Q2 - Chương 37: Cắt kiếm(*)

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

(*): nguyên văn “đoạn kiếm”
————————————————————
Hàn Tỉnh Tỏa Thanh Thu, thức thứ chín của Thượng Đức phong Tuyết Lưu Kiếm Pháp.

Một thức này cũng không phải là kiếm pháp thực sự, mà là một loại bí pháp do vị Phong chủ đầu tiên của Thượng Đức phong ngộ ra được từ cái giếng lạnh(hàn tỉnh) ở trong núi, chuyên môn dùng để đối phó phi kiếm.

Hiện tại Cố Hàn chính là chuẩn bị dùng thức bí pháp này trực tiếp khóa kín lại phi kiếm của Tỉnh Cửu.

Cho dù bản thân có bí pháp, thế nhưng muốn dùng hai tay đi đối phó phi kiếm qua lại như điện, cũng là một việc cực kỳ mạo hiểm.

Trước kia sẽ Tuyết Lưu Kiếm Pháp Thanh sơn đệ tử, ở nhất cực đoan dưới tình hình mới sẽ chọn dùng loại thủ pháp này.

Hiện tại rõ ràng Cố Hàn đã khống chế được toàn bộ chiến cuộc lại còn làm như thế, thật sự chỉ có thể nói là cường thế tới cực điểm, căn bản không hề đem Tỉnh Cửu để vào mắt.

Vang lên một tiếng “Ông”!

Hai ngón tay phải của Cố Hàn khép lại, như là một thanh tiểu kiếm chỉ về phía trước người, tay trái thì mở ra, năm ngón tay tạo thành hình tròn.

Thiết kiếm dừng lại treo lơ lửng ở trong đó, không ngừng chấn động, nhưng không thể nào rời đi.

Hàn Tỉnh Tỏa Thanh Thu!

Hắn thành công khóa lại phi kiếm của Tỉnh Cửu.

Kế tiếp lại xem Tỉnh Cửu sẽ đối mặt với kiếm của hắn như thế nào.

Ở trong suy nghĩ của tất cả mọi người đang xem cuộc chiến, cũng không thể có bất kỳ bất ngờ gì nữa, bởi vì lúc này Tỉnh Cửu đã không có kiếm.

Không có kiếm, tự nhiên hắn cũng không thể tiếp tục ngự kiếm bay lượn né tránh ở trước vách đá như ban nãy được nữa, chỉ có thể dựa vào thân thể mà đón đỡ.

Cho dù thân thể của người tu hành Kiếm đạo có mạnh mẽ cỡ nào đi nữa, dù cho đạt được kiếm ý thối thể đại thành giống như Triệu Tịch Nguyệt cùng với Liễu Thập Tuế vậy, vững chắc hơn cả nham thạch, thì cũng không thể nào mà trực tiếp đối kháng với phi kiếm được?

Đã có một ít trưởng lão chuẩn bị xuất kiếm cứu giúp.

Hai nơi cách nhau khá xa, nhưng ở đây có nhiều vị Phá Hải cảnh đại năng, chí ít có thể giữ được tính mệnh của Tỉnh Cửu.

Triệu Tịch Nguyệt đứng dậy, vẻ mặt cực kỳ chuyên chú mà nhìn sang bên kia.

Gió núi chợt nổi lên, thổi lất phất mái tóc của nàng, nhìn có chút lộn xộn.

Phía trước bãi đá, Phất Tư kiếm treo lơ lửng trên không hơi chấn động, phát ra tiếng “ong ong” liên tục, tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể phá không mà bay lên.

Không có ai chú ý tới, ở phía trước Phất Tư kiếm, đạo Tam Xích Kiếm hàn lãnh kia cũng hơi rung động một chút.

Cuối cùng, Phất Tư kiếm không có bay lên, Tam Xích Kiếm cũng không có động.

Rất nhiều tiếng kinh hô ở giữa núi liên tục vang lên.

Bởi vì kiếm của Cố Hàn rơi vào khoảng không!

. . .

. . .

Phía trên rừng đá cũng có gió.

Thân thể của Tỉnh Cửu tựa như được tạo thành từ những hạt cát nhẹ nhất vậy, theo làn gió thổi mà dần dần biến mất.

Một khắc sau, hắn xuất hiện ở trong bầu trời, mang theo hơn mười đạo kiếm quang.

Những đạo kiếm quang kia đến từ thân thể hắn.

Sợi tóc bị gió thổi bay lên, quần áo tung bay, như tơ như sợi, mỗi sợi tơ đều tựa như một thanh kiếm.

. . .

. . .

Phong chủ của Thanh Dung phong đứng dậy, nhìn chằm chằm sang bên kia, trong mắt thoáng hiện lên thần sắc kinh dị, ống tay áo khẽ run.

Lăng không vượt qua cự ly mười mấy trượng, đây là loại đạo pháp gì?

