Quyển 6 - Chương 90: Tiên nhân trở về

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vô số tia chớp từ trong mây đen rơi xuống, tiến vào thân thể của Bạch Tảo.

Đây là một quá trình, một quá trình giáng lâm.

Liên Tam Nguyệt có lẽ nên thử phá vỡ quá trình này, nhưng nàng không làm vậy.

Nàng chỉ lẳng lặng nhìn Bạch Tảo phía dưới tầng mây, trong mắt không có cảnh giác, không có căm ghét, chỉ có thương tiếc cùng thương yêu.

Sau khi phi thăng thất bại, nàng dùng xuân tàm hóa điệp đại pháp vượt kiếp trọng sinh, vốn cảm thấy rất cấp bách, vì lẽ đó từ sớm đã tìm kiếm truyền nhân của mình trên thế gian này. Lạc Hoài Nam, Đồng Lư, Đồng Nhan, Hà Triêm, năm ấy các đệ tử trẻ tuổi thiên tài đã từng tham gia Mai Hội, đều đã từng là đối tượng mà nàng khảo sát. Bạch Tảo càng là trọng điểm mà nàng quan sát, chỉ là lúc đó Bạch Tảo vốn dĩ tiên thiên thiếu hụt, quá mức nhu nhược, nàng cảm thấy đứa bé này không thể gánh vác được áp lực nặng nề như vậy, liền đem tầm mắt chuyển tới trên người Triệu Tịch Nguyệt, chuyên môn đi tới Mai Hội một lần.

Bất luận từ bất kỳ phương diện nào để đánh giá, Triệu Tịch Nguyệt đều rất hoàn mỹ, vấn đề là nàng lại tới Thần Mạt Phong, còn làm đệ tử tái thế của Cảnh Dương. Nghe được tin tức này, Liên Tam Nguyệt đã biết nàng sẽ không trở thành người thừa kế của mình, chớ đừng nói chi sau đó nàng biết được Tỉnh Cửu chính là Cảnh Dương, cũng từ bỏ hoàn toàn cái ý nghĩ này.

Vừa vặn khi đó Bạch Tảo từ cánh đồng tuyết trở về, ẩn tật trong cơ thể được tận trừ, ý chí mạnh mẽ dưới bề ngoài nhu nhược được biểu hiện đầy đủ, Quá Đông tự nhiên không chút do dự tuyển chọn nàng. Bạch Tảo không làm nàng thất vọng, ở thời điểm mà nàng ngủ say, cùng Đồng Nhan bố trí Tây Hải chi cục, thật sự suýt nữa giết chết được Thái Bình chân nhân.

Đúng, nàng cùng Bạch Tảo không có danh nghĩa thầy trò.

Mấy năm trước Bạch Tảo đi Thủy Nguyệt Am thăm viếng nàng, nàng vẫn đang ngủ say. Cẩn thận tính toán, các nàng chưa từng gặp mặt mấy lần. Nhưng mặc kệ là lý niệm hay là thủ đoạn hoặc là ý nghĩ, các nàng mới thật sự là sư đồ. Nàng cũng đem Bạch Tảo coi thành truyền nhân chân chính của mình.

Một tiểu cô nương đáng yêu lại hiểu chuyện như vậy, lại bởi vì mưu đồ cùng dã tâm của Trung Châu Phái, Bạch gia mà biến thành bộ dáng như quỷ như hiện tại.

Liên Tam Nguyệt làm sao có thể không đau lòng chứ?

……

……

Đi kèm tiếng sấm ầm ầm, vô số tia chớp giật tiến vào thân thể của Bạch Tảo.

Dù cho là Thông Thiên cảnh đại vật, đối mặt với loại oanh kích giống như thiên kiếp này, chỉ sợ cũng sẽ chết ngay tại chỗ.

Nhưng nàng vẫn nhắm mắt lại, vẫn ngủ rất ngon lành.

Không biết bao lâu trôi qua, tia chớp rốt cục cũng đã ngừng, tầng mây khôi phục yên tĩnh, nhìn tựa như là một cái chăn màu xám, che khuất toàn bộ bầu trời.

Nàng tỉnh lại, mở mắt ra nhìn về phía hoàng thành, Triều Ca thành thậm chí toàn bộ Triêu Thiên đại lục bên dưới.

Ánh mắt của nàng cũng không phải tuyệt đối vô tình, chỉ là tâm tình cực kỳ hờ hững, tỷ như cái vệt hoài niệm nhàn nhạt kia, chỉ cần bị gió khẽ thổi qua, sẽ biến mất không còn tăm tích.

Loại hờ hững này không phải như nước, mà tựa như là gió, có một loại cảm giác vượt qua toàn bộ thế giới ở trên cao nhìn xuống, tựa như thần linh đang quan sát nhân gian.

“Ngươi không sai, nhưng có biết vì sao đến hiện tại vẫn chưa thể phi thăng đắc đạo không?”

Nàng đứng trong thiên không, nhìn Liên Tam Nguyệt bình tĩnh nói: “Bởi vì chiến ý của ngươi quá mạnh, phải biết thiên nhân ứng tương thông, mà không phải giao chiến.”

Nàng âm thanh vô cùng dễ nghe, như nước suối cũng như sáo trúc, không một chút tục khí, tựa như là tiên nhạc.

Âm thanh cảm động mà tươi đẹp như vậy, trong tai người bình thường lại trở nên giống như tiếng sấm, đáng sợ đến cực điểm.

Đám thái giám cung nữ núp sau tường cung bịt chặt lỗ tai, thoáng chốc đã té xỉu, đám thần tử trong đại điện, Thần Vệ quân bên ngoài tường thành, cũng đều cảm thấy trời đất quay cuồng, không cách nào đứng vững.

Nhất Mao Trai khổ chu lui xa khỏi hoàng thành mấy dặm, đóa liên vân ở phía nam xa xa cũng trở thành phai nhạt rất nhiều, những tông phái khác thì càng thêm nhanh chóng trốn đến xa hơn.

Chỉ là một đạo thanh âm tùy ý mà thanh nhu, đã khiến người ta không thể chịu nổi, ngay cả cường giả cấp bậc như Thiền Tử cùng Bố Thu Tiêu cũng phải kéo dài cách xa, nói rõ khí tức của nàng thực sự quá mạnh, đã mạnh đến phạm trù vượt qua nhân gian.

Mọi người nhìn bóng người như điểm đen trên không trung kia, khiếp sợ nghĩ đến một khả năng, lẽ nào đó không phải Bạch Tảo, mà là…… Tiên nhân ư?

Ngàn năm có thánh nhân xuất, đây là tục ngạn của Triêu Thiên đại lục.

Nơi này thánh nhân cũng không phải dùng để ám chỉ riêng Nhất Mao Trai, mà là chỉ những người phi thăng.

Những người tu hành phi thăng đến đại đạo kia chính là tiên nhân.

Triêu Thiên đại lục đã từng có truyền thuyết cố sự tiên nhân trở lại nhân gian, nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai tận mắt chứng kiến.

Nhưng nếu như chuyện này phát sinh trên người Trung Châu Phái, lại tựa hồ như rất có thể.

Ngàn năm trước vị phi thăng giả kia chính là Trung Châu Phái Bạch Nhận tiên nhân, trước khi nàng rời đi, đã lưu lại mấy đạo tiên lục cho Vân Mộng Sơn. Những tiên lục kia đã từng trấn áp Minh Hoàng, giết chết Liễu Từ chân nhân, như vậy tiếp dẫn nàng trở về thì có gì kỳ quái?

Đàm chân nhân nói Liên Tam Nguyệt là người mạnh nhất Triêu Thiên đại lục, nhưng nếu như Bạch Nhận tiên nhân thật sự trở về…… Coi như nàng trở về chỉ là một tia thần thức, vậy cũng không phải người trên thế giới này có khả năng chống lại, thậm chí tất cả mọi người trên thế giới này gộp lại, đều không chống đỡ được!

Một loại cảm giác kính nể cùng chấn động xuất phát từ nội tâm, để tất cả mọi người bên trong Triều Ca thành đều quỳ xuống.

Tựa như là Tuyết Cơ đi qua thông đạo sâu thẳm trong kiếm ngục, hai bên tù thất tà ma đại yêu, đều phải quỳ xuống.

