Q2 - Chương 24: Cách thời gian ba năm lại Thừa Kiếm

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chủ kiếm của Thiên Quang phong chính là trấn phái kiếm của Thanh Sơn Tông.

Thanh kiếm này cũng đã sớm bị mất, cái gọi là Thừa Thiên kiếm chẳng qua chỉ là một cái vỏ kiếm.

Không hề nghi ngờ đây chính là bí mật lớn nhất của Thanh Sơn Tông, ngoại trừ người đứng đầu cửu phong thì không có bất kỳ người nào biết.

Đến bây giờ Triệu Tịch Nguyệt vẫn còn không biết chuyện này, bởi vì nàng rời đi quá đột ngột, cũng có thể là có người cố ý làm vậy, thế nên nàng vẫn còn không biết rất nhiều bí mật của Thanh sơn.

Các đệ tử của Thanh sơn đương nhiên sẽ không biết chuyện này.

Điều mà các ngoại môn đệ tử của Nam Tùng Đình, Bắc Hạc Môn quan tâm nhất vẫn là khi nào có thể tiến vào Bão Thần cảnh giới viên mãn, trở thành đệ tử nội môn.

Điều mà các đệ tử ở bờ suối bờ Tẩy Kiếm quan tâm nhất là, ở trên Thừa Kiếm Đại Hội sắp tới mình sẽ được sư trưởng ở trên ngọn núi nào lựa chọn.

Điều mà các Thừa Kiếm đệ tử ở trên mấy ngọn núi quan tâm nhất đương nhiên là Thí Kiếm Đại Bỉ mấy năm tố chức một lần, bản thân mình đến tột cùng có thể lấy được thứ hạng như thế nào, có thể nhận được tư cách tham gia Mai Hội hay không.

Nội môn đệ tử tham gia Thừa Kiếm Đại Hội có hơn bốn mươi người, trong đó có hơn mười tên đệ tử đến từ Nam Tùng Đình được quan tâm nhiều nhất.

Triệu Tịch Nguyệt đến từ Nam Tùng Đình, Liễu Thập Tuế cũng giống như vậy.

Trong khoảng thời gian không đến mười năm, trước sau Nam Tùng Đình xuất hiện hai vị trời sinh Đạo Chủng, chỉ là đánh giá cùng với đãi ngộ hiện giờ của hai người ở trong Thanh Sơn Cửu Phong nhưng là hoàn toàn khác nhau.

Thời điểm các đệ tử của Thanh sơn nhắc tới cái tên Liễu Thập Tuế này không còn tràn đầy bội phục giống như lúc trước nữa, tràn đầy không biết xấu hổ cùng với thất vọng, thỉnh thoảng sẽ có một chút đồng tình, nhưng phần nhiều là cảm xúc phẫn nộ.

Còn thời điểm nhắc tới cái tên Triệu Tịch Nguyệt này, thì bọn họ sẽ còn hưng phấn hơn cả trước kia nữa, tình cảm ngưỡng mộ cũng càng ngày càng tăng lên.

Yêu Tùng Sam cùng Lâm Anh Lương rốt cục mang về tin tức của Phong chủ của Thần Mạt phong vân du hai năm không về.

Mãi cho đến lúc này, mọi người trong Thanh Sơn Cửu Phong mới biết được trong hai năm này Triệu Tịch Nguyệt đã đi những chỗ nào, làm những chuyện gì.

Một đường trảm yêu trừ ma!

Không cần biết ngươi là nghiệt súc do nhà nào do tông phái nào nuôi, hay là ân nhân của quý phi nương nương, chỉ cần làm ác liền một kiếm giết chết!

Nghe những chuyện xưa này, các đệ tử của Thanh sơn có thể nào mà không cảm thấy tự hào, cảm giác vinh quang.

Điều làm cho các đệ tử của Thanh sơn cảm thấy sảng khoái nhất là, chính là chuyện đã xảy ra trên Tứ Hải Yến.

Mấy năm nay Tây Hải Kiếm Phái ỷ vào Kiếm Thần mà hành sự có chút kiêu ngạo, khiến cho Thanh sơn đệ tử cảm thấy cực kỳ không thích.

Triệu Tịch Nguyệt giết người ngay ở trên Tứ Hải Yến, ở trong mắt của các Thanh sơn đệ tử thì đây chính là tát vào mặt của Tây Hải Kiếm Phái, rất là sảng khoái.

Tin tức Tỉnh Cửu ước chiến với Trung Châu Phái trên Mai Hội cũng được truyền đi cực kỳ nhanh, chẳng qua mặc dù là đồng môn Thanh sơn, đối với hắn. . . Cũng hoàn toàn không coi trọng hắn.

