Q2 - Chương 98: Xin nhìn ta xem

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tỉnh Cửu đứng phía trước cửa sổ, bưng một ly trà, nhìn mái hiên của Thái Thường Tự phía xa như ẩn như hiện, trầm mặc không nói.

Trà trong chén đã sớm lạnh.

Hắn không thích trà, chỉ thử giống người bình thường cầm chén, muốn thông qua phương thức này để giúp đỡ mình hiểu rõ những người bình thường kia mà thôi.

Hắn đang suy nghĩ tới cách xử lý của Thủy Nguyệt Am, cùng với lời nói trước khi đi của thiếu nữ kia.

Cuối cùng hắn vẫn không nghĩ rõ ràng, lắc đầu.

Sự tình đã như thế, sau đó cần làm chính là đi về phía trước, làm gì cần quay đầu hỏi thăm nguyên nhân?

Coi như biết nhân sinh bối cảnh, tình cảm kinh lịch, ngẫu nhiên xúc động phạm sai lầm của ngươi, lại có ý nghĩa gì, thời gian không nên đặt ở những phương diện này.

Có tiếng đập cửa vang lên.

Tỉnh Cửu từ bên cửa sổ trở về trong phòng, tay phải khẽ vuốt kiếm trạc nhóm lên kiếm hỏa, sau đó rơi vào bên trên ấm trà.

Một tiếng cọt kẹt.

Tỉnh gia đại ca đẩy cửa ra.

Không biết do nhận biết đối phương, hay là nguyên nhân gì khác, hắn không cự tuyệt đối phương tiến vào, mặc dù thậm chí hắn không hề xin phép Tỉnh Cửu một chút nào.

Khách tới mang theo thanh phong trong đêm mà đến, bước chân rơi vào bên trên cánh hoa hải đường không phát ra bất kỳ thanh âm nào cả.

Thiếu nữ bạch y tung bay dáng vẻ cực đẹp, thần sắc yếu đuối, ánh mắt sạch sẽ, tựa như là một ao nước trong.

Phảng phất tiên tử hạ xuống thế gian.

Tỉnh Cửu ra hiệu nàng ngồi xuống, bưng lên ấm trà một lần nữa được đun nóng, rót chén trà cho nàng.

Hắn nghĩ đối phương hẳn là sẽ phái người đến trấn an mình hoặc là thuyết phục mình, chỉ bất quá không nghĩ người tới sẽ là vị này.

Bạch Tảo là con gái duy nhất của vợ chồng chưởng môn Trung Châu Phái, bên trong Vân Mộng Sơn có địa vị đặc thù, cho dù dõi mắt toàn bộ tu hành giới, thân phận cũng cực kỳ cao quý.

Nàng tới gặp Tỉnh Cửu, nhất định phải nói Trung Châu Phái biểu đạt đầy đủ tôn trọng.

Bạch Tảo nhẹ giọng nói cám ơn, nâng chung trà lên uống một ngụm, thần sắc hơi kinh ngạc.

Nàng không ngờ tới, hương vị nước trà tồi đến mức như thế.

Coi như Thanh Sơn Tông không quan tâm đến những phương diện này, nhưng cũng có cung phụng như bảo thụ cư, làm sao cũng không đến mức phải uống dạng trà này……

Mấu chốt nhất là, trà này rõ ràng ngâm không đúng.

Một bình trà lạnh ngắt, bị kiếm hỏa đun sôi một lần nữa, hương vị tự nhiên không thể nào tốt được.

Tỉnh Cửu căn bản không biết nàng đang suy nghĩ điều gì, cho là nàng không biết nên mở miệng làm sao, nói: “Thỉnh giảng.”

Bạch Tảo nghĩ thầm thì ra là người nóng tính, đã như vậy, vậy mình cũng phải cải biến phong cách hành sự một chút mới tốt.

“Khả năng Ngụy Thành Tử đột phá đến Nguyên Anh hậu kỳ rất nhỏ, sự trợ giúp của môn phái đối với hắn không quá đầy đủ, nhưng hắn chung quy là trưởng lão Trung Châu Phái ta, độ khó để mua chuộc là rất lớn. Bất Lão Lâm có thể làm được điểm ấy, nói rõ tay của bọn hắn còn kéo dài càng sâu hơn so với chúng ta tưởng tượng, phiền toái nhất chính là hiện tại xem ra Bất Lão Lâm khả năng có quan hệ với Minh Bộ.”

Nàng nhìn vào mắt Tỉnh Cửu nghiêm túc nói: “Cho nên ý nghĩ của chúng ta là, vụ án này truy tra phải thận trọng một chút.”

Thanh Sơn Tông cùng Trung Châu Phái đều là lãnh tụ chính đạo tu hành giới, đương nhiên cần từ góc độ toàn cục đánh giá chuyện Triệu Tịch Nguyệt gặp phải ám sát, sau đó đưa ra phán đoán ổn thỏa nhất.

