Q4 - Chương 56: Động đất thành triều ca

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thành Triều Ca bị bóng đêm bao phủ, đang ở trong thời khắc u tối trước khi trời sáng.

Trong một tòa dinh thự cách Thái Thường tự không xa bỗng truyền ra một tiếng vang giòn giã, như là có thứ gì đó bị ném vỡ.

Lộc quốc công bừng tỉnh từ trong giấc ngủ mơ, bật người ngồi dậy, nhìn về phía món đồ sứ quý giá đã bị vỡ thành mười mấy mảnh, vẻ mặt thay đổi ngay lập tức. 

Ai lại ghé thăm vào lúc đêm khuya thế nào? Chẳng lẽ là Tỉnh Cửu tiên sư trở về?

Hắn bỗng có chút choáng váng, sau khi đứng lên thì mới khá hơn chút xíu, lại nghe thấy có tiếng ồn ào bên ngoài, phát giác có chuyện gì đó không đúng, mở cửa phòng ra, thấy được phủ quốc công đã rối tung hết cả lên.

Đèn lồng vừa châm lên, chiếu sáng cả hành lang. 

Lộc Minh dẫn theo đáng người quản sự vội chạy tới đây, tay còn nắm lưng quần.

– Chuyện gì vậy?

Lộc quốc công nhìn vẻ mặt nghiêm túc của con trai hỏi. 

Lộc Minh nói:

– Động đất. Vừa rồi rung chuyển thật là mạnh.

Lộc quốc công thế mới biết tại sao sau khi tỉnh lại mình lại cảm thấy choáng váng. 

Trong phủ quốc công, càng ngày càng có nhiều người tỉnh lại, đều lộ vẻ mờ mịt hoặc là sợ hãi, rời khỏi phòng đi đến trong sân.

Tình hình bên ngoài phủ quốc công cũng không khác là mấy.

Dân chúng bị bừng tỉnh đều lần lượt đi đến trên đường, ôm hài đồng, dắt cụ già, quần áo xộc xệch, tuy còn dụi mắt nhưng cơn buồn ngủ đã sớm biến mất tăm mất tích. 

Tiếng chuông vang vọng quanh đường phố làm lời cảnh báo. Từ xa có tiếng bước chân thấp thoáng truyền tới. Thần Vệ quân đang tập kết, chuẩn bị ra quân duy trì trật tự.

Quan viên Sát Uyên Giám vội vàng vào cung.

Một lát sau, quan viên Thanh Thiên ty đi về phía các nơi trong thành Triều Ca, trong đó đạo khí tức cường đại nhất thì đi Thái Thường tự. 

Trời còn chưa sáng, thành Triều Ca đã tỉnh lại trước.

Lộc quốc công đi vào Thái Thường tự, sắc mặt hơi khó coi, không biết có phải là vì không ngủ ngon giấc hay không.

Quan viên trực đêm rất là cảm phục, nghĩ rằng quốc công đúng là thức khuya dậy sớm, tất cả cấp dưới còn chưa tới hắn đã đến đây rồi. 

Hắn cũng không biết, lúc này đã có rất nhiều đại nhân vật đến Thái Thường tự này.

– Xác nhận ngọn nguồn chính là bên dưới sao? 

Lộc quốc công nhìn chằm chằm vào mắt Trương Di Ái hỏi.

Trương Di Ái là chỉ huy sứ của Thanh Thiên ty, thừa nhập sức ép tuyệt đối không nhỏ hơn Lộc quốc công là mấy, sắc mặt của hắn càng khó coi hơn, nói:

– Ta cũng không mong thế. 

Một tên quan viên Sát Uyên Giám nhìn pháp khí trong tay nói:

– Ngọn nguồn động đất đang ở dưới chân chúng ta mười bảy dặm. Hạ quan có chút không rõ chỗ đó…

Hắn còn chưa nói xong thì đã bị cắt ngang, Lộc quốc công nói với cấp dưới: 

– Mời Khương đại nhân hãy rời đi.

Sau khi quan viên Sát Uyên Giám bị dẫn đi thì người mơ hồ biết được tình hình nội bộ của Thái Thường tự nói với Lộc quốc công:

– Chẳng lẽ… Là thần long tỉnh lại? 