Bởi vì đối thủ của hắn rất có thể là Đồng Nhan của Trung Châu Phái, người được thế gian công nhận là kỳ đạo đệ nhất.

Có một chút đệ tử không biết tình hình lúc đó thậm chí sinh ra chút bất mãn, nghĩ thầm đến lúc đó nếu như hắn bị đối phương đánh bại, chẳng phải có nghĩa là Thanh sơn bị Trung Châu Phái đè ép một đầu?

Giờ ngọ ngày hôm sau, các đệ tử Tẩy Kiếm kết thúc bài tập nửa ngày đi tới bờ suối nghỉ ngơi một chút, thừa dịp thời tiết đầu xuân khá đẹp, thảo luận một chút.

Thừa Kiếm Đại Hội sắp tới, đề tài được các đệ tử thảo luận nhiều nhất, tự nhiên chính là khi nào Triệu Tịch Nguyệt trở về cùng với lần này nàng có thu nhận đệ tử hay không.

Trong bầu trời xanh thẳm bỗng nhiên bay tới một đám mây trắng, khí tức trong thiên địa khẽ biến, trên đỉnh quần phong quang ảnh đan xen, Thanh sơn đại trận mở ra một cái lối đi.

Một đạo phi kiếm từ phương xa hăng hái lướt tới, vẽ ra một đạo hồng tuyến thẳng tắp.

Bờ suối chợt an tĩnh, sau đó liền ồn ào hẳn lên.

Đám người Mai Lý cùng Lâm Vô Tri, Cố Hàn nghe thấy tiếng đi ra Tẩy Kiếm Các, ngẩng đầu nhìn về hướng phía bầu trời, vẻ mặt khác nhau.

Có người kinh hỉ hô: “Tịch Nguyệt sư tỷ đã trở về!”

“Là Tịch Nguyệt sư thúc!” Có đệ tử nhanh chóng sửa chữa nói.

“Phất Tư kiếm đỏ hơn, giống hệt máu a.”

“Sợ cái gì? Thanh sơn kiếm ra, tất nhiên nhuốm máu, Tịch Nguyệt sư thúc một đường giết yêu trừ ma, tiên kiếm đương nhiên phải đỏ hơn.”

. . .

. . .

Kiếm quang màu đỏ như máu biến mất ở trên đỉnh núi, giữa vách núi cùng với trong rừng cây vang lên một hồi tiếng vượn kêu, sau đó có tiếng va chạm vang lên, nghĩ đến chắc là các con vượn đang đi tới gặp nhau.

Đối với việc chủ nhân trở về, mấy con vượn biểu hiện rất là nhiệt tình, biểu lộ vô cùng tưởng niệm.

Tỉnh Cửu cảm thấy có chút ồn ào, trong đầu nghĩ những hầu tử này thế nào càng ngày càng giống như là thân thích của mấy tên trên Thích Việt phong kia vậy.

Triệu Tịch Nguyệt đi vào trong động phủ tắm rửa thay y phục.

Chuyện thứ nhất mà Tỉnh Cửu làm chính là mang cái ghế trúc ra, nằm xuống.

Hai năm qua không có cái ghế dựa này, thời gian ngủ của hắn liền ít đi rất nhiều.

Ngoại trừ ghế tre hắn còn quên mang mâm sứ đi, lúc này cũng đã lấy ra.

Triệu Tịch Nguyệt vừa lau chùi mái tóc hơi ướt vừa đi ra động phủ, thấy Tỉnh Cửu nằm ở trên ghế, cầm một hạt cát trong tay, ngẩn người nhìn cái mâm sứ.

Hình ảnh này đã thật lâu không có nhìn thấy rồi.

Trong con ngươi của nàng thoáng hiện lên một nét vui vẻ.

Hạt cát trên mâm sứ đã phủ kín gần một nửa diện tích.

Nàng nhớ rất rõ ràng, thời điểm ban đầu ở vách núi bên bờ suối Tẩy Kiếm, chắc là một phần ba.

Từ thời gian tới suy tính, chuyện mà Tỉnh Cửu làm này chắc là càng đi về phía sau thì càng khó.

Chính là bởi vì mâm sứ cùng với hạt cát, nàng mới vững chắc tin tưởng đối với Tỉnh Cửu mà nói chơi cờ là chuyện đơn giản nhất thế gian.

Dù cho là Đồng Nhan cũng không thể nào là đối thủ của hắn.

Đang nghĩ ngợi chuyện này, giữa vách núi bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Cố Thanh lấy tốc độ nhanh nhất đi tới đỉnh núi, không kịp hành lễ, trực tiếp nhìn Tỉnh Cửu nói: “Mai Hội?”

Tỉnh Cửu ừ một tiếng.

Vẻ mặt của Cố Thanh khẽ biến, lại hỏi: “Đồng Nhan?”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Nếu như hắn đi nói.”