Tỉnh Cửu minh bạch ý tứ nàng nói lời này, chỉ bất quá bản nhân hắn cũng không am hiểu đưa ra những phán đoán này, hoặc là nói không cho rằng chuyện này trọng yếu, nói: “Vì sao tới tìm ta?”

“Ta nghe Lạc sư huynh nói sự tình trong Mai Viên cũ, mặc dù hắn cùng ta đều không rõ ràng lắm, nhưng thoạt nhìn, Tịch Nguyệt phong chủ tựa như rất để ý đến ý kiến của ngươi.”

Bạch Tảo thanh âm rất ôn nhu, ngữ khí rất thẳng thắn: “Nếu như ngươi nguyện ý tạm thời giữ yên lặng, có lẽ nàng cũng sẽ làm thế, chuyện này không đến mức phong ba quá gấp.”

Tỉnh Cửu nói: “Các ngươi đã xác định Ngụy Thành Tử là người của Bất Lão Lâm ư?”

Bạch Tảo nói: “Thật có lỗi, chuyện này không tiện nói.”

Tỉnh Cửu nói: “Coi như chúng ta không nói điều gì, nhưng sư trưởng bên trong Thanh Sơn, bao quát cha mẹ của ngươi, đều chưa chắc sẽ bỏ qua cho Bất Lão Lâm.”

Nghe được câu này, Bạch Tảo lộ ra một vòng tiếu dung mang theo ý vị đùa cợt.

Tỉnh Cửu biết nụ cười này không phải đối với mình, như vậy là đối với người nào?

Bạch Tảo nhìn về bóng đêm phía ngoài cửa sổ, nhẹ nói: “Ta hiểu phụ mẫu của ta, cũng biết các sư trưởng của ngươi, bởi vì từ trên bản chất tới nói bọn hắn chính là cùng một loại người. Bọn hắn sẽ không nguyện ý tuỳ tiện khai chiến, bởi vì Bất Lão Lâm rất khó đối phó, càng quan trọng hơn là, bọn hắn đã quen thuộc với bình tĩnh tu đạo.”

Không bị thế sự quấy nhiễu câu nói này vốn có hai tầng ý tứ, tầng ý tứ càng quan trọng hơn chính là không nguyện ý bị thế sự quấy nhiễu.

Tỉnh Cửu minh bạch ý tứ của nàng, bởi vì hắn cũng là loại người này.

Người tu đạo đến những thời gian sau năm tháng dài đằng đẵng, thái độ đối với thế sự tự nhiên không giống với người trẻ tuổi, cách nhìn cùng người bình thường càng hoàn toàn không có chỗ tương thông.

Bởi vì hắn trầm mặc, Bạch Tảo hiểu lầm điều gì đó, lại nói thêm một câu.

“Chúng ta chỉ thỉnh cầu các ngươi tạm thời trầm mặc, để tránh phá hư toàn bộ cục diện, trên thực tế chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng cùng Bất Lão Lâm phát động chiến tranh.”
Tỉnh Cửu biết nàng nói tới điều gì.

Vừa rồi hắn hỏi nàng phải chăng đã xác định Ngụy Thành Tử là người của Bất Lão Lâm, cũng là một loại xác nhận.

Mấy năm trước, Liễu Thập Tuế tại Trọc hà bên ngoài Triêu Nam thành ăn viên yêu đan kia, sự chuẩn bị này đã bắt đầu.

Hắn chỉ không xác định, Bạch Tảo trong lời nói nhắc tới chúng ta rất nhiều lần…… Là ai.

Hắn hỏi: “Các ngươi là ai?”

Bạch Tảo lẳng lặng nhìn hắn, nhìn thời gian rất lâu.

Gian phòng rất yên tĩnh.

Ấm trà đồng trải qua lạnh nóng giao thế kịch liệt, phát ra tiếng kim loại cực kỳ nhỏ.

Ngay tại thời điểm Tỉnh Cửu cho là nàng sẽ không nói, thanh âm của nàng vang lên.

“Lạc sư huynh, Đồng Nhan, ta, Vãn Thư cùng mấy vị đồng môn, Tây Hải kiếm phái Đồng Lư, bên trong Thủy Nguyệt Am, Quả Thành Tự, Côn Lôn Phái, Thông Hóa Tự một chút đệ tử trẻ tuổi.”

Bạch Tảo bình tĩnh nói: “Bên trong Thanh Sơn các ngươi, Quá Nam Sơn, Giản Như Vân, Cố Hàn, Mã Hoa còn có chút đệ tử Lưỡng Vong Phong.”

Đây là tín nhiệm cùng thẳng thắn khó có thể lý giải được.