Lộc quốc công nhìn hắn như đang nhìn một tên ngốc, thầm nghĩ Thương Long chưa bao giờ ngủ cả, nói gì đến chuyện tỉnh lại.

Một nam tử bỗng xuất hiện trong Thái Thường tự, khí tức bình thản mà cường đại.

Trương Di Ái làm lễ trước: 

– Việt sư huynh.

Nam tử là Việt Thiên Môn, chính là Càn Nguyên cốc chủ của phái Trung Châu, cường giả Luyện Hư cảnh, vai vế và địa vị rất cao.

Bây giờ hắn còn có một thân phận khác, chính là khách khanh trong phủ hoàng tử Cảnh Tân. 

Vẻ mặt Việt Thiên Môn lạnh lùng nói:

– Tại sao còn chưa đi vào? Đứng ngơ ra đấy làm gì?

Địa vị của Càn Nguyên cốc chủ ở phái Trung Châu đại khái ngang hàng với địa vị của Thượng Đức phong chủ ở Thanh Sơn tông. 

Tuy rằng Trương Di Ái là chỉ huy sứ của Thanh Thiên ty, đại nhân vật trong triều đình, nhưng trong mắt Việt Thiên Môn hắn vẫn là tên sư đệ không nên thân kia, thái độ rất tùy ý.

Trấn Ma Ngục nằm bên dưới Thái Thường tự, bỗng nảy sinh chấn động, hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó. Bên phái Trung Châu đương nhiên là lo lắng.

Lộc quốc công bỗng nói: 

– Bản quan đương nhiên sẽ xử lý chuyện này, còn mong Việt trưởng lão bình tĩnh.

Ánh mắt Việt Thiên Môn lạnh lùng:

– Hẳn là quốc công cũng biết rõ quan hệ giữa phái ta và Trấn Ma Ngục. 

Lộc quốc công nói:

– Việt trưởng lão hẳn là còn chưa quyên, trong hiệp ước mà triều đình thống nhất với Vân Mộng Sơn lúc trước đã nói rất rõ ràng, Trấn Ma Ngục do Thái Thường tự quản lý.

Thân phận của Việt Thiên Môn là bậc nào, sao có thể sợ hãi một vị quốc công cho được, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn, nói: 

– Nếu lúc này ta nhất định muốn đi vào thì sao?

Vẻ mặt Lộc quốc công không thay đổi nói:

– Vậy thì bản quan đương nhiên là phải ngăn ngươi lại rồi. 

Ánh mắt Việt Thiên Môn dừng trên ống tay áo của Lộc quốc công, giận dữ đến mức bật cười nói:

– Chẳng lẽ quốc công định dùng pháp bảo của phái Trung Châu ta đây để đánh trưởng lão phái Trung Châu sao?

Trong ống tay áo của Lộc quốc công có giấu một món pháp bảo có uy lực kinh người, tên là Tà Phong Tế Vũ. 

Tà Phong Tế Vũ vốn là do phái Trung Châu tặng cho Thái Thường tự.

Không khí trong sân bỗng trở nên căng thẳng.

Hòa quốc công khẽ cau mày, bắt đầu khuyên bảo hai bên. Trương Di Ái đứng bên cạnh im lặng tỏ vẻ khó xử của mình. 

Không ai phát hiện có một con mèo trắng nằm trên đầu tường cách đó không xa.

Ánh mắt mèo trắng vẫn dừng trên mặt Việt Thiên Môn, rất là hờ hững, hoặc có thể nói là tàn nhẫn.

Bỗng nhiên, bức tường kia bắt đầu lắc lư. Mèo trắng kêu meo một tiếng nhảy xuống cỏ dại bên dưới, biến mất tăm. 

Lấy Thái Thường tự làm trung tâm, mặt đất trong phạm vi mấy dặm đều bắt đầu rung chuyển mãnh liệt. Có một số sân tường không vững chắc bị sập đổ, khói bụi bay lên.

Đám người Lộc quốc công đứng trong Thái Thường tự, cảm nhận càng rõ ràng hơn, suýt nữa thì bị rung chuyển tới mức té trên mặt đất.

Sắc mặt Việt Thiên Môn khẽ thay đổi, muốn xông vào sâu bên trong Thái Thường tự. 

Trấn Ma Ngục chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế này.

Thương Long nhất định là đã xảy ra chuyện!

Lộc quốc công nắm chặt Tà Phong Tế Vũ, chuẩn bị ra tay ngăn cản. 

Việt Thiên Môn là trưởng lão Luyện Hư cảnh, cảnh giới cao siêu khó lường, cũng giống như những trưởng lão Phá Hải đỉnh phong có thể đếm trên đầu ngón tay của Thanh Sơn tông vậy, rất khó bị ngăn lại bằng một món pháp bảo. Nhưng Lộc quốc công nhất định phải làm thế, bởi vì Tỉnh Cửu còn đang ở trong Trấn Ma Ngục. Nói không chừng hai trận động đất này đều liên quan tới hắn. Nếu khiến Việt Thiên Môn phát hiện hắn ở trong Trấn Ma Ngục thì toi rồi.

Mặt trời mọc ở phương xa rốt cục xuất hiện một tia, ánh sáng chiếu rọi trên bức tường của Thái Thường tự, rất là chói mắt.

Một đạo khí tức cường đại xuất hiện, ngăn cản Việt Thiên Môn tiếp tục đi tới. 

Tất cả cửa sổ trong Thái Thường tự đều sập đổ, khói bụi trong khe hở gạch đá bị đè ép tới mức không dám xuất hiện nữa.

Ánh mắt bỗng dần tắt, hiện ra bóng dáng mập lùn kia, chính là cung phụng hoàng thành Kim Minh Thành.

Kim Minh Thành im lặng không nói, lùi về sau ba bước, mặt không biểu cảm nói: 

– Thần Hoàng có chỉ, không có ý chỉ tự tay viết và sự đồng ý của Lộc quốc công thì bất luận kẻ nào cũng không thể bước vào Trấn Ma Ngục.

Việt Thiên Môn hừ một tiếng, không ra tay nữa. Nhưng rất rõ ràng, nếu Trấn Ma Ngục thật sự xảy ra chuyện gì thì hắn nhất định sẽ làm cái gì đó.

Kim Minh Thành lại nhìn về phía Trương Di Ái và Hòa quốc công, nói: 

– Bệ hạ khiến các ngươi nhanh chóng sơ tán tất cả mọi người trong thành Triều Ca.

Nghe thấy vậy, Hòa quốc công và Trương Di Ái đều rất khiếp sợ, hỏi lại:

– Tất cả mọi người? 

Vẻ mặt Kim Minh Thành không thay đổi:

– Đúng vậy.

Bất kể có hiểu hay không thì đều phải chấp nhận, đây chính là ý chỉ của Thần Hoàng.

Trương Di Ái và Hòa quốc công rời đi bằng tốc độ nhanh nhất, triệu tập quan viên của Thanh Thiên ty và lực lượng các bộ của triều đình, bắt đầu di dời dân chúng thành Triều Ca.

Người tu hành trong thành Triều Ca và những tông phái lân cận nào đó, lúc này mới thể hiện ra tầm quan trọng của họ. 

Ngoại trừ phi chu thỉnh thoảng hạ xuống, quan trọng hơn nữa là họ được phê chuẩn có thể bay lượn trên đường phố, mang đến cảm giác an toàn và uy hiếp đối với dân chúng đang được sơ tán.

Có người tu hành giúp đỡ, Thần Vệ quân có thể tiện sử dụng thủ đoạn bạo lực để duy trì trật tự.

Thiết kỵ như núi chia cắt dòng người chen lấn như thủy triều thành những cơn sóng uy lực khá là nhỏ, sau đó đưa ra ngoài từ cửa thành và phi chu. 

Tất cả mọi người trong thành Triều Ca đều phải sơ tán, Tỉnh Trạch cũng không ngoại lệ.

Trong thời khắc khẩn trương như thế, Triệu phủ và cửa hàng của Cố gia còn chưa quên phái người đến đây giúp đỡ, mọi thứ đều tiến hành rất thuận lợi.

Mãi cho đến cuối cùng, Tỉnh Lê cũng không chờ được mèo trắng xuất hiện. 

Thiếu niên tựa lưng vào cửa sổ xe, vẻ mặt tràn đầy lo âu.