Cố Thanh đứng ở rìa vách núi cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nói với Tỉnh Cửu: “Phải thắng.”

Bị Tỉnh Cửu ảnh hưởng, hiện tại lời nói của hắn cũng càng ngày càng ít, chẳng biết tại sao mấy con khỉ ở giữa núi kia lại chăng có thay đổi gì cả.

Tỉnh Cửu quay đầu nhìn Triệu Tịch Nguyệt nói: “Nhìn đi, tâm cảnh của hắn thực sự bình tĩnh, còn mạnh hơn ngươi cùng Thập Tuế.”

Cố Thanh nghe hắn khen mình mạnh hơn Triệu Tịch Nguyệt, có chút không được tự nhiên, nghĩ tới trong lời nói của hắn có nhắc tới Liễu Thập Tuế, chăm chú nói: “Thời gian này cuộc sống của hắn trôi qua rất không tốt, ta đi thăm một lần, hắn liền không bao giờ … bằng lòng gặp ta nữa, ta cảm thấy tâm tính của hắn quả thật đã xảy ra vấn đề, ngươi hẳn là nên đi xem.”

Tỉnh Cửu không trả lời.

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Ngươi xác định hắn sẽ không xảy ra chuyện?”

Tỉnh Cửu đặt xuống hạt cát nằm giữa ngón tay, nói: “Ta chỉ có thể xác định đây là lựa chọn của bản thân hắn.”

. . .

. . .

Ngày thứ tư hai người trở lại Thanh sơn, Thừa Kiếm Đại Hội bắt đầu.

Tất cả bố trí ở phần cuối của suối Tẩy Kiếm cùng ba năm trước đây không có khác nhau chút nào, chắc là do các tông phái đều đang chuẩn bị cho Mai Hội, thế nên khách tới xem lễ cũng ít đi rất nhiều, Quả Thành Tự không có người tới, Đại Trạch cũng không có phái người đến, vị tiểu cô nương của Huyền Linh Tông kia cũng không có tới.

Kỳ quái là Phong Đao Giáo có quan hệ bình thường với Thanh Sơn Tông sau lần trước lại phái một sứ giả tới đây xem lễ.

Triệu Tịch Nguyệt cùng Tỉnh Cửu xuất hiện, đưa tới vô số ánh mắt.

Ba năm trước đây bọn họ cũng từng tham gia Thừa Kiếm Đại Hội, chỉ bất quá lúc đó là ở bờ suối, thế nhưng ngày hôm nay bọn họ lại đứng ở trên vách núi.

Lúc đó bọn họ là đệ tử chuẩn bị thừa kiếm, bây giờ bọn hắn thì lại chuẩn bị chọn đệ tử thừa kiếm.

Nói đến địa vị đề thăng cực nhanh, phóng tầm mắt nhìn khắp Thanh sơn mấy vạn năm qua, tình hình như thế này quả thực phát sinh rất ít.

Chuyện này đương nhiên có quan hệ trực tiếp với việc Cảnh Dương chân nhân phi thăng.

Nhìn Triệu Tịch Nguyệt cùng Tỉnh Cửu, rất nhiều đệ tử của Thanh sơn thậm chí là sư trưởng đời thứ hai, đều khó tránh khỏi có chút cảm xúc ước ao, thậm chí là đố kị, nhưng bọn hắn rõ ràng chính mình cũng không có khí phách như Triệu Tịch Nguyệt ba năm trước, càng không có năng lực leo lên đỉnh Thần Mạt phong, Vì vậy những thứ cảm xúc đố kị cùng với không cam lòng kia toàn bộ rơi vào trên người của Tỉnh Cửu .

Ngoại trừ một số người rất ít, không có người nào biết rõ rốt cuộc thì đêm đó đã xảy ra chuyện gì.

Tỉnh Cửu cũng không có giao tiếp với bất kỳ kẻ nào, tự nhiên không có cơ hội giải thích, hơn nữa hắn cũng vui vẻ thấy chuyện lạ.

Triệu Tịch Nguyệt hiểu dụng ý của hắn, tự nhiên cũng sẽ không đi nói cái gì, hơn nữa trên cơ bản nàng cũng giống như Tỉnh Cửu cũng có gặp người khác bao giờ.

Bên bờ suối bỗng nhiên có đệ tử nói: “Mau nhìn, có phải hay không hắn vẫn còn đeo thanh thiết kiếm kia?”

“Chính là thanh kiếm Mạc sư thúc lưu lại kia, vừa rộng vừa thằng, ta sẽ không nhìn lầm.”

“Xảy ra chuyện gì ? Chẳng lẽ hắn vẫn chưa bước vào Vô Chương cảnh giới?”