Q2 - Chương 42: Ba vị khách

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Buổi tối, Liễu Thập Tuế nằm ở trên giường, ngẩn người nhìn về phía ánh sao ở ngoài cửa sổ.

Đã thật lâu rồi hắn không có bị mất ngủ, cho đến ngày hôm nay người của Huyền Âm Tông đến, rốt cục thì sinh hoạt yên bình trong sơn thôn cũng bị phá vỡ.

Một năm này, hắn dần dần hiểu rõ vì sao Tỉnh Cửu rất ít nói chuyện, thích ngẩn người.

Đó là bởi vì trong lòng có quá nhiều tâm sự.

Sáng sớm rời giường, hắn nói với cha mẹ hôm nay mình có việc, tạm thời không đi ra ruộng.

Không có qua thời gian bao lâu, cửa viện liền bị gõ vang.

Đẩy mở cửa sân rồi nhìn, người đến là một vị lão thư sinh, trường sam màu xanh lam đã bị giặt tới mức trắng bệch, chòm râu cũng đều đã bạc trắng, mang đến cho người ta một loại cảm giác đức cao vọng trọng.

Liễu Thập Tuế có hơi ngoài ý muốn, hỏi:”Đổi người rồi?”

Lão thư sinh nói rằng:”Đúng vậy.”

Liễu Thập Tuế lại hỏi:”Thỉnh giáo? “

Lão thư sinh trả lời:”Nhất Mao Trai.”

Liễu Thập Tuế khiếp sợ, sau đó nghiêm túc kính nể.

Nói đến những môn phái tu hành trong chính đạo của Triều Thiên đại lục, trong vài chục năm gần đây danh tiếng của Tây Hải Kiếm Phái cùng với Phong Đao Giáo đang cực kỳ hưng thịnh, nhưng nếu như nói tới tích súc cùng với địa vị, thì vẫn là Trung Châu Phái, Thanh Sơn Tông, Quả Thành Tự cùng với Nhất Mao Trai, bên trong Nhất Mao Trai đều là thư sinh, từ trước đến nay phong thái hành sự vẫn luôn khiêm tốn, thực lực lại không có người nào dám hoài nghi.

Lão thư sinh nói rằng:”Cái tên tới gặp ngươi hôm qua mới chỉ quan sát ngươi ba ngày, ta đã xem ngươi ba tháng, ta xác nhận bản thân rất thích hài tử như ngươi, cho nên ta đã tới rồi.”

Liễu Thập Tuế nói rằng:”Ta cũng thích Nhất Mao Trai.”

Hắn nói là nói thật. Ở trong mắt rất nhiều người, thư sinh của Nhất Mao Trai khí phách, chỉ biết tán dóc làm lầm lỡ việc nước, nhưng phải biết rằng ở trong những năm tháng Tuyết Quốc xâm nhập phía nam, Hoàng thống bị đoạn tuyệt trước kia, thư sinh của Nhất Mao Trai người trước ngã xuống, người sau tiến lên, số lượng người tu hành hi sinh cho nhân tộc còn nhiều hơn cả Thanh Sơn Tông cùng với Trung Châu Phái cộng lại, có tư cách đạt được tôn trọng.

“Mời ngồi.” Liễu Thập Tuế dời cái ghế đi ra.

Lão thư sinh ngồi xuống, nói rằng:”Cuộc đối thoại ngày hôm qua của các ngươi, ta đã biết rồi.”

Thư sinh của Nhất Mao Trai, biết đệ tử của Huyền Âm Tông đang ở phụ cận, thế nhưng không đi trảm yêu trừ ma, đây vốn là có chút vấn đề.

Từ trong lời nói này, còn có thể nghe ra được dường như bọn họ còn qune biết lẫn nhau.

Liễu Thập Tuế có chút giật mình, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, trầm mặc một chút, hỏi:”Ngài đến tìm ta làm cái gì?”

Lão thư sinh nói rằng:”Đương nhiên là mang ngươi đi.”

Liễu Thập Tuế nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn hỏi:”Đi tới Nhất Mao Trai?”

Lão thư sinh trầm mặc một chút, nói:”Nếu như ngươi kiên trì, cũng không phải là không thể sắp xếp.”

Liễu Thập Tuế đã hiểu, nói rằng:”Ta không muốn quay lưng lại với môn phái.”

Lão thư sinh nói:”Ngươi đã bị trục xuất khỏi Thanh sơn, lại bái nhập vào môn phái khác, không có bất cứ vấn đề gì, hơn nữa. . . Lẽ nào ngươi thật sự muốn buông tha?”

