Q2 - Chương 7: Vậy thì chết hết đi

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nhìn hai cái quái nhân dùng mảnh vải bố che mặt này, vẻ mặt của vị trung niên nhân kia hơi lạnh, tỏa ra thần thức dò xét một phen.

Hắn phát hiện cái người hơi cao hơn một chút kia chỉ là một người thường, cảnh giới của cô gái nói chuyện lúc trước có chút phán đoán không ra, nhưng nghe thanh âm trẻ tuổi như vậy, có thể cao bao nhiêu?

“Chẳng qua là một bọn chuột nhắt không dám lộ mặt mà thôi.”

Một tên đệ tử của Tam Đô Phái ở bên nói: “Cảnh báo lúc sáng nay của thủ thành, đối tượng muốn bắt chỉ sợ chính là các ngươi.”

Vị trung niên nhân kia nhìn phản ứng của Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt, càng xác định cái phỏng đoán này là đúng, tâm tình không khỏi nhẹ nhõm, ngay sau đó sát tâm liền nổi lên.

Ở loại địa phương như Triều Nam Thành này, mặc dù là người tu đạo cũng không thể tùy ý giết người, nhưng nếu như người bị giết vốn là những kẻ không thể thấy được ánh sáng, vậy thì ai sẽ để ý?

Trung niên nhân bỏ qua ý định đòi thuốc, nhìn Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt mỉm cười nói: “Sai lầm lớn nhất của các ngươi chính là không có đem thuốc đưa cho hai gã hòa thượng lúc ở bên trong Bảo Thụ Cư.”

Sau đó hắn chăm chú phân phó các đệ tử nói: “Giết bọn họ, chú ý không nên làm hư thuốc.”

. . .

. . .

Mấy đạo phi kiếm phá không mà lên, bay hướng về đầu kia của con ngõ nhỏ, nhắm thẳng vào Triệu Tịch Nguyệt.

Khi những phi kiếm kia đi tới trước người của nàng thì, bỗng nhiên sinh ra mấy đạo tàn ảnh, giống như là hoa nở vậy, rất khó phân rõ thanh kiếm nào mới là thật.

Đây cũng là Tam Hoa Kiếm Quyết của Tam Đô Phái, lấy quỷ dị khó lường mà xưng, người tu đạo bình thường nếu như không có chuẩn bị, thường thường phi kiếm vừa tới thì ngay lập tức sẽ bị trúng kiếm.

Triệu Tịch Nguyệt phất tay, Phất Tư kiếm bay ra, cao tốc phi hành vòng quanh thân thể của nàng, căn bản nhìn không thấy thân kiếm, chỉ có thể nhìn đến một mảnh tơ hồng.

Mấy tiếng giòn vang, những phi kiếm kia trực tiếp biến thành mảnh nhỏ, rơi trên mặt đất, phát ra mấy tiếng “đinh đương” trong trẻo.

Phi kiếm của Tam Đô Phái đệ tử bị hủy, Kiếm tâm bị hao tổn nghiêm trọng, làm sao còn chịu đựng được, miệng phun máu tươi, cứ như vậy mà ngã xuống.

Phất Tư kiếm lẳng lặng lơ lửng dừng ở trước người Triệu Tịch Nguyệt.

Nàng căn bản không có ý định phân biệt đạo kiếm ảnh nào mới là thật, trực tiếp chém hết là được.

Vị trung niên nhân kia cảm thụ được khí tức do thanh phi kiếm màu đỏ kia truyền tới, sắc mặt tái nhợt, vô cùng khiếp sợ.

Loại uy áp này cho dù là ở trên phi kiếm của Chưởng môn hắn cũng chưa từng cảm nhận được bao giờ!

Chẳng lẽ đây chính là thần binh trong truyền thuyết? Đối phương đến tột cùng là ai?

. . .

. . .

Triệu Tịch Nguyệt liếc mắt nhìn Tỉnh Cửu.

Lúc này, cự ly của hai người bọn họ với đám người Tam Đô Phái kia không tới mười trượng.

Ở trong khoảng cách này, Thừa Ý cảnh giới cũng có thể ngự kiếm hướng về phía đối phương phát động công kích.

