Q2 - Chương 8: Yêu đan biến mất

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thanh niên tăng nhân biết người này là ai, hắn là một vị đại nhân của Thanh Thiên Ti tại Triều Nam Thành, đứng dậy hai tay hợp thành chữ thập hành lễ.

Vị trung niên nhân này họ Thi tên Phong Thần, chính là nhân vật trọng yếu của Thanh Thiên Ti, hiện đang chủ quản tất cả sự vụ liên quan đến giới tu hành ở Triều Nam Thành.

Thi Phong Thần hướng về phía thanh niên tăng nhân đáp lễ, sau đó chuyển hướng lão tăng, kính cẩn nói: “Ra mắt đại sư.”

Phần lớn quan viên của Thanh Thiên Ti đều là người tu hành, hoặc là có bối cảnh là tu hành tông phái, Thi Phong Thần cũng không ngoại lệ.

Dựa theo bối phận trong tông phái, hắn hẳn phải xưng vị lão tăng này là sư thúc tổ, chỉ là dù sao đang làm việc công, có chút không thuận tiện, gọi đối phương một tiếng đại sư càng thích hợp.

Lão tăng ôn hòa nói: “Chẳng biết vì cớ gì mà Thi đại nhân lại tới đây?”

Thi Phong Thần cười khổ nói: “Vậy tại hạ cũng nói cho đại sư biết, hôm nay trong Triều Nam Thành liên tục phát sinh hai chuyện, một cái là có người xông vào thành, một cái là giết người, đều là do người tu hành gây ra.”

Lão tăng khó hiểu hỏi: “Chẳng hay việc này thì có quan hệ gì với chúng ta?”

Cửa miếu đã đóng, cũng không cần lo lắng sẽ bị người ngoài nghe thấy nữa, Thi Phong Thần trực tiếp nói: “Người của Tam Đô Phái đã chết.”

Thanh niên tăng nhân nghe vậy thì kinh hãi, liếc mắt nhìn lão tăng.

Thi Phong Thần tiếp tục nói: “Chính là đám người muốn Định Thần Băng Phiến ở trong Bảo Thụ Cư.”

Trên gương mặt của lão tăng toát ra vẻ thương xót, nói: “Chẳng biết di thể của những đạo hữu kia đang ở đâu? Lão tăng muốn tới niệm một đoạn Vãng Sinh Kinh để tiễn đưa.”

Thi Phong Thần cười khổ nói: “Di thể đều đã bị đốt thành tro tàn, người hạ thủ rất là lãnh khốc.”

Lão tăng nói: “Đại nhân chẳng lẽ hoài nghi ta cùng sư điệt?”

“Ta nào dám nghĩ thế.”

Thi Phong Thần giả vờ không vui nói: “Thế gian có ai dám hoài nghi Quả Thành Tự đại đức?”

Thanh niên tăng nhân nghĩ thầm, nếu như không phải là bởi vì chuyện Định Thần Băng Phiến, người của Tam Đô Phái đã chết, thì ngươi tìm đến chúng ta làm gì?

“Định Thần Băng Phiến cuối cùng là bị hai người ở trong phòng Huyền chữ Ất lấy được.”

Thi Phong Thần nhìn về thanh niên tăng nhân, vô cùng thành khẩn hỏi: “Chẳng biết tiểu sư phụ ngươi, có biết lai lịch của hai người kia hay không?”

Vẻ mặt của thanh niên tăng nhân hơi lạnh, nhớ lại sát ý ẩn giấu ở trong thanh phi kiếm đưa thuốc lúc nãy, đã đoán được chân tướng của chuyện.

Vừa lúc đó, lão tăng bỗng nhiên mở miệng nói: “Là hai người sao?”

“Không sai, hai người kia lấy vảii bố che mặt, quản sự của Bảo Thụ Cư cũng không có nhìn thấy mặt thật của bọn họ.”