Liễu Thập Tuế nói rằng:”Nếu như ta muốn khôi phục trở lại tu hành, thì cần phải tiếp tục tu luyện tà công.”

Lão thư sinh nói rằng:”Công pháp chỉ là một thanh đao, cây đao này dùng để giết người hay là cứu người, tất cả đều dựa vào một ý niệm của chúng ta. Tựa như lúc ở Thanh Sơn Thí Kiếm vậy, ngươi dùng yêu đan chi hỏa cùng với bí pháp của Huyết Ma Giáo chiến thắng Giản Như Vân, không phải cũng là bởi vì ngươi cho là hắn là người xấu sao? Dùng công pháp tà phái đi làm việc chính đạo, thì đó chính là công pháp của chính đạo.”

Lời này rất có đạo lý, huống chi ví dụ mà hắn nói đến còn nói trúng tiếng lòng của Liễu Thập Tuế, thế nhưng Liễu Thập Tuế vẫn không có đồng ý.

“Cũng chính là nhờ vào ngày hôm đó, ta mới phát hiện được là bản thân mình cũng chưa chắc là có thể cầm được cây đao này hay không.”

Hắn nói rằng:”Đã như vậy, vậy thì ta sẽ không bao giờ cầm lên cây đao này nữa.”

Lão thư sinh hiểu được ý tứ của hắn, cảm khái nói rằng:”Rất giỏi, nếu như năm đó ngươi trực tiếp đi tới Nhất Mao Trai thì tốt rồi, làm gì còn mấy thứ phiền phức như bây giờ đâu.”

. . .

. . .

Suốt đêm không nói chuyện cũng không ngủ.

Liễu Thập Tuế đứng lên, đẩy cửa ra.

Một vị trung niên nhân đi đến, không để ý tới hắn, chắp hai tay sau lưng, quan sát tiểu viện một chút, có vẻ cực kỳ kiêu ngạo.

Đương nhiên, hắn cũng có tư cách để cao ngạo, khí tức sâu không thể dò, khí độ cũng không tầm thường.

Liễu Thập Tuế có hơi buồn ngủ, ngáp dài hỏi:”Lại đổi người rồi?”

“Trung Châu Phái, Nguyên Anh Ngụy Thành Tử.”

Trung niên nhân nói rằng.

Đột nhiên cơn buồn ngủ của Liễu Thập Tuế biến mất, khiếp sợ không biết nói gì.

Bên trong hệ thống tu hành của Triều Ca do Trung Châu Phái cầm đầu, Nguyên Anh kỳ cũng giống như là Du Dã thượng cảnh bên trong hệ thống của Thanh sơn vậy, vị này thế nhưng là tiền bối cao thủ thật sự.

Ngụy Thành Tử liếc mắt nhìn Liễu Thập Tuế, nói rằng:”Quả nhiên Thanh Sơn Tông vẫn không phóng khoáng như vậy, loại thiên tài như ngươi này, ăn một viên Yêu đan thì tính là cái gì, lại còn muốn đuổi ra khỏi môn phái.”

Vốn Liễu Thập Tuế còn muốn nói đừng làm nhục sư môn của ta, cuối cùng lại vẫn giữ vững trầm mặc.

Ngụy Thành Tử không có vòng vo, trực tiếp nói:”Ngươi không thể xác định rằng bản thân có thể cầm được cây đao này hay không, sợ bị tà công phản phệ, xem ra kỳ ngộ của ngươi vẫn chưa đủ, nếu như ngươi đi theo ta, ta truyền cho ngươi một môn công pháp giúp ngươi thủ vững tâm thần, dù cho không được, đến lúc đó ngươi vẫn có thể tự sát, đương nhiên nếu ngươi có dũng khí đi tìm cái chết, còn lo gì không thể chiến thắng chính mình?”

Liễu Thập Tuế trầm mặc một lúc, nói rằng:”Rốt cuộc thì các ngươi là ai?”

Huyền Âm Tông, Nhất Mao Trai, Trung Châu Phái không có khả năng xuất hiện cùng lúc ở trong một cái tiểu sơn thôn.

Nhất là người đầu tiên còn là tà phái nổi danh, Nguyên Anh cảnh cường giả của Trung Châu Phái, làm sao có thể để cho cái tên đệ tử của Huyền Âm Tông kia sống, hơn nữa lại còn trao đổi thông tin với nhau.

Cái này liền có thể nói rõ, bọn họ tới từ cùng một nơi.

Dạng tổ chức gì lại có thể để cho cao thủ của cả ba tông phái này phục vụ.

Cánh cửa trong sân nhỏ lại bị đẩy ra, lão thư sinh của Nhất Mao Trai cùng với vị đệ tử thần tình âm lãnh của Huyền Âm Tông kia đi đến.

