Q1 - Chương 39: Cố Thanh phẫn nộ

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cố Thanh là thân đệ đệ của Cố Hàn, cũng là Kiếm đồng của Quá Nam Sơn.

Hắn không phải là trời sinh Đạo chủng, nhưng thiên phú cũng phi thường xuất sắc, nguyên bởi vì Cố Hàn, từ lúc hắn mới sinh ra liền đã bị đưa vào Lưỡng Vong phong, mấy năm nay một mực theo Quá Nam Sơn học kiếm.

Ở trong một thế hệ Tẩy Kiếm đệ tử mới này, cảnh giới thực lực của hắn là số một, ở trong mắt đám người Lưỡng Vong phong xem ra, hắn thậm chí có khả năng còn mạnh hơn Triệu Tịch Nguyệt.

Chỉ bất quá mấy năm nay hắn một mực học tập ở trên Lưỡng Vong phong, rất ít khi xuất hiện ở hai bờ Tẩy Kiếm suối, cho nên không có bao nhiêu người biết đến hắn.

Cố Thanh đi tới tảng đá trên suối, dừng bước lại.

Tiếng nghị luận trong vách núi cùng bên khe suối không có đình chỉ, ngược lại trở nên càng lúc càng lớn.

Cố Thanh không tiến thêm một bước về phía trước nữa.

Vị trí là chuyện trọng yếu nhất.

Chỗ tảng đá mà hắn đứng, cách vị trí của Tỉnh Cửu có hơn vài chục trượng.

Điều này có ý vị gì? Khoảng cách xa như vậy, sớm đã vượt ra khỏi phạm vi công kích của Thủ Nhất cảnh, lẽ nào Cố Thanh ở giai đoạn Tẩy Kiếm cũng đã tiến nhập Thừa Ý cảnh giới? Hơn nữa không phải chỉ là mới nhìn trộm mà thôi, mà là chân chính có được năng lực công kích của Thừa Ý cảnh?

Toàn trường đều khiếp sợ, mọi người giờ mới biết được Lưỡng Vong phong cư nhiên cất giấu một vị thiếu niên thiên tài giỏi như vậy.

Thần tình của Quá Nam Sơn rất bình tĩnh.

Cố Thanh làm Kiếm đồng cho hắn nhiều năm, trên thực tế quan hệ cùng hắn là nửa sư nửa đồ, hắn vô cùng rõ ràng cảnh giới thực lực của Cố Thanh.

Hắn lúc đầu chuẩn bị dùng Cố Thanh làm giảm một chút nhuệ khí của Triệu Tịch Nguyệt, thật không ngờ Tỉnh Cửu lại trước tiên đứng lên, Cố Hàn lại đưa ra cái thỉnh cầu này.

Hắn biết tâm tình của Cố Hàn, cho nên không có ngăn cản.

Còn như kết quả của trận so kiếm này, đương nhiên sẽ không có bất luận cái gì ngoài ý muốn cả.

Cố Hàn nhìn chằm chằm vào Tỉnh Cửu ở phía dưới, khóe môi mang theo một tia cười nhạt.

Một năm trước ở dưới Kiếm phong lần đầu tiên chứng kiến Tỉnh Cửu, hắn liền không thích đối phương, bởi vì Liễu Thập Tuế, cũng bởi vì một ít nguyên nhân rất khó nói rõ ràng.

Mã Hoa cười ha hả nói rằng:”Ngọc không mài không thành khí, hy vọng tương lai thời điểm Tỉnh sư đệ nhìn trộm đại đạo, có thể minh bạch một phen khổ tâm của các sư huynh.”

. . .

. . .

Thừa Kiếm Đại Hội, các đệ tử có thể biểu diễn bản lĩnh ngự kiếm chính mình am hiểu nhất, nhưng khi tới thời điểm người khác khởi xướng khiêu chiến, tốt nhất cũng không nên cự tuyệt.

Thanh Sơn Tông tu kiếm đạo, đối với loại hành vi như tránh chiến này cực kỳ khinh bỉ.

Cho nên lúc trước Lâm Anh Lương đi ra khiêu chiến Liễu Thập Tuế, không có bất kỳ vị sư trưởng nào cảm thấy không đúng, Liễu Thập Tuế cũng rất tự nhiên mà tiếp nhận rồi.

Nhưng tất cả mọi người đều biết, Tỉnh Cửu không giống với đệ tử bình thường, người lười giống như hắn vậy, ai biết sẽ làm ra phản ứng gì.

Bao quát Tiết Vịnh Ca, Ngọc Sơn sư muội và những đệ tử cũ của Nam Tùng Đình, rất nhiều đệ tử đều nghĩ hắn có thể hay không thạch phá thiên kinh mà nói một câu:”Ta không cùng ngươi đánh.”

Sở dĩ các đệ tử sẽ nghĩ như thế, ngoại trừ do tính tình của Tỉnh Cửu, cũng là bởi vì họ nhìn không thấy Tỉnh Cửu có tí hy vọng chiến thắng nào.

Coi như Tỉnh Cửu là Thủ Nhất cảnh viên mãn, thì làm thế nào có thể là đối thủ của một cái đệ tử thiên tài đã sớm tiến nhập Thừa Ý cảnh?

Cách khoảng cách mười mấy trượng, kiếm của ngươi ngay cả thân thể của đối phương đều không có thể đụng tới, lại làm thế nào để đánh bại đối phương?

Nếu phải thua không thể nghi ngờ, chịu thua tự nhiên sẽ trở thành một lựa chọn, mặc dù có chút mất mặt.

“Mời.”

Cố Thanh hai tay ôm quyền, phi kiếm lơ lửng trước tay áo, yên tĩnh ở trước người, làm một bình kiếm lễ.

Tỉnh Cửu nói rằng:”Tốt.”

Hắn không có trực tiếp chịu thua.

Trong vách núi bên khe suối hơi có tiếng xôn xao.

Có người cảm thấy rất tiếc nuối, có người rất hài lòng, có người thở dài.

Nhiều người hơn cảm thấy hình ảnh phát sinh kế tiếp, nhất định sẽ phi thường xấu hổ.

Ngọc Sơn sư muội che mặt, thiếu niên họ Nguyên đến từ Nhạc Lãng Quận thấp giọng an ủi nàng.

“Đây mà cũng gọi là ma luyện sao? Hoặc là nói các ngươi chỉ là muốn nhục nhã hắn?”

Triệu Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía trong vách núi.

Các đệ tử của Lưỡng Vong phong liền đứng ở chỗ đó.

Nàng tự nhiên nhớ tới đêm hôm ấy ở trong mây trên Kiếm phong cùng vị Tả sư thúc của Bích Hồ phong kia chiến đấu.

Chênh lệch về cảnh giới chỉ dựa vào thiên phú cùng thủ đoạn thực sự là không thể nào bù đắp.

Coi như Tỉnh Cửu giống như nàng đều có cất giấu hộ thân pháp bảo, nhưng làm sao có thể sử dụng ở trước mặt mọi người ?

Huống chi ngày đó nếu như không có Tỉnh Cửu hỗ trợ, nàng vẫn sẽ chết ở dưới kiếm Tả sư thúc.

Ở thời điểm nàng nghĩ tới điều này, Cố Thanh xuất kiếm.

Liền giống như những đệ tử ra sân lúc trước kia vậy, hắn xuất kiếm vô cùng đơn giản.

Giữa lúc ống tay áo tung bay, kiếm quang sinh ra, sau đó đột nhiên biến mất.

Trên mặt suối nhiều hơn một đường màu xám.

Thanh phi kiếm ẩn có phong cách cổ kia, trong nháy mắt xẹt qua khoảng cách mười mấy trượng, tốc độ cùng uy lực không có chút nào hạ thấp, nhắm thẳng vào chính diện Tỉnh Cửu.

Con mắt của Triệu Tịch Nguyệt hơi co lại.

Cố Thanh không chỉ tiến nhập Thừa Ý cảnh giới, tiến sâu vào thậm chí đã tiếp cận viên mãn, cùng cảnh giới chân thật của nàng không sai biệt lắm.

Khi lúc phi kiếm của Cố Thanh đi tới trước người Tỉnh Cửu, hắn vẫn không có di chuyển, nhìn qua giống như là đã sợ tới mức choáng váng vậy.

Cái này đương nhiên không phải là nguyên nhân chân chính, mọi người đều rất rõ ràng, đó là bởi vì kiếm của Cố Thanh quá nhanh, nhanh đến mức đệ tử bình thường căn bản không kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì cả.

Kế tiếp, đạo phi kiếm kia sẽ dừng lại ở trước mắt Tỉnh Cửu, cách mi tâm của hắn chỉ có khoảng cách mấy tấc.

Cố Thanh bình tĩnh nói tiếng đa tạ, thắng bại ở ngay lúc đó đã phân ra.

Tất cả mọi người đều cho là sẽ thấy màn hình ảnh này.

Nhưng mà, màn hình ảnh này chưa từng xuất hiện.

Một đạo thanh âm sinh ra ở trên mặt suối, hướng bốn phía tản ra.

Thanh âm kia rất rõ ràng, rất dứt khoát.

Gió thổi lên mặt suối.

Tia màu xám chợt dừng lại.

Đạo phi kiếm kia tà tà hạ xuống, rơi vào trong nước suối, văng lên một chùm bọt nước.

An tĩnh giống như chết vậy.

Vô số đạo ánh mắt khiếp sợ rơi vào trên người của Tỉnh Cửu.

Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Tỉnh Cửu đứng ở trên tảng đá trong suối, phảng phất không hề cử động.

Hắn tùy ý dẫn theo kiếm, tựa như một người thợ săn mang theo cây gậy, đang ở trong núi rừng tìm kiếm gà rừng.

