Q2 - Chương 31: Kiếm đi Vô Chương

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Rất nhiều tầm mắt rơi vào phía trên rừng đá.

Liễu Thập Tuế đứng ở phía trên thạch trụ quần áo cũ nát, tóc ngắn như cỏ, nhìn tựa như một cái dã quỷ.

Thế nhưng kiếm của hắn vẫn công chính ôn hoà như vậy.

Như tam thế vương công, trụ quốc đại tướng, thư sinh đầu bạc.

Giản Như Vân vẫn chưa có xuất kiếm.

Hắn lẳng lặng nhìn kiếm của Liễu Thập Tuế.

Rất nhiều người cũng giống như hắn, đều đang đợi kiếm của Liễu Thập Tuế bay qua cây thạch trụ ở giữa.

Khi đó, hắn mới có tư cách để cho Giản Như Vân xuất kiếm.

Thời gian trôi qua.

Kiếm của Liễu Thập Tuế bay qua cây thạch trụ.

Chỗ ấy cũng chính là vị trí nằm ở giữa hai cây thạch trụ mà hắn cùng với Giản Như Vân đứng.

Qua trăm trượng, kiếm ý của hắn vẫn như cũ không tán, ngưng tụ tinh khiết không gì sánh được.

Không có tiếng kinh hô vang lên, bởi vì mọi người đã chấn kinh đến nỗi không biết nói gì.

Cái màn hình ảnh nhìn như không có chút ý nghĩa gì này, lại cho thấy một cái chân tướng đủ để khiến cho toàn Thanh sơn chấn động.

Liễu Thập Tuế đã tiến vào Vô Chương cảnh.

. . .

. . .

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Rất giỏi.”

Bất luận chuyện này còn có ẩn tình gì, cuộc sống của Liễu Thập Tuế trong hai năm này giống như là bị giam cầm vậy, lại có thể phá cảnh vào Vô Chương, đương nhiên là có tư cách nhận được tán thưởng như vậy.

. . .

. . .

Phong chủ của Thanh Dung phong hỏi: “Bao lớn?”

Có đệ tử không xác định nói: “Mười bảy hoặc là mười tám?”

Phong chủ của Thanh Dung phong liếc mắt nhìn Triệu Tịch Nguyệt cách đó không xa, không có nói gì.

. . .

. . .

Các sư trưởng trong Cửu phong đều rất khiếp sợ.

Sau Dương chân nhân, đệ tử Vô Chương cảnh trẻ tuổi nhất Thanh sơn chính là Triệu Tịch Nguyệt cùng với Trác Như Tuế, Liễu Thập Tuế đứng hàng thứ ba.

Nếu như hai năm qua hắn vẫn có thể tu hành như bình thường, có thể nào nhanh hơn hay không?

Nếu như không phải là do hắn làm ra chuyện như vậy, lại còn bị tình nghi có liên quan tới một án mạng khác, thiên tài như thế, Thanh sơn sao lại nỡ đối xử như vậy?

Thậm chí có sư trưởng đang suy nghĩ, nếu như mấy lời Liễu Thập Tuế mới vừa nói ban nãy là thật, thật là tốt biết bao.

. . .

. . .

Có gió thổi tới từ phía bên kia vách núi, không có sự ấm áp của mùa xuân, gió thổi qua mặt sinh ra cảm giác lạnh lẽo.

Gió rơi vào trên thân kiếm của Liễu Thập Tuế, thân kiếm hơi rung động, bỗng nhiên tản ra bốn đạo thanh quang.

Bốn đạo thanh quang cũng không phải là ảo ảnh, mà là thưc sự tồn tại, đây cũng là Kiếm Cương.

Phi kiếm chợt bay nhanh hơn, mang theo bốn đạo Kiếm Cương, đánh về phía Giản Như Vân ở ngoài trăm trượng.

Rốt cuộc thì Liễu Thập Tuế cũng chính thức xuất thủ, vừa ra tay liền sử dụng ra thủ đoạn mạnh nhất.

Nhìn đạo kiếm quang sáng rực cùng với bốn đạo Kiếm Cương kia, vẻ mặt của Giản Như Vân không thay đổi, nhẹ nhàng lay động ống tay áo.

Một đạo phi kiếm màu xám phá không mà ra, trong nháy mắt liền đi tới phía trước phi kiếm của Liễu Thập Tuế.

Nhanh như tia chớp, chỉ là một loại hình dung.

Kiếm của Giản Như Vân lại giống như là một tia chớp thật sự, nhanh tới mức không thể nào nhìn rõ.

Một kiếm súc thế đã lâu của Liễu Thập Tuế chưa kịp lộ ra phong mang, liền bị chặn lại.

Hai thanh phi kiếm gặp nhau ở trên bầu trời của rừng đá.

Một tiếng kiếm minh vang vọng sơn cốc.

Hai đạo phi kiếm tách ra, lại gặp nhau lần nữa.

Sau đó liền trùng phùng vô số lần.

Chỉ là trong nháy mắt, hai đạo kiếm liền giao kích vô số lần ở trong bầu trời.

Tiếng kiếm minh trong trẻo liên miên bất tuyệt, cứ như là mưa rào vậy.

Rất nhiều tia lửa văng lên, như là một cây ngân thụ nở rộ ở trước núi, chiếu rọi khắp nơi khiến cho rừng đá sáng rực không gì sánh được.

Vầng mặt trời ở trên bầu trời cũng trở nên tối tăm hơn vài phần.

Hai đạo phi kiếm giao chiến ở trong bầu trời.

Liễu Thập Tuế cùng với Giản Như Vân đều đứng một mình trên một cái thạch trụ, hai tay chắp sau lưng, cách cự ly hơn ba trăm trượng bình tĩnh nhìn về phía đối phương.

Không biết đã qua thời gian bao lâu,tro bụi cùng với kiếm quang đột nhiên biến mất.

Hai đạo phi kiếm phân biệt trở lại trước người của Liễu Thập Tuế cùng với Giản Như Vân.

Các đệ tử Thanh sơn ở phía dưới rừng đá rất khiếp sợ.

Rõ ràng tu vi kiếm đạo của sư huynh Giản Như Vân thâm hậu hơn Liễu Thập Tuế rất nhiều, vì sao hai bên lại chiến cân sức ngang tài?

Hai đạo phi kiếm hơi rung động, trên thân kiếm đều xuất hiện mấy trăm cái vết nứt cực nhỏ, xem ra chất liệu của hai thanh phi kiếm cũng sàn sàn nhau.

Giản Như Vân liếc mắt nhìn kiếm của mình.

Liễu Thập Tuế nhưng là nhìn cũng không nhìn, trực tiếp bước một bước về phía trước.

Thạch trụ chỉ có chỗ đủ để cho một người đứng thẳng.

Bước này của hắn là bước vào khoảng không.

Phi kiếm đã chờ ở chỗ đó từ lâu.

. . .

. . .

Từ đầu đến cuối, đệ tử của Lưỡng Vong phong ở chỗ bãi đá rất an tĩnh.

Bất luận là lúc Giản Như Sơn chỉ tên khiêu chiến Tỉnh Cửu, bị Liễu Thập Tuế dùng Kiếm Cương đánh trọng thương, hay là Liễu Thập Tuế chỉ tên Giản Như Vân.

Nhất là Quá Nam Sơn, Cố Hàn cùng Mã Hoa, vẫn duy trì trầm lặng tuyệt đối.

Nhìn màn hình ảnh ở trên bầu trời rừng đá này, Cố Hàn lại nhớ đến hình ảnh năm đó ở trên Kiếm phong Liễu Thập Tuế bước về phía bầu trời một bước, có chút vui mừng, lại có chút áy náy.

. . .

. . .

Hai đạo kiếm quang lại rọi sáng rừng đá một lần nữa.

Lúc này Liễu Thập Tuế cùng với Giản Như Vân ngự kiếm mà chiến, so với lúc trước thì lại càng hung hiểm hơn không biết gấp bao nhiêu lần.

Hai đạo kiếm quang này khi thì rơi vào mây mù, khi thì bay lên trời cao, lúc đến chỗ cao nhất thì thậm chí sắp đến gần đỉnh của Thiên Quang phong.

Mây mù bị quấy lên, phảng phất nước sôi, phía trên vách đá xuất hiện từng đạo vết kiếm, trên thạch trụ thỉnh thoảng có đá vụn rơi xuống.

Hai đạo kiếm quang quá nhanh, đệ tử bình thường căn bản không thể nào nhìn thấy rõ hình ảnh được.

Chỉ có những đệ tử cảnh giới cao hơn một chút kia cùng với các sư trưởng trong cửu phong, mới biết được trận đấu kiếm này tiến hành kịch liệt và nguy hiểm như thế nào.

. . .

. . .

Hai tiếng vù vù.

Hai đạo kiếm quang lại tách ra lần nữa.

Hai người lại riêng phần mình hạ xuống thạch trụ.

Khóe môi của Liễu Thập Tuế tràn ra một đạo máu loãng.

Trên ống tay áo của Giản Như Vân có một chỗ bị rách.

Ngự kiếm mà chiến, cho tới bây giờ đều không phải là đơn giản ngự kiếm.

Nguyên nhân của việc ngự kiếm rời đi thạch trụ chính là để thay đổi vị trí, để phòng ngừa việc sau khi phi kiếm của đối phương thoát khỏi phi kiếm của bản thân thì bỗng nhiên công kích bản thân mình. Như vậy thì phòng ngự của bản thân sẽ tương đối tốt hơn, nhưng là bởi vì phải đạp kiếm mà đi, công kích của phi kiếm tự nhiên sẽ yếu hơn rất nhiều.