“Ngươi có từng nghe nói qua về một địa phương có tên là Bất Lão Lâm hay không? “

Liễu Thập Tuế nghĩ thầm quả nhiên là cùng tới, thì thào nói rằng:”Thật là không có nghĩ đến. . . Mời các vị tiền bối ngồi, ta đi rót chén trà mời các ngươi.”

Nói xong câu đó, hắn xoay người đi vào phòng bếp, cầm lên con dao làm bếp, không chút do dự mà chém về phía cổ của mình.

Một luồng âm phong thổi từ trong viện vào trù phòng, ném hắn bay ra ngoài, nặng nề đập vào trên tường, thái đao rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng “đương”.

Đệ tử của Huyền Âm Tông cười lạnh nói:”Phản ứng trái lại rất nhanh.”

Lão thư sinh lấy ra một cái khăn vuông đưa cho hắn, ý bảo hắn lau đi máu tràn ra ở khóe môi.

Ngụy Thành Tử nói rằng:”Đệ tử của Thanh sơn đều bị sư trưởng dạy rất bảo thủ, Bất Lão Lâm cũng không phải đều là người xấu.”

Liễu Thập Tuế từ chối cái khăn vuông, vịn tường đứng dậy, dùng ống tay áo lau máu, nhìn chằm chằm vào Ngụy Thành Tử nói rằng:”Không phải, các ngươi đều là người xấu.”

“Công pháp chẳng hề có phân biệt chính tà mà tất cả đều là đao, Bất Lão Lâm cũng là một cây đao.” lão thư sinh nhìn hắn ôn tồn nói:”Ngươi có thể dùng cây đao này để làm việc tốt, tỷ như gian thần trong thành Triều Ca, lại tỷ như một chút đại tướng chuẩn bị đầu hàng, giết những người như vậy, thiên hạ thương sinh đều sẽ cảm tạ ngươi.”

Liễu Thập Tuế lắc đầu nói rằng:”Ta không tin Bất Lão Lâm sẽ có người tốt.”

“Lẽ nào Thanh Sơn Tông đều là người tốt? Nếu như đều là người tốt, tại sao ngươi lại phải rơi xuống kết cục như thế này? Trung Châu Phái ta, cũng giống như vậy cũng có ác nhân.”

Ngụy Thành Tử nói rằng:”Bất Lão Lâm cũng giống như vậy, có người tốt cũng có người xấu, cho nên vấn đề then chốt chính là ngươi muốn làm hạng người gì.”

Liễu Thập Tuế trầm mặc một chút, nói rằng:”Nhưng các ngươi chứng minh như thế nào?”

Tên đệ tử của Huyền Âm Tông kia nghe hắn nói nhiều lời như vậy đã hơi không kiên nhẫn rồi, nhìn chằm chằm vào hắn nói :”Nếu như ngươi không chịu đi theo chúng ta, ta liền giết sạch tất cả người trong thôn này.”

Liễu Thập Tuế nhìn về phía vị lão thư sinh kia nói rằng:”Ta cảm thấy được loại người như vậy ngay cả tư cách làm việc tốt cũng không có.”

Lão thư sinh mỉm cười, không nói gì nữa.

Một tiếng “bộp” vang lên.

Bàn tay của Ngụy Thành Tử đánh vào đỉnh đầu của tên đệ tử Huyền Âm Tông kia.

Đầu của tên đệ tử Huyền Âm Tông kia vỡ ra tựa như là trái dưa hấu đã chín vậy, quỷ dị là, lại không có máu chảy ra.

Một luồng khói đen bay ra từ đỉnh đầu của tên đệ tử Huyền Âm Tông kia, có thể mơ hồ nhìn thấy đó là một gương mặt hơi mờ, dữ tợn lại rất đáng sợ, liều mạng chạy ra khỏi căn phòng.

Chẳng biết từ lúc nào lão thư sinh đã lấy ra một cây quạt xếp, “ào” một tiếng cái quạt được mở ra, quạt hai cái về phía luồng khói đen kia.

Khi một tiếng kêu tuyệt vọng thảm thiết vang lên, luồng khói đen kia cũng bắt đầu bốc cháy, rất nhanh liền biến thành mấy luồng khói xanh.

Ngay sau đó, thi thể của tên đệ tử Huyền Âm Tông kia cũng biến thành khói xanh, biến mất.

Chuyện này xảy ra quá đột ngột, Liễu Thập Tuế hoàn toàn không phản ứng kịp, đứng ngơ ngác tại chỗ, còn chưa có suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì.