Q5 - Chương 57: Là Địch với cả thế gian

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Không ai nhận ra người trẻ tuổi này.

Nhưng hắn dám gọi Liễu Từ là nghiệt đồ, Liễu Từ cũng âm thầm thừa nhận.

Vậy hắn tự nhiên chính là Thái Bình chân nhân.

Không có mấy ai biết bí mật về Thái Bình chân nhân năm đó, nhưng chưởng môn các tông phái đều biết đến.

Nhìn người trẻ tuổi trên ban công kia, bọn họ trầm mặc không nói, cảm khái cực sâu, tâm tình cực kỳ phức tạp, đều nghĩ đến một chuyện giống nhau.

Cái tai hoạ này…… Lại thật sự còn sống sót.

Những người tu hành không biết chuyện năm đó vẫn còn trong trạng thái hồ đồ, bao quát tuyệt đại đa số Thanh Sơn đệ tử.

Đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy sư tổ, dĩ vãng thấy đều là tấm chân dung bên trong tiểu lâu kia.

Có người mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng lại không biết vấn đề ở nơi nào.

Liễu Thập Tuế mai danh ẩn tích đi bên trong Bất Lão Lâm chỉnh lý hồ sơ rất nhiều năm, đối với những thứ như âm mưu có trời sinh mẫn cảm, rất nhanh đã tìm ra vấn đề ở chỗ nào.

Thanh Sơn Tông phạt Tây Hải, triều đình cùng Quyển Liêm Nhân liền đưa tới chứng cứ.

Thanh Sơn cần mở ra Tây Hải kiếm phái sơn môn đại trận, sau đó liền mở ra.

Thanh Sơn cần tìm ra Thái Bình chân nhân, hắn liền ngồi bên trong ghế uống trà, sau đó để toàn thế giới nhìn thấy.

Tựa như Thanh Dung Phong chủ nói có chút tẻ nhạt, Thanh Sơn liền có xuân hạ thu đông, phong hoa tuyết nguyệt.

Tất cả những thứ này đều phát sinh quá mức tự nhiên, tự nhiên đến mức khó mà tin nổi.

Hà Vị nhìn Bố Thu Tiêu một cái.

Bố Thu Tiêu cau mày.

Bọn họ đều cảm thấy có vấn đề.

Bạch chân nhân nhìn hòn đảo nhỏ phía xa, mặt không cảm xúc nói: “Bên ngoài đánh thành như vậy, lại không đào tẩu, còn muốn ngồi ở trên ghế uống trà?”

Bạch Tảo nhìn mẫu thân một cái.

Bạch chân nhân hờ hững nói: “Diễn quá mức rồi.”

Bạch Tảo có chút giật mình, nghĩ thầm ngài lẽ nào muốn nói Thái Bình chân nhân cùng Thanh Sơn liên thủ diễn kịch ư?

Nhưng năm qua Thái Bình chân nhân không phải là bị Liễu chân nhân cùng Nguyên Kỵ Kình liên thủ nhốt vào kiếm ngục hay sao?

Hôm nay là Thanh Sơn chinh phạt Tây Hải quy mô lớn như vậy không phải là vì bắt hắn trở về sao?

Bạch chân nhân nói: “Mục đích cùng lý do có thể thay đổi bất cứ lúc nào, phải biết Thanh Sơn am hiểu nhất chính là ngoại chiến, sau đó mới là nội đấu.”

Mặc kệ ngoại chiến hay là nội đấu, nói chung đều là chiến đấu.

Bạch Tảo như hiểu ra gì đó, nhìn về phía mặt biển bao la, muốn tìm ra bóng dáng của Tỉnh Cửu nhưng không phát hiện, mạc nhiên sinh ra chút bất an.

“Chuyện chúng ta muốn làm, chính là trợ giúp Thanh Sơn nhớ rõ mục đích thật sự của chính mình, nếu như bọn họ quên mất, vậy thì tự chúng ta động thủ.”

Bạch chân nhân nhìn toà đảo nhỏ càng ngày càng gần kia nói.

Lúc nói chuyện, vân thuyền vẫn đang di động, lấy tốc độ nhanh nhất hướng về Thiếu Minh đảo mà đi.

Cùng lúc đó, Nhất Mao Trai khổ chu cùng với người tu hành các tông phái khái cũng đều hướng về bên kia hăng hái mà đi.

Mặc kệ là Trung Châu Phái hay là Nhất Mao Trai hoặc là Quả Thành Tự, cũng không thể để Thái Bình chân nhân chạy trốn.

……

……

“Đừng để cho hắn chạy trốn.”