Theo lý mà nói, ở trong chiến cuộc như vậy thì Liễu Thập Tuế hẳn phải chiếm ưu thế hơn, hắn đã tu thành Kiếm Cương, cho dù là đạp kiếm mà đi, vẫn như cũ có thể lăng không công kích đối thủ. Chỉ là không nghĩ tới ngự kiếm thuật của Giản Như Vân lại cao cường đến như vậy, ở thời khắc quan trọng nhất có thể tránh né Kiếm Cương của hắn, sau đó thì dùng kiếm thế nghiền ép hắn.

“Vì sao đệ tử bản môn có rất ít người tu hành Kiếm Cương? Bởi vì vốn chính là bàng môn ngoại đạo.”

Giản Như Vân đứng ở phía trên thạch trụ nhìn Liễu Thập Tuế ở bên ngoài mấy trăm trượng nói: “Xem ra lực lượng của yêu đan cũng chỉ có thể giúp ngươi đi đến bước này mà thôi.”

Có gió nổi lên, cuốn lên mây mù ở phía dưới rừng đá, làm lay động thanh y trên người của hắn.

Từ trên người của hắn phát ra một đạo khí tức cường đại, phi kiếm sinh ra cảm ứng, xuyên mây mà qua, mang theo một đạo khói trắng, như ẩn như hiện.

Có người kinh hô nói: “Thức thứ bảy của Thương Điểu Kiếm Pháp ! Tá Vân!”

Trước khi tới Lưỡng Vong phong, Giản Như Vân vốn chính là đệ tử của Vân Hành phong, càng là đệ tử thân truyền của Phong chủ.

Chủ kiếm của Vân Hành phong tên là Giai Không, kiếm quyết tên là Thương Điểu, tổng cộng có mười ba thức.

Nếu như đệ tử Vô Chương cảnh có thể học được thức thứ năm, cũng đã có thể xưng là thiên phú khá.

Vậy mà Giản Như Vân lại học được thức thứ bảy Tá Vân!

Nghe nói hai năm trước trong lúc hắn bị Thượng Đức phong nhốt ở trong thạch thất nửa năm thì có đột phá, hiện tại xem ra đúng là hắn đã nắm giữ chân ý của Thương Điểu Kiếm Quyết!

Nhìn thanh phi kiếm đi xuyên qua mây mù, lúc ẩn lúc hiện kia, đồng môn bội phục không thôi.

Đệ tử của Vân Hành phong càng là cao giọng ủng hộ, các trưởng lão liên tục gật đầu.

Nhìn thanh phi kiếm đang mang theo mây bay tới kia, Vẻ mặt của Liễu Thập Tuế khẽ biến, lại xuất kiếm một lần nữa.

Tỉnh Cửu đã từng nói hai hàng lông mày của hắn quá thẳng, kỳ thật kiếm của hắn lại càng thẳng hơn.

Phi kiếm sáng rực rọi sáng rừng đá, một đường thẳng tắp bay về phía trước.

Ngay tại thời điểm hai thanh phi kiếm sắp gặp nhau, giữa rừng đá bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ “ông”.

Mây mù màu trắng bốc hơi mà lên, khí thế bàng bạc, như là biển cả đang điên cuồng giãy giụa vậy, nhất thời đem hai thanh kiếm đều chôn vùi.

Liễu Thập Tuế cảm giác được liên hệ giữa mình và phi kiếm bỗng nhiên trở nên yếu.

Bỗng nhiên, Giản Như Vân kiếm lại xuất hiện một lần nữa, đã đến trước người của Liễu Thập Tuế!

Thanh bụi kiếm này dường như có thể không nhìn khoảng cách trong không gian.

Phía dưới rừng đá vang lên một hồi kinh hô.

Tá vân vụ mù chi biến, khuy thiên địa chi đạo!(Mượn biến hóa của mây mù, nhìn trộm đạo của trời đất)

Giản Như Vân đã thành công chứng minh bản thân đã có tư cách đi xem Du Dã cảnh phong cảnh.

Thanh kiếm màu xám đâm thẳng vào mặt của Liễu Thập Tuế, tựa hồ không có ý dừng lại.

Tất cả mọi người đều cho rằng cuối cùng Giản Như Vân sẽ thu kiếm, cũng không lo lắng.

Chỉ có Liễu Thập Tuế thân đang ở giữa trận mới có thể cảm ứng được sát ý của Giản Như Vân.

Sắc mặt của hắn tái nhợt, trong mắt lộ ra tâm tình không cam lòng, còn có một vệt kiên quyết!