Cho dù không có kiếm, kiếm tu cảnh giới cao siêu cũng có thể dựa vào Kiếm tức đạp không bay lên, chẳng hạn như Quá Nam Sơn vừa mới thi triển ra lúc nãy vậy.

Vấn đề là Tỉnh Cửu mới vừa mới tiến vào Vô Chương cảnh giới, liền nắm giữ loại đạo pháp có độ khó vô cùng cao này?

Điều làm cho người ta khiếp sợ nhất chính là, tốc độ của hắn nhanh tới mức khó có thể tưởng tượng được, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù đạo pháp, thậm chí để cho người ta liên tưởng tới Thiên Địa Độn Pháp của Trung Châu Phái!

. . .

. . .

Tỉnh Cửu xuất hiện ở trước người Cố Hàn.

Cố Hàn đang dùng Hàn Tỉnh Tỏa Thanh Thu khống chế kiếm của Tỉnh Cửu, hoàn toàn không ngờ tới.

Tay của Tỉnh Cửu hạ xuống trên chuôi kiếm, dường như rất đơn giản mà xoay ngang thân kiếm rạch một cái.

Hai tay của Cố Hàn cũng không thể tiếp tục khóa lại kiếm của Tỉnh Cửu nữa.

Một tiếng “xuy” vang lên.

Thiết kiếm trực tiếp xuyên qua thân thể của Cố Hàn.

Máu tươi theo mũi kiếm tuôn ra, từ trên bầu trời rơi nhỏ xuống mặt đất.

. . .

. . .

Nhìn hình ảnh ở bên ngoài vài dặm kia, vẻ mặt của Quá Nam Sơn rất ngưng trọng.

Hắn biết, lúc này bất kể là Trì Yến sư thúc hay là những sư thúc khác đều sẽ không xuất thủ.

Các sư thúc hẳn là thấy rất rõ ràng, vị trí mà thiết kiếm của Tỉnh Cửu đâm xuyên qua là ngực phải của Cố Hàn mặc dù Cố Hàn sẽ bị trọng thương, thế nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Nhất định các sư thúc sẽ cho rằng sau khi Tỉnh Cửu xác định mình đã thắng lợi tự nhiên sẽ thu kiếm.

Quá Nam Sơn không nghĩ như vậy, trong lòng mơ hồ xuất hiện một loại cảm giác rất xấu.

Cách cự ly vài dặm, hắn cũng có thể cảm giác được sát ý của Tỉnh Cửu.

Hắn biết quan hệ giữa Tỉnh Cửu cùng với Liễu Thập Tuế.

Dù cho đôi chủ tớ này đã không gặp nhau suốt ba năm qua, dù cho trước đây không lâu, Liễu Thập Tuế biểu hiện ra bản thân thất vọng Tỉnh Cửu đến cực điểm.

Dù cho Liễu Thập Tuế bị Thượng Đức phong dụng hình, cũng không chịu nói ra nguyên nhân mà ban đêm ngày hôm đó hắn đi ra ngoài chính là đi tìm Tỉnh Cửu.

Hiện tại Liễu Thập Tuế rơi vào kết cục như thế này, Tỉnh Cửu có thể vì hắn mà làm tới một bước kia không?

Đừng có nói là vô tình gì đó.

Nếu như hắn thật sự vô tình, vậy sao lại đứng ra chỉ tên khiêu chiến Mã Hoa cùng với Cố Hàn.

Quá Nam Sơn biết mình phải xuất thủ, dù cho sau đó sẽ bị chỉ trích, bởi vì nếu như mình không ra tay, hắn lo lắng Cố Hàn thật sẽ chết.

Lúc này, cuối cùng cũng có người phát hiện ra vấn đề.

Tỉnh Cửu không có thu kiếm, tiếp tục giữ nguyên mà đẩy Cố Hàn về phía vách đá phái bắc.

Bản thân Cố Hàn đã bị trọng thương, chẳng lẽ hắn muốn giết người!

“Dừng tay!”

Các đệ tử của Thiên Quang phong cùng với Lưỡng Vong phong kinh hãi hô lên, nhưng bọn hắn đã không kịp ngăn cản cái màn thảm kịch này phát sinh.

May mà ngay lúc này, một đạo kiếm quang trầm tĩnh trực tiếp xuyên qua rừng đá, đi tới phía trước vách đá ở ngoài vài dặm.

Nhìn đạo kiếm quang như cầu vồng này, các đệ tử thở phào nhẹ nhõm.

Trước đây không lâu, thời điểm Liễu Thập Tuế vận dụng tà công yêu hoả muốn giết chết Giản Như Vân, chính là bị đạo kiếm quang này ngăn cản.

Nếu như đại sư huynh Du Dã cảnh đã xuất kiếm, vậy thì còn phải lo lắng cái gì nữa?

Đạo kiếm quang cường đại kia trực tiếp chém về phía sau lưng của Tỉnh Cửu.