Liễu Từ ánh mắt có chút phức tạp, nhưng âm thanh vẫn thanh nhã ôn hòa như vậy.

Một chiếc kiếm chu cực lớn đã đi tới trước Thiếu Minh đảo.

Trong thiên không bỗng nhiên hạ xuống một hồi bạo tuyết, mặt biển trong nháy mắt kết băng, sau đó hướng về sâu trong đáy biển kéo dài, cho đến đáy biển, hoàn toàn đông cứng.

Tam Xích Kiếm phá biển mà quay về.

Nguyên Kỵ Kình ra tay chặt đứt hết thảy đường lui của Thái Bình chân nhân, thật sự rất tuyệt.

Tây Hải Kiếm thần nhìn người trẻ tuổi trên Thiếu Minh đảo kia, bỗng nhiên phất tay.

Ống tay áo tung bay, thủy triều cuồn cuộn.

Bên trong đầy trời hoa tuyết thật hoặc giả, Thập Nhị Trọng Lâu Kiếm giấu ở vô hình.

Lúc tái xuất hiện, nó đã đi tới trên Thiếu Minh đảo cách hơn hai trăm dặm.

Nhìn như một kiếm tùy ý, kì thực mang nộ mà phát, uy lực lớn khó có thể tưởng tượng!

Sát một tiếng vang nhỏ, ngọn núi kia trên đảo bị trực tiếp chém bỏ một đoạn, tựa như một người mang nón lá bị người chém đứt một đoạn.

Mặc kệ là mảnh thạch bình kia hay là cái bàn cùng chén trà bên trên đều theo đoạn vách núi kia đồng thời biến mất không còn tăm hơi.

Người tuổi trẻ kia đâu?

Chỉ có cực ít người phát hiện, thời điểm Thập Nhị Trọng Lâu Kiếm giáng lâm Thiếu Minh đảo , trong vách núi tràn ra một đạo khói đen.

Trong khói đen có khí tức âm lãnh tinh khiết nhất cùng thâm hậu đến cực điểm .

Những người biết được chuyện Quả Thành Tự, đều đoán được Huyền Âm lão tổ ở bên người Thái Bình chân nhân, nghĩ đến hẳn là hắn tiếp lấy một kiếm này.

Liễu Từ chân nhân đi về phía trước một bước, đi tới phía trước nhất của thuyền, gió biển phất động tóc bạc, phiêu phiêu như tiên.

Hắn nhìn Tây Hải Kiếm thần bình tĩnh nói: “Năm đó ở Vân đài ngươi một kiếm chém giết sư đệ của mình Tây Vương Tôn, ngày hôm nay ngươi còn muốn giở trò cũ, giết người diệt khẩu ư?”

Tây Hải Kiếm thần nghĩ thầm đã đến lúc này rồi, còn nói những lời này có ý gì?

Hôm nay đâu phải là hắn giết chết Thái Bình, dụ ra Thanh Sơn quỷ, mà là Thái Bình dụ Thanh Sơn đến giết chính mình.

Hắn mặt không cảm xúc nói: “Thầy trò các ngươi diễn một hồi kịch hay như vậy, cho rằng đã lừa gạt được người trong thiên hạ hay sao? Hơn nữa các ngươi thật có thể chiếm được tiện nghi ư?”

Liễu Từ chân nhân nói: “Ân?”

Tiếng ân này ý tứ khá là phức tạp, đại khái là nói căn bản nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì.

Phi chu của các tông phái đã vây chặt Thiếu Minh đảo, bất luận bầu trời hay là mặt biển, đâu đâu cũng có kiếm quang bảo ý, lít nha lít nhít.

Nước biển đã bị đông cứng thành băng, không cách nào lặng yên không một tiếng động rời đi, Thái Bình chân nhân ở trên đảo, xem ra chỉ có thể là một con đường chết.

Thanh Sơn Tông cùng Tây Hải kiếm phái khai chiến, các tông phái cũng không dám tới gần, vì sao lúc này lại bỗng nhiên phát động?

Rất nhiều người tu hành không hiểu được nguyên nhân.

Trên thực tế ngay cả tuyệt đại đa số Thanh Sơn đệ tử đều còn không rõ, vì sao tông môn phải tìm ra tổ sư, vì sao phải cùng Tây Hải khai chiến, đến hiện tại đều vẫn rất hồ đồ.

Nghĩ tới những ngày gần nhất Triêu Thiên đại lục rung chuyển, từng cái tông phái cùng triều đình căng thẳng phản ứng, mọi người càng không rõ.

Thái Bình chân nhân xuất hiện mà thiên hạ kinh, dựa vào cái gì?

……

……

Triều Ca thành hoàng cung.

