tổ ban tặng cho ta, nhưng mà… Ta chưa từng thấy hắn, ta lại không thể phát hiện bí mật của thanh kiếm này, ta không có bản lãnh đi lên Thần Mạt phong, như vậy ta làm sao có tư cách làm truyền nhân của hắn?”

Tỉnh Cửu nói: “Có lẽ hắn cũng không nghĩ như vậy.”

Triệu Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn.

Tỉnh Cửu nói: “Năng lực của ngươi cùng ý nguyện của ngươi cũng không trọng yếu, bởi vì ý nguyện của hắn đã vô cùng rõ ràng. Ngươi từ lúc ra đời liền đã mang theo kiếm trạc này, nói rõ từ đầu hắn đã muốn ngươi tới thừa kế Thần Mạt phong, nếu không vì sao phải đem Phất Tư kiếm để ở bên cạnh ngươi?”

Triệu Tịch Nguyệt trầm mặc thời gian rất lâu, nhìn Tỉnh Cửu một cái, không nói gì nữa, đi tới kiếm đài ở sâu trong động phủ, thần tình trịnh trọng đem Phất Tư Kiếm cắm vào.

Một đêm dài đã qua, nắng sớm mờ mờ chiếu sáng đỉnh núi trên cao, dưới chân núi lại vẫn vô cùng u ám.

Mọi người dưới núi đã rời đi rất nhiều, tân khách xem lễ, cao tăng của Quả Thành Tự còn có hai vị Vương công Triều Ca thành còn ở lại, vị tiểu cô nương của Huyền Linh Tông kia cũng còn đang cố chống đỡ, về phần đệ tử của cửu phong như Quá Nam Sơn, Lâm Vô Tri, Cố Hàn, tự nhiên muốn đợi đến cuối cùng.

Mọi người đối với chuyện Triệu Tịch Nguyệt cùng Tỉnh Cửu trèo lên đỉnh Thần Mạt phong, vốn dĩ không có lòng tin, thời gian một đêm trôi qua, chỉ sợ hy vọng cuối cùng cũng đã tan biến, nhưng mọi người vẫn còn không rõ, vì sao lúc này Chưởng môn đại nhân còn không xuất thủ đem bọn họ cứu ra, bọn họ có làm sao không? Có gặp phải đã gặp phải nguy hiểm gì hay không?

Bỗng nhiên, trong Thần Mạt phong nổi lên một trận gió lớn.

Gió lớn gào thét mà lên, làm dã thụ khắp núi không ngừng lay động, lá vụn thật dầy phía dưới rừng cây theo gió mà bay lên, bay múa khắp trời, hình ảnh này nhìn rất đồ sộ cùng mỹ lệ.

Quá Nam Sơn hơi run lên, vì sao có thể nghe được thanh âm trong Thần Mạt phong?

Hắn không còn kịp suy tư nhiều hơn, lại có kịch biến phát sinh.

Gió lớn cuốn theo lá rụng bay lên, đi tới phía trên Thần Mạt phong, rốt cục tiếp xúc đến vách đá bị nắng sớm chiếu sáng.

Nắng sớm phảng phất thiêu đốt lá rụng thành phấn vụn, trên núi dấy lên hừng hực đại hỏa, vô thanh vô tức rồi lại vô cùng cuồng dã.

Đây không phải ngọn lửa thực sự, tỏa ra vô hạn quang minh, nhưng không có chút nhiệt lượng nào.

Vách đá cùng rừng cây được chiếu sáng, trong nháy mắt phảng phất ban ngày đã tới.

Còn chưa kết thúc, vách đá cùng rừng cây thậm chí bắt đầu tự rực sáng lên, từ trong ra ngoài phát ra vô số ánh sáng.

Mọi người rõ ràng thấy được tấm màn ngăn cách của kiếm trận , Thần Mạt phong giống như một viên ngọc lưu ly khổng lồ đã nứt ra nhưng vẫn chưa vỡ, bên trong có vô số mặt phẳng, phản xạ ánh sáng, mỹ lệ vô cùng.

Ánh sáng càng ngày càng dày, càng ngày càng sáng ngời, đường nét ngăn cách càng ngày càng mơ hồ, cho đến thời khắc nào đó, trong thiên địa phát ra một tiếng vang nhỏ.

Cũng giống ngọn lửa kia, đạo thanh âm này cũng không phải chân thật, nhưng rơi vào trong lòng của mỗi người rất rõ ràng.

Vô luận là kiếm thức hay là thiền tâm cùng thức hải, cũng có thể nghe được thanh âm này.

Đây là tiếng kiếm.

Đây là bình bạc vỡ tan.

Ngọc châu rơi bàn.

Vô cùng trong trẻo.

Gió mát nhè nhẹ, nắng sớm khẽ tán.

Lửa rừng ở giữa vách núi đã biến mất, tiếng kiếm vẫn lượn lờ kia dần dần biến mất.

Thần Mạt phong đứng sừng sững ở dưới bầu trời, vẫn trầm tĩnh, trang nghiêm như vậy.

Phảng phất không có chuyện gì phát sinh, núi vẫn là ngọn núi kia.

Nhưng tất cả mọi người đều biết, ngọn núi này đã không giống lúc trước.

Kiếm trận cấm chế đã được giải trừ, Thần Mạt phong tái hiện nhân gian.

Ngọn núi thứ chín của Thanh sơn đã được nối lại truyền thừa!

Nhìn cô phong dưới nắng sớm, Quá Nam Sơn trầm mặc không nói, vẻ mặt của Lâm Vô Tri cực kỳ vui mừng, Cố Hàn ngơ ngẩn không nói gì.

Tiểu cô nương của Huyền Linh Tông kia, xoa xoa hai mắt có chút nhức mỏi, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Vị trưởng lão chủ trì thừa kiếm của Thích Việt phong kia, cảm khái nói: “Chúc mừng truyền thừa của Tiểu sư thúc được tiếp nối.”

Nơi xa truyền đến thanh âm có chút thương cảm của Phong chủ của Thanh Dung phong.

“Không nghĩ tới nhanh như vậy lại có thể thấy ngọn núi này.”