Khi kiếm của Cố Thanh bay đến trước người, hắn thực sự cứ như vậy giơ thanh kiếm lên, sau đó đập xuống.

Thanh kiếm kia bị kiếm của hắn chuẩn xác đánh trúng, liền giống như con gà rừng bị cây gậy đập trúng, không rên nổi một tiếng liền ngã vào trong dòng suối.

Rất an tĩnh, thanh âm nước suối rất rõ ràng.

Cố Thanh thậm chí cảm thấy nghe được tiếng dòng máu của chính mình đang chảy rất nhanh.

Ban đầu, hắn có chút không xác định được trên người của mình đã xảy ra chuyện gì.

Thẳng đến lúc hắn chứng kiến thanh kiếm nhìn rất quen mắt trong nước suối kia.

Mặt của hắn có chút nóng, sắc mặt lại càng ngày càng tái nhợt, ở chỗ sâu trong con mắt mơ hồ có ngọn lửa rừng rực bắt đầu thiêu đốt.

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tỉnh Cửu, trong mắt tràn đầy khiếp sợ cùng phẫn nộ, hô to một tiếng.

“A!”

Theo tiếng kêu này, thanh phi kiếm rơi ở trong suối nước kia lần nữa bay lên.

Lúc này đây, tốc độ phi kiếm rõ ràng nhanh hơn, uy lực càng thêm kinh người.

Càng làm cho người ta khiếp sợ là, nước trong suối còn chưa kịp từ trên thân kiếm chảy xuống, liền biến thành sương mù, liền có thể từ đó suy ra thanh kiếm này lúc này đã nóng như thế nào.

Vào lúc đạo phi kiếm kia đi tới giữa dòng suối, càng là bắt đầu cháy rừng rực!

Một đạo hoả tuyến rọi sáng vách đá, nhắm thẳng vào Tỉnh Cửu, thanh thế kinh người không gì sánh được.

. . .

. . .

“Lục Long Kiếm!”

“Hắn sao lại biết môn kiếm pháp này!”

Trong vách núi vang lên vô số tiếng kinh hô.

Lục Long quy Nhật chi cao tiêu!

Cố Thanh dùng rõ ràng là kiếm pháp của Thích Việt phong!

Mọi người khiếp sợ không gì sánh nổi.

Sắc mặt của vị trưởng lão Thích Việt phong chủ trì Thừa Kiếm Đại Hội kia rất khó nhìn.

Đệ tử của Lưỡng Vong phong có thể học tập kiếm ý kiếm pháp của chín ngọn núi, thuở nhỏ Cố Thanh lớn lên ở Lưỡng Vong phong, học được Lục Long Kiếm Pháp cũng không lạ thường.

Vấn đề ở chỗ, Cố Thanh hiện tại chung quy chỉ là Tẩy Kiếm đệ tử, Lưỡng Vong phong sớm lén lút truyền cho hắn kiếm pháp của cửu phong, đây là chuyện không thể mang lên trên mặt bàn được.(ý là không thể công khai)

Đối với những đệ tử bình thường không có bối cảnh mà nói, cái này quá không công bình.

Chứng kiến Cố Thanh dùng ra Lục Long Kiếm bí quyết của Thích Việt phong, trong vách núi rất nhiều người đều có chút bất mãn.

Nhưng bọn hắn hiểu rõ vì sao Cố Thanh mạo hiểm dù cho sau đó có thể bị trách phạt, cũng không tiếc bại lộ chân thực bản lĩnh của mình.

Bởi vì Cố Thanh lúc này rất phẫn nộ, thầm nghĩ dùng phương thức đơn giản nhất thậm chí thô bạo đem Tỉnh Cửu đánh bại.

Ở lần giao phong trước, hắn thua thực sự có chút chật vật.

Mặc dù có nguyên nhân là do khinh địch, nhưng phi kiếm mà mình yêu quý, bị một cái đồng môn cảnh giới thấp hơn, dùng cách thô lỗ, phương pháp không hề có mỹ cảm gì cả đánh rơi. . . Ai có thể tiếp thu?

Thiêu đốt phi kiếm hướng về phía Tỉnh Cửu đi tới, như một đầu kinh khủng hoả long.

Nhìn xem cái màn hình ảnh này, Triệu Tịch Nguyệt nghĩ rằng nếu như mình không muốn tránh né phong mang, cũng chỉ có thể bằng Kiếm tâm trực tiếp cướp giết trước.

Nàng rất rõ ràng Tỉnh Cửu không có ẩn dấu cảnh giới, không còn cách nào giống như nàng nếm thử giết ngược lại. Bất quá nàng cũng không lo lắng, không biết là bởi vì gặp gỡ trong đêm đó, vẫn là nguyên nhân gì khác, nàng đối với thiếu niên mặc áo trắng này có tín nhiệm không gì sánh được, luôn cảm thấy hắn nhất định sẽ có phương pháp ứng đối.

Vẻ mặt của Tỉnh Cửu rốt cục chăm chú một chút.