Tỉnh Cửu muốn ngăn cản một kiếm này, thì phải xoay người, đồng thời rút thiết kiếm ra khỏi người Cố Hàn.

Thế nhưng chuyện phát sinh kế tiếp vượt ra ngoài dự liệu của tất cả mọi ngườ, nhất là Quá Nam Sơn.

Tỉnh Cửu cũng không có làm gì.

Hắn không có rút kiếm, không có xoay người, căn bản giống như là không biết có một đạo kiếm quang đã đi tới phía sau lưng, một khắc sau liền sẽ chém mình thành hai đoạn.

“Không tốt!”

Quá Nam Sơn thầm nghĩ một tiếng.

Hắn thấy tay của Tỉnh Cửu đã rời khỏi chuôi kiếm, đình chỉ công kích.

Vậy thì vì sao ngươi lại không né tránh cũng không có ngăn cản?

Quá Nam Sơn không còn kịp suy tư những thứ này nữa, hắn chỉ biết là nếu như phi kiếm của mình chém xuống, không cần phải nghi ngờ gì cả chắc chắn Tỉnh Cửu sẽ phải chết.

Hắn biết rõ, Tỉnh Cửu là Kiếm đạo kỳ tài mà rất nhiều sư trưởng âm thầm gửi gắm hy vọng.

Nếu như người này tiếp tục xuất thủ về phía Cố Hàn, hắn sẽ không tiếc mà giết ngay lập tức.

Thế nhưng ở trong tình hình hiện tai, hắn đương nhiên không thể, cũng không muốn giết chết đối phương.

Chỉ là hắn mới vừa vào Du Dã cảnh, khoảng cách vài dặm đã là cực hạn, khống chế phi kiếm cực kỳ miễn cưỡng, rất khó thu hồi phi kiếm lại.

Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, Kiếm Hoàn đột nhiên co rút lại, mạnh mẽ thu hồi Kiếm Nguyên, muốn để cho thanh phi kiếm ở bên ngoài vài dặm kia dừng lại.

. . .

. . .

Kiếm quang như cầu vồng kia biến mất.

Rốt cục đạo phi kiếm kia cũng dừng lại.

Khoảng cách từ mũi kiếm cho tới lưng của Tỉnh Cửu chỉ còn không đến hai thước.

Hình ảnh cực kỳ hung hiểm.

Bỗng nhiên, Tỉnh Cửu xoay người lại, hai tay hợp lại, kẹp lấy đạo phi kiếm kia!

Từ tư thế đến xem, rất giống là lễ hợp thành chữ thập của Thiền Tông.

Vẻ mặt của Quá Nam Sơn khẽ biến, muốn triệu hoán phi kiếm trở về, lại phát hiện không thể nào làm được.

Hắn đã là cường giả Du Dã cảnh, cao hơn Tỉnh Cửu quá nhiều, thế nhưng bây giờ thanh kiếm kia đang ở trong tay của Tỉnh Cửu, lại cách hắn đến những mấy dặm.

Hơn nữa hai tay của Tỉnh Cửu còn cường ngạnh hơn cả Hàn Tỉnh Tỏa Thanh Thu của Cố Hàn lúc trước!

“Đại Bi Thủ!”

Phong chủ của Vân Hành phong đứng dậy, khiếp sợ suy nghĩ làm sao Tỉnh Cửu lại biết được tuyệt học của Quả Thành Tự?

Các Phong chủ cùng với các trưởng lão nhận ra được thủ đoạn của Tỉnh Cửu đều đang có suy nghĩ giống nhau, thế nhưng lại kỳ quái mà vẫn giữ vững im lặng.

Phong chủ của Thanh Dung phong lẳng lặng nhìn sang bên kia, đối với việc kế tiếp Tỉnh Cửu sẽ làm như thế nào, rất cảm thấy hứng thú.

Rốt cục Phong chủ của Tích Lai phong cũng buông xuống chén trà đã bưng nửa ngày qua, híp mắt nhìn sang bên kia, vẻ mặt có chút nghiêm túc.

. . .

. . .

Hai tay của Tỉnh Cửu xê dịch ra một chút, cầm hai đầu của phi kiếm

“Không được!”

Không biết là người nào đang kêu lên.

Tỉnh Cửu không để ý đến, hai tay dùng sức.

Thanh phi kiếm ở trong tay của hắn kia dần dần bị uốn lượn, phát ra thanh âm cực kỳ khó nghe.

Máu tươi chảy ra từ chỗ hai bàn tay của hắn tiếp xúc với lưỡi kiếm.

“Thủ hạ lưu tình.”

Không biết là thanh âm của người nào vang vọng ở giữa quần phong.

Cách vài dặm, Tỉnh Cửu lẳng lặng nhìn Quá Nam Sơn.

Một tiếng “Ba” vang lên.

Phi kiếm bị cắt thành hai đoạn.

Quá Nam Sơn phun ra một ngụm tiên huyết.

(tấu chương hết)