Cố Thanh nhìn Cảnh Nghiêu hoàng tử đã trưởng thành thành một vị thanh niên, nói: “Cuộc chiến tranh này nhìn như phức tạp, kỳ thực rất đơn giản, Thanh Sơn Tông ta vẫn muốn tiêu diệt Tây Hải, chỉ là trước sau không tìm ra lý do thích hợp, lần này tìm được lý do thích hợp, đương nhiên sẽ không bỏ qua.”

Cảnh Nghiêu nói: “Lời này chính là tiên sinh trước đó vài ngày nói sư xuất tất có tiếng?”

Cố Thanh nói: “Không sai, Thái Bình chân nhân chính là lý do tốt nhất.”

Cảnh Nghiêu càng thêm không rõ, nói: “Tại sao?”

Cố Thanh nói: “Bởi vì hắn là công địch của Triêu Thiên đại lục, Tây Hải dám thu nhận giúp đỡ hắn, tự nhiên sẽ chọc giận thiên hạ.”

Cái gọi là công địch chính là địch của cả thế gian, không đội trời chung, một mất một còn, mặc dù là Thanh Sơn Tông cũng nhất định phải tuân theo đạo lý này.

Cảnh Nghiêu khiếp sợ không nói gì, con mắt trợn lên so với viên chu tước ngọc đản kia còn lớn hơn, âm thanh khẽ run hỏi: “Chân nhân không phải vẫn bế tử quan ở Thanh Sơn sao?”

Cố Thanh trầm mặc một chút, nói: “Bây giờ nhìn lại gọi là bế tử quan, có lẽ chính là bị giam cầm ở bên trong kiếm ngục.”

Hắn cũng là gần nhất mới hiểu được những bí ẩn này, nhưng hắn vẫn như cũ không biết Thái Bình chân nhân năm đó đến tột cùng đã từng làm những chuyện gì.

Cảnh Nghiêu hoàn toàn lý giải không được, nghĩ thầm Thanh Sơn Tông chính là chính đạo lãnh tụ, Thái Bình chân nhân là chưởng môn đời trước, làm sao lại thành công địch của cả Triêu Thiên đại lục?

Hắn càng không hiểu, nếu như Thái Bình chân nhân bế tử quan chính là bị giam cầm ở kiếm ngục, chưởng môn chân nhân cùng kiếm luật đại nhân chẳng phải là…… Khi sư diệt tổ?

“Ngươi chỉ cần biết, không ai cho phép Thái Bình chân nhân sống sót.”

Cố Thanh nhìn vào mắt Cảnh Nghiêu nói: “Cuộc chiến tranh giữa Thanh Sơn cùng Tây Hải này khẳng định không có bất kỳ tông phái nào nhúng tay, hoặc là nói dám nhúng tay, nhưng chỉ cần Thái Bình chân nhân hiện thân, hết thảy chính đạo tông phái đều sẽ động thủ, nhất định phải động thủ.”

Ở trong mắt tu hành giới, Thái Bình chân nhân chết sống trọng yếu hơn quá nhiều so với thắng bại của cuộc chiến tranh này.

Sự thực cũng là như thế, mục đích có thể tạo ra một trận chiến tranh, đương nhiên càng quan trọng hơn so với bản thân cuộc chiến tranh này.

Cảnh Nghiêu dần dần hiểu ra, lo lắng nói: “Vậy chẳng phải là Thanh Sơn Tông chúng ta sẽ bị vây công?”

“Thanh Sơn cũng giống như các tông phái khác, sẽ không để cho hắn sống sót.”

Cố Thanh trầm mặc một chút, nói: “Đương nhiên có thể có chút Thanh Sơn đệ tử có lẽ sẽ có cách nhìn không giống.”

……

……

Hoàng đế đứng bên hành lang dưới đại điện, nhìn bầu trời phương tây nói: “Chế độ Mai Hội kỳ thực là Thái Bình chân nhân thiết kế ra, nhưng cũng là hắn sau đó muốn lật đổ.”

Hồ quý phi nhìn gò má của hắn, nghĩ thầm bệ hạ thật là đẹp trai, nhưng cũng có chút ngốc, biết rõ mình nghe không hiểu những câu nói này, nhưng còn muốn nói những thứ này với mình.

Chế độ Mai Hội là cái quỷ gì? Nhưng nghe có vẻ Thái Bình chân nhân tựa hồ rất ghê gớm.

“Hắn là bất thế xuất kỳ nhân, hắn hôm nay muốn phủ định hắn của ngày hôm qua, sẽ phi thường khó khăn, vậy phải cần chảy máu.”