Thi Phong Thần vẫn như cũ nhìn vị thanh niên tăng nhân kia, mỉm cười nói: “Không biết tiểu sư phụ có từng gặp qua bọn họ.”

Thanh niên tăng nhân lúc này đã kết luận, đưa thuốc giết người chắc là đạo hữu của Thanh Sơn Tông, hắn đương nhiên không muốn nói, chỉ là thân là người xuất gia. . .

“Không thể nói.” Lão tăng bỗng nhiên nói.

Thi Phong Thần nghe vậy khẽ run, nghĩ thầm chẳng lẽ đây là đang đánh lời nói sắc bén.

Thanh niên tăng nhân đem lời nói đã sắp ra miệng nuốt trở vào, có chút bất an nhìn về phía sư bá.

Hắn chợt phát hiện cái hộp chứa Định Thần Băng Phiến kia đã không thấy, không biết bị sư bá giấu ở chỗ nào.

“Lỗi, lỗi.”

Lão tăng liếc mắt nhìn thanh niên tăng nhân, sau đó quay đầu nhìn về phía Thi Phong Thần, nói: “Sư điệt của ta đang tu bế khẩu thiền.”

Thi Phong Thần làm ra vẻ mặt thì ra là thế.

“Chúng ta quả thực không biết hai người kia là ai.”

Lão tăng nói: “Xin lỗi không có cách nào cung cấp đầu mối cho đại nhân.”

Thi Phong Thần cười khổ một tiếng, biết rõ có vấn đề, cũng không dám hỏi tiếp, lạy dài chấm đất, liền đi ra cửa miếu.

Đợi thanh âm ở ngoài cửa miếu biến mất, thanh niên tăng nhân mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi trên đất.

Lão tăng thở dài nói: “Hy vọng việc này không mang đến phiền phức cho đạo hữu.”

Thanh niên tăng nhân muốn nói chuyện, vừa nhớ tới mấy lời ban nãy của sư bá, ngậm miệng kêu lên “ngô ngô”, có vẻ rất là sốt ruột.

Lão tăng hiểu rõ ý tứ của hắn, nói: “Ngươi trước tiên cứ tiếp tục tu bế khẩu thiền đi, khi nào rời đi Triều Nam Thành rồi hãy nói.”

. . .

. . .

Đêm khuya, Hồng Mậu Trai đã đóng cửa.

Tại một cái khách sạn cách đó không xa, trong căn phòng Giáp chữ Thiên, Triệu Tịch Nguyệt khoanh chân ngồi ở dưới đất, đang tĩnh tư dưỡng khí, Phất Tư kiếm lơ lửng ở trên đỉnh đầu của nàng, từ từ chuyển động.

Tỉnh Cửu đã đi ra ngoài Triều Nam Thành, đi tới giữa Thông Thiên Kiều, cũng chính là chỗ cao nhất.

Ánh sao rọi sáng nước sông, thế nước cuồn cuộn chưa giảm, càng lộ ra vẻ hung hiểm.

Tỉnh Cửu thu hồi Kiếm thức, trực tiếp nhảy xuống, mặt sông văng lên một chùm bọt nước, rất nhanh liền biến mất, không có đưa tới bất kỳ sự chú ý nào.

Nước sông đục ngầu không gì sánh được, lại đang là giữa đêm, căn bản không cách nào nhìn thấy cái gì cả, thế nhưng cũng không giấu được ánh mắt của Tỉnh Cửu.

Lặn ở trong làn nước lạnh lẽo mà chảy xiết một khoảng thời gian rất lâu, hắn bơi tới một góc hẻo lánh sâu thăm thảm ở ngay giữa sông kề bên một đoạn vách núi.

Nước sông ở nơi này đã trở nên phẳng lặng hơn rất nhiều, nhưng áp lực cực lón, hơn nữa cực kỳ lạnh lẽo. Mặc dù là Vô Chương cảnh kiếm đạo cường giả, cũng không thể nào dừng lại lâu ở đây được, nếu như không phải là thân thể của hắn đặc thù, căn bản không có cách lặn xuống chỗ sâu như vậy, tìm được con Quỷ Mục Lăng kia.

Con Quỷ Mục Lăng kia đã chết.

Quỷ Mục Lăng cực lớn, thân thể cao chừng tòa nhà ba lầu, chi trước như vây, da bóng loáng, sáng lên màu u ám, khảm sâu vào trong vách núi, cùng hoàn cảnh chung quanh hợp thành một thể, giống như là một mảnh nham thạch bình thường vậy, quả thực rất khó phát hiện, thảo nào từ đầu đến cuối các đệ tử của Thanh Sơn Tông không thể tìm ra cỗ thi thể này.

Tỉnh Cửu bay tới trước người của Quỷ Mục Lăng, phát hiện khắp đầu và cổ của nó đều là kiếm thương, hai mắt nhắm nghiền, lưu lại vài vết máu màu xanh, không có bị nước sông cuốn đi, nhìn từ vết thương chắc là do phi kiếm Thanh sơn đệ tử gây ra, thương thế của cặp mắt kia thì càng giống như là bị loại đạo pháp lăng không nào đó đả thương.

“Quả nhiên là do người nuôi.”

Tầm mắt của Tỉnh Cửu rơi vào trên hai sợi xích sắt, lặng yên suy nghĩ.

Hai sợi xích sắt buộc thật chặt phần thân sau của Quỷ Mục Lăng, một đầu khác hẳn là nằm ở chỗ sâu nhất của động phủ nằm trong vách núi.

Nhẹ nhàng bơi ở trong làn nước sông đen thui, Tỉnh Cửu lượn quanh thân thể thật lớn của Quỷ Mục Lăng nhìn một vòng, ngoại trừ những vết kiếm thương kia vẫn không có phát hiện mới.

Hắn tháo xuống thiết kiếm, đâm về hướng đỉnh đầu của Quỷ Mục Lăng, không ngờ mũi kiếm lại trượt, đúng là lệch rời đi.

Không hổ là đại yêu đến từ vực sâu trong truyền thuyết, bơi qua Tây Hải, cho dù đã chết, da thịt vẫn vững chắc như sắt thép, tuyệt đối không phải phi kiếm phổ thông có thể cắt.

Thiết kiếm của Tỉnh Cửu vốn từ Mạc Tiên sư đến từ Thích Việt phong, mặc dù không phải là danh kiếm, cũng có chỗ bất phàm, nhưng quả thực chưa đủ sắc bén.

Làn nước sông đen tối hơi chấn động, nếu có người có thể nghe thấy được âm thanh dưới đáy sông, liền có thể nghe thấy âm thanh “ông ông” như là bầy ong đang kêu vậy, đó là âm thanh phát ra khi cái vòng bạc trên tay hắn di chuyển.

Tỉnh Cửu không để ý đến, bay tới trước người của Quỷ Mục Lăng, tay phải hạ xuống.

Một đạo vết rách thẳng tắp mà rõ ràng, xuất hiện ở trên lớp da vô cùng cứng cỏi của Quỷ Mục Lăng, sau đó càng ngày càng mở rộng, mãi cho đến khi thấy được lớp màng cùng xương sụn bên trong.

“Ba” một tiếng vang nhỏ, Tỉnh Cửu dùng hai tay đem xương sụn ở đỉnh đầu của Quỷ Mục Lăng xé mở.

Nhìn đỉnh đầu trống không có yêu đan của Quỷ Mục Lăng, hắn nghĩ thầm yêu Đan quả nhiên đã không có.

Như vậy, lý do cả người Liễu Thập Tuế nóng hổi, tuyết rơi thì bốc hơi, thời gian dài hôn mê bất tỉnh. . . Các loại dị tượng, liền đều đã có đáp án.