Tỉnh Cửu nói: “Đã rất nhiều năm rồi ta chưa từng giết người.”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Thời điểm lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ngươi đang làm cái gì?”

Tỉnh Cửu biết lần đầu tiên trong lời nói của nàng tự nhiên không phải là cái lần mà mình nhảy đến trước người nàng kia, mà là cái lần ở lúc sau cơ.

Khi đó hắn mới vừa chặt đầu của Bích Hồ phong Tả Dịch xong.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, vị trung niên nhân của Tam Đô Phái kia rốt cục tỉnh táo lại, gọi ra phi kiếm liền chuẩn bị ngự kiếm chạy trốn.

Xác nhận Tỉnh Cửu không có ý định sẽ xuất kiếm, Triệu Tịch Nguyệt lắc đầu, tay phải hướng về trên không chỉ một cái.

Phất Tư kiếm phá không mà đi.

Một đạo kiếm quang đỏ tươi, chiếu sáng thanh thụ kề bên hẻm.

Tên trung niên nhân kia từ trên bầu trời rơi xuống, nặng nề mà té vào trong ngõ hẻm, đầu thân hai nơi, tràn ra một vũng máu tươi lớn.

Kiếm quang màu đỏ tươi lại lần nữa quay trở lại, như điện chớp, đi tới trước người của Triệu Tịch Nguyệt.

Bên trong hẻm vang lên mấy tiếng sát sát, mấy tên đệ tử của Tam Đô Phái đang thống khổ phun máu, cũng không cảm giác được bất kỳ thống khổ gì nữa, bởi vì đầu của bọn họ cũng từ trên thân thể rớt xuống.

Triệu Tịch Nguyệt đi tới trước những thi thể này, trước tiên dùng Kiếm thức quét một lần, sau đó ngồi xuống từ trên những thi thể này lục soát vài thứ.

Nhìn thấy màn hình ảnh này, Tỉnh Cửu rất là thưởng thức, cảm thấy tiểu cô nương muốn so với mình năm đó giỏi hơn rất nhiều.

Kiếm hoả rời đi Phất Tư kiếm, rơi vào trên những thi thể không trọn vẹn kia, trong nháy mắt liền đem những thi thể này đốt thành tro bụi.

Tỉnh Cửu bỗng nhiên muốn biết, những đồng môn xem Triệu Tịch Nguyệt là tiên nữ trong Thanh sơn kia, nếu như thấy cái màn hình ảnh này, sẽ nghĩ như thế nào.

Triệu Tịch Nguyệt tựa hồ biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nói: “Người khác nghĩ như thế nào, không có quan hệ gì với ta.”

Tỉnh Cửu không có tiếp tục cái đề tài này, ngược lại nói: “Kiếm hoả cũng không thể loại bỏ tất cả dấu vết.”

Những thi thể này dù đã hóa thành tro tàn thì vẫn tồn tại như cũ, hơn nữa trong giới tu hành có rất nhiều phương pháp có thể tìm được đầu mối, chẳng hạn như nhữn vết máu trên tường kia, có một chút môn phái am hiểu Lưỡng Giới Thông, thậm chí có thể thông qua những vết tích này, trực tiếp dùng đạo pháp suy đoán ra cảnh tượng lúc ban đầu, Thủy Nguyệt Am liền cực kỳ am hiểu thứ này.

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Ta cũng không phải muốn hủy thi diệt tích, chỉ là nghĩ trong ngõ hẻm có nhiều xác chết như vậy, như làm mấy đứa trẻ đi ngang qua sợ hãi thì làm sao bây giờ?”

Giết người không chớp mắt, có thể xưng là lãnh khốc, thế nhưng vẫn không quên những chi tiết này, vậy cũng nói rõ nàng thật sự rất yêu thế giới này?

Tỉnh Cửu nghĩ thầm điểm này quả thật giống hệt sư huynh năm đó, theo bản năng liền hỏi: “Trong Triều Nam Thành có quán lẩu nổi tiếng nào không?”

Nói đến lẩu, quán lẩu nổi tiếng nhất tự nhiên đều ở Ích Châu.