Tỉnh Cửu giờ mới hiểu được vì sao Lạc Hoài Nam cùng Đồng Nhan đều nhìn mình không vừa mắt.

“Ngươi tổ chức dạng này…… Có ý đồ gì.”

Hắn không chắc chắn nên xưng hô cái tổ chức từ các tông phái đệ tử thiên tài tạo thành này như thế nào.

“Ý nghĩ của chúng ta không giống các sư trưởng, nhưng chúng ta còn rất trẻ, không đủ cường đại, cho nên cần trợ giúp lẫn nhau.”

“Chỗ nào không giống?”

“Đối mặt uy hiếp của Tuyết Quốc, nhân tộc nhất định phải đoàn kết lại, mà cần chủ động làm gì đó, không thể chỉ cố giữ lấy mình tại trong núi sâu tu đạo.”

Bạch Tảo nói: “Xuất thế cũng phải trước hết để cho hiện thế an ổn, không phải vậy liền thành tị thế.”

Tỉnh Cửu nói: “Nguyên lai các ngươi đều là tín đồ của Đao Thánh.”

Bạch Tảo nói: “Không, chúng ta tôn kính Đao Thánh, nhưng cảm giác hắn làm như vậy quá cực khổ, không người trợ giúp, cuối cùng khó thành đại sự.”

Tỉnh Cửu nói: “Có đạo lý nhất định, mặc dù có khả năng hắn cũng không nghĩ làm thành đại sự gì.”

Bạch Tảo giật mình, nghĩ đến ý đồ đến hôm nay nói: “Kỳ thật mấy năm trước, chúng ta đã bắt đầu lưu ý ngươi cùng Triệu Tịch Nguyệt, chỉ là không nghĩ tới bởi vì một chút nguyên nhân……”

Chuyện này nói tự nhiên là cố sự Tỉnh Cửu cùng các đệ tử Lưỡng Vong Phong trở mặt.

Tỉnh Cửu minh bạch ý tứ của nàng, lắc đầu.

Bạch Tảo cho là hắn đang kiêng kị điều gì, nói: “Các sư trưởng biết chúng ta tồn tại, đại khái cũng muốn nhìn xem chúng ta có thể làm ra thứ gì hay không.”

Tỉnh Cửu nói: “Đây chính là bản mở rộng của Lưỡng Vong Phong mà thôi.”

“Có thể hiểu như vậy.”

“Ta không thích Lưỡng Vong Phong, cho nên cũng sẽ không thích các ngươi.”

“Không cần thích, chỉ cần hợp tác, giữa chính đạo tông phái, nhất là Thanh Sơn Tông cùng Trung Châu Phái ta, không có bất kỳ lý do gì để đối địch bất hòa, chẳng lẽ liền vì chút chuỵen nhỏ mà giận dỗi không đâu? Vậy quá không có ý nghĩa. Mà chuyện lần này, ta luôn cảm thấy có người muốn sớm khiến cho chúng ta hướng Bất Lão Lâm khởi xướng tiến công, sau đó từ đó thu hoạch chỗ tốt.”

Bạch Tảo thanh âm rất nhẹ nhàng, phảng phất bị không khí ướt át cuối xuân bao phủ, nghe rất dễ chịu, rất chân thành, rất có sức thuyết phục.

Tỉnh Cửu nghĩ thầm cảm giác của ngươi hẳn là đúng, sau đó nhớ tới Liễu Thập Tuế hiện tại không biết tung tích.

“Ta đáp ứng ngươi sẽ không đối với Bất Lão Lâm làm gì, đừng nhắc lại nữa.”

Đây chính là cự tuyệt minh xác lời mời của các thiên tài tu đạo này.

Bạch Tảo không có toát ra cảm xúc thất vọng, càng không có tức giận, nhẹ nói: “Còn có một chuyện khác.”

Đối với nàng mà nói chuyện này mới là trọng điểm để tối nay đến thăm Tỉnh phủ, đem ra so sánh, lúc trước thuyết phục cùng mời chào giống như là lấy cớ.

Tỉnh Cửu nói: “Thỉnh giảng.”

Bạch Tảo nhìn vào mắt hắn hỏi: “Ngươi cùng Triệu Tịch Nguyệt là quan hệ đạo lữ sao?”

Tỉnh Cửu nói: “Không phải, chúng ta đều không có ý nghĩ này.”

Bạch Tảo đứng dậy, bình thân hai tay, chậm rãi dạo qua một vòng.

Tinh quang xuyên qua cửa sổ, rơi vào trên người nàng.

Váy trắng lướt nhẹ, không phải vũ đạo, dáng người cũng không uyển chuyển, lại dị thường động lòng người.

Nàng nhìn Tỉnh Cửu, bày ra bộ dáng mời quân thưởng thức, nghiêm túc nói: “Vậy ngươi nhìn xem ta như thế nào?”