Đây là cấp độ sinh mệnh không giống, đây là bắt nguồn từ sợ hãi tận sâu trong sinh mệnh, đây mới thực là nghiền ép.

Tất cả mọi người hướng về nữ tử mặc áo trắng trong thiên không quỳ lạy hành lễ, sau tường cung, trong tường thành thần nỗ đều chậm rãi cúi đầu, không dám chỉ về nàng. Triều Ca thành Bất Lão Lâm thích khách cùng Quyển Liêm Nhân ẩn giấu ở chỗ tối đang đợi mệnh lệnh, cảm nhận được uy thế trong thiên không, căn bản không dám ngẩng đầu, trực tiếp quỳ đến trên đất, cả người run rẩy.

Hồ quý phi đứng trong lối đi giữa Thiên điện cùng chính điện, ngón tay chăm chú nắm lấy then hoa trên cửa, đốt ngón tay trắng xám, sắc mặt càng thêm trắng xám, ngồi xụi lơ trên đất, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

A Phiêu ở trên bốn phía cột nhà trong thiên điện liên tục bay loạn, tóc mái tưa lá rụng bị mồ hôi ướt nhẹp, rối loạn lung tung, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa ra tia sáng tạp sắc, biểu thị tâm tình của nàng càng thêm hỗn độn, hơn nữa vô cùng sợ hãi.

Bạch Nhận tiên nhân trở lại Triêu Thiên đại lục.

Bốn biển đều tĩnh, thiên hạ không một tiếng động, vạn dân quỳ gối.

Nhưng luôn có mấy người không quỳ.

Triều Ca thành trong một gian tửu lâu, Âm Tam giơ lên chén trà, đưa đến bên môi khẽ uống một ngụm, nhìn bạch y tiên nhân trong thiên không, hơi nhíu mày.

Thanh Nhi trốn ở phía sau hắn, chỉ dám lộ ra con mắt, nhìn bầu trời, trong mắt tràn đầy biểu hiện sợ hãi. Nàng ở Vân Mộng Sơn sinh hoạt mấy chục ngàn năm, tận mắt nhìn Bạch Nhận từ một đứa trẻ bi bô tập nói, biến thành thiên tài thiên phú khiếp sợ khắp nơi, cuối cùng trở thành thiên kiêu đại lục, sau đó phi thăng thành tiên…… Nàng rõ ràng sự mạnh mẽ cùng đáng sợ của Bạch Nhận hơn so với ai khác, chớ đừng nói chi là hiện tại Bạch Nhận đã phi thăng thành tiên, so với năm đó không biết mạnh mẽ hơn bao nhiêu lần, ngàn lần hay là vạn lần?

Nàng chú ý tới Âm Tam thật sự không có bất kỳ sợ hãi, hơn nữa không phải giả, không hiểu hô: “Đó là tiên nhân! Thật sự tiên nhân!”

Âm Tam nâng chén chỉ về nữ tử mặc áo trắng trong thiên không, hờ hững nói: “Tiên nhân…… Đi ra ngoài mới gọi là tiên nhân, hiện tại đều trở về, còn tiên nhân cái gì chứ?”

……

……

Bình Vịnh Giai cũng không quỳ xuống, bởi vì hắn căn bản không biết chuyện gì xảy ra, không phải vậy hắn rất có thể quá mức chấn động, đến một câu thô tục cùng tiên nhân có quan hệ cũng không chừng, phương diện này hắn bị Trác Như Tuế cùng Nguyên Khúc ảnh hưởng khá lớn.

Hắn nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi trên thềm đá, liều mạng mà nghịch vận kiếm nguyên, đem mỗi một đạo kiếm ý bên trong thân thể đều bức ra ngoài.

Gió nhẹ thổi áo của hắn, mang theo những kiếm ý vô hình nhưng thực chất, như tơ liễu hướng về đạo nắng sớm kia bay đi.

Tỉnh Cửu đứng ở bên trong cột nắng sớm, tự nhiên cũng không quỳ.

Hắn lẳng lặng nhìn nữ tử mặc áo trắng trên không, nhìn vào mắt của nàng, tựa hồ muốn xem đến nơi sâu xa nhất.

Vô số đạo kiếm ý nhỏ bé rồi lại tinh khiết đến cực điểm, từ ngoài nắng sớm bay tới, sau đó trong nháy mắt bị những vòng sáng hình tròn kia nuốt chửng, Liên Tam Nguyệt Lương Tiêu đạo pháp quả nhiên lợi hại, nhưng vẫn như cũ không ngăn cản được toàn bộ, luôn có hai, ba đạo kiếm ý trở thành cá lọt lưới, bởi vì số lượng kiếm ý thực sự là quá nhiều.

Nắng sớm đã bị đứt đoạn hai, ba tia.

Nếu như toàn bộ đứt rời, Tỉnh Cửu sẽ thoát vây, đến thời điểm đó, hắn sẽ thử xem xem, có thể giết chết cái tiên nhân kia hay không.

Hắn chưa từng thấy Bạch Nhận, sau khi phi thăng gặp gỡ là bị đánh lén, nhưng hắn biết tiên nhân mạnh bao nhiêu. Kiếp trước hắn phi thăng có lẽ cũng có lực đánh một trận, hiện tại Triêu Thiên đại lục không có ai là đối thủ của nàng, dù cho giáng lâm nhân gian chỉ là một tia tiên thức, hoặc là nói một phân thân.

Hơn nữa coi như hắn có thể giết chết cái phân thân này của Bạch Nhận, lúc này Bạch Tảo bị nàng phụ thân cũng tất nhiên sẽ cùng chết đi. Nhưng nếu như có cơ hội, hắn vẫn sẽ thử giết chết đối phương, đây không phải dũng cảm không sợ, cũng không phải lãnh khốc vô tình, chỉ là chuyện phải làm, không phải vậy hôm nay tất cả mọi người bọn họ đều sẽ chết.

……

……

Liên Tam Nguyệt đương nhiên không quỳ, lẳng lặng nhìn Bạch Tảo trên không trung, trong ánh mắt đã không có thương tiếc, chỉ còn dư lại bình tĩnh tuyệt đối, tựa như âm thanh của nàng vậy.

“Là đúng hay sai, đánh xong rồi nói.”

Nói xong câu đó, nàng từ trên quảng trường bay lên, phá không mà đi, quần áo lướt nhẹ, mấy tức đã tiến vào trong bầu trời màu xám.

Ở trong nháy mắt nàng biến mất ở trong bầu trời, Bạch Nhận tiên nhân cũng biến mất, đi hướng về càng chỗ cao.

Liên Tam Nguyệt cùng Bạch Nhận tiên nhân cách khoảng cách mấy chục dặm, đối diện mà đứng.

Nơi này là hư cảnh, không gió cũng không thanh, bởi vì không có không khí.

Các nàng ở đây đối chiến, tạo thành gợn sóng sẽ nhỏ rất nhiều, Triêu Thiên đại lục chịu đến thương tổn cũng sẽ giảm bớt rất nhiều.

……

……

Trong âm u cái thông đạo kia rất nhanh đã một lần nữa bị lấp kín, mọi người cũng không còn cách nào nhìn thấy những hình ảnh kia, coi như có chút tu hành cường giả có thể đi về hư cảnh quan chiến, nhưng ai dám đi?

Vô số người từ sau tường cung, từ bên trong các toà điện, từ trong thuyền đi ra, ngước đầu nhìn về phía bầu trời, tựa như một đám ngỗng đang chờ được cho ăn.

Tầng mây bỗng nhiên được rọi sáng, tia sáng đến từ chỗ càng cao, nhưng không ai biết nơi đó đang phát sinh cái gì.

Bỗng nhiên, trong tầng mây sinh ra một đường cực nhỏ, sau đó đột nhiên gãy vỡ.

Một bóng người như lưu tinh cao tốc rớt xuống, chính là Liên Tam Nguyệt.

Trong thiên không tràn đầy âm thanh ầm ầm, đó là vật thể cao tốc va chạm không khí sinh ra âm thanh.

Mọi người hoảng sợ tránh né ra xa.

Hoàng thành đại trận một lần nữa khởi động dễ dàng mà bị xuyên thủng.

Viên lưu tinh kia rơi vào trên quảng trường.

Trên tảng đá cứng rắn xuất hiện vô số đạo vết rách, tựa như là mạng nhện.

Liên Tam Nguyệt ngã vào trung tâm mạng nhện, không có động tĩnh.