Phương bắc cũng có lẩu, bất quá phong cách thì hoàn toàn ngược lại với mùi vị cay xè của Ích Châu, thường dùng tương vừng làm gia vị, chẳng hạn như Tây Lai Cư trong thành Triều Ca.

Nhưng đối với cư dân của Triều Nam Thành mà nói, quán lẩu tốt nhất, đương nhiên chỉ có thể là Hồng Mậu Trai.

Phong cách của Hồng Mậu Trai thiên về phương bắc, không có thịt nướng giòn giòn, Triệu Tịch Nguyệt có chút mất hứng, Vì vậy kêy bảy mâm thịt dê sống mà khi còn bé nàng thích ăn nhất.

Tỉnh Cửu vẫn là chỉ nấu vài miếng rau xanh mà ăn, chỗ này rất nhiều nước lèo, ngược lại rất phù hợp với sở thích của hắn.

Cách Hồng Mậu Trai không xa, trong một con phố hẻo lánh, có một tòa thổ miếu trông rất tầm thường.

Hai gã y tăng đến từ Quả Thành Tự, đã ở chỗ này một khoảng thời gian rất lâu.

Lão tăng lúc này đang nhìn một cái hộp trong tay ngẩn người.

Không cần mở hộp ra, chỉ bằng mùi vị, hắn liền biết thứ ở bên trong chính là Định Thần Băng Phiến mà hiện tại hắn đang cần nhất.

Thanh niên tăng nhân nhớ tới đạo kiếm quang mới vừa đưa hộp vào miếu kia, liền cảm giác cực sợ, nói: “Sư bá, có phải báo cho quan phủ không?”

Lão tăng lắc đầu, nói: “Là người trong đồng đạo.”

Thanh niên tăng nhân nghe vậy khẽ run, một lát sau mới tỉnh hồn lại, có chút không xác định hỏi: “Là Thanh Sơn Tông đạo hữu?”

Lão tăng gật đầu.

Thanh niên tăng nhân nghĩ tới chuyện xảy ra ban nãy ở trong Bảo Thụ Cư, nghĩ thầm thảo nào cái người trong phòng ở lầu bảy kia có thể dễ dàng lấy ra một viên Huyền Thảo đan, vui vẻ nói: “Triều Nam Thành cách Thanh sơn gần như vậy, Tam Đô Phái kia lại còn dám lớn lối như vậy, thật là không biết sống chết.”

Lão tăng từ đạo kiếm quang kia mới đoán được người đưa đồ là ai, nghe lời này của sư điệt nhịn không được lắc đầu, nghĩ thầm từ trước đến nay Thanh Sơn Tông hành sự khiêm tốn, lời này của ngươi có thể nói kém.

“Cũng không biết hiện tại Liễu Thập Tuế làm sao.”

Thanh niên tăng nhân suy nghĩ tới tràng cảnh ít ngày trước ở trong Trọc Thủy cùng đệ tử của Thanh Sơn Tông kề vai chiến đấu, cảm khái nói: “Tuổi tác tuy nhỏ, nhưng không hổ là trời sinh Đạo Chủng, so với ta còn cứng cỏi hơn nhiều, hơn nữa lúc đối mặt với đầu yêu quái kia thì, lại có thể lãnh tĩnh như vậy, thật là khiến cho người ta bội phục.”

Lão tăng thản nhiên nói: “Lãnh tĩnh thường thường đến từ dũng khí, Thanh sơn đạo hữu từ trước đến nay không thiếu cái này.”

Thanh niên tăng nhân có chút bận tâm nói: “Cuối cùng tại sao hắn lại bất tỉnh đây? Ta tra xét nửa ngày cũng không phát hiện ra thương thế của hắn rốt cuộc từ đâu mà đến.”

Ngoài miếu bỗng nhiên truyền đến một hồi thanh âm huyên náo.

Cửa bị đẩy ra, một người trung niên nhân mặc quan phục đi đến, sau lưng hắn có hơn mười tên quân sĩ đem đám người xem náo nhiệt chăn lại ở bên ngoài.