Hoàng đế tiếp tục nói: “Trong một trăm năm đó, Triêu Thiên đại lục rung chuyển bất an, không ngừng mà chảy máu, suýt nữa thật sự chết rồi.”

Trong một trăm năm đó không có Tuyết quốc xuôi nam, không có Minh giới xâm lấn, nhưng có thiên tai nhân họa liên miên không dứt.

Càng phiền toái chính là, còn có Tiêu hoàng đế họa loạn triều chính, khởi binh tạo phản.

Những năm đó số lượng người chết, thậm chí vượt xa thời điểm Tuyết quốc xuôi nam cùng Minh giới xâm lấn .

Dựa theo sử gia đời sau tính toán cùng với triều đình ghi chép, bên trong một trăm năm nhân số tử vong bất thường chí ít vượt qua ba trăm triệu người.

Hồ quý phi đối với con số này không có khái niệm trực quan, nhưng theo bản năng cảm thấy rất lạnh lẽo.

“Trong sách sử không có đoạn này, triều đình ghi chép cũng bị giấu đi.”

Hoàng đế nhìn bầu trời có chút đỏ lên, nhớ tới những năm đó, âm thanh lạnh lùng nói: “Ôn dịch, hồng thủy, địa chấn, thiên hỏa…… Đại khái chính là những thứ này.”

Hồ quý phi rõ ràng, bệ hạ không phải muốn nói cho nàng những chuyện này, mà là thông qua phương thức này đi hồi ức đoạn năm tháng hắn xưa nay không muốn nhớ lại.

Nàng dắt tay hắn, đem mặt tới khẽ cọ cọ, nhẹ giọng nói: “Vị chân nhân này rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Đúng đấy, Thái Bình chân nhân đến tột cùng muốn làm cái gì?

Mặc kệ là ôn dịch hay là hồng thủy, địa chấn hay là thiên hỏa đều chỉ có thể hại chết người phàm bình thường, rất khó uy hiếp đến sự tồn tại của người tu hành.

Hoàng đế nói: “Hắn chính là muốn giết chết hết thảy phàm nhân.”

Hồ quý phi kinh hãi, hỏi: “Cái gì?”

Hoàng đế nói: “Hắn muốn tạo ra một thế giới không có phàm nhân, chỉ có người tu hành.”

Hồ quý phi cảm thấy rất hoang đường, hãi quá mà cười nói: “Sao có thể có chuyện đó?”

Hoàng đế trầm mặc một chút, nói: “Nhưng hắn vẫn luôn làm như vậy.”

……

……

Trong Triều Ca thành khu nhà nhỏ kia hai con gà còi cùng rau xanh đã biến mất không còn tăm tích, chủ phòng cũng đã thay đổi hai lần.

Thi Phong Thần đã chết ở trong gian tiểu viện này.

Hắn trước khi chết đã từng nói với Tỉnh Cửu một đoạn văn, nói mình sở dĩ nhất định phải giết Triệu Tịch Nguyệt, là bởi vì Triệu Tịch Nguyệt không sợ giết người, thậm chí không tiếc bất cứ giá nào giết người, để chứng minh đạo của nàng, mà đây chính là tai nạn lớn nhất…… Bởi vì hắn sợ Triệu Tịch Nguyệt biến thành Thái Bình chân nhân thứ hai.

Hắn ở bên trong thanh thiên ty mật quyển từng thấy ghi chép năm đó, biết Thái Bình chân nhân từng làm những chuyện gì.

Tỉnh Cửu đương nhiên càng rõ ràng, vì lẽ đó hắn có thể hiểu được sự hoảng sợ của Thi Phong Thần, đương nhiên như vậy cũng không có nghĩa là Thi Phong Thần sau khi muốn giết chết Triệu Tịch Nguyệt còn có thể sống.

Năm ấy Triệu Tịch Nguyệt xác thực rất giống Thái Bình chân nhân lúc còn trẻ.

Bọn họ đều là tu đạo thiên tài, với thế giới này tràn ngập nhiệt tình cùng yêu thích, thích ăn lẩu, có tình cảm hừng hực, hơn nữa thật sự không có chút nào ngần ngại giết người.

Cũng may hiện tại Triệu Tịch Nguyệt trở nên càng ngày càng giống hắn.

Thập Tuế thì sao?

Thanh Sơn những người kia thì sao?

Tầm mắt Tỉnh Cửu xuyên qua cỏ dại, rơi vào trên người Nam Vong.

Lần này Tây Hải chi cục, bắt nguồn từ hai phong thư của sư huynh.

Thanh Sơn đúng là muốn tiêu diệt Tây Hải.

Hắn cũng muốn nhìn xem con quỷ kia đến tột cùng là ai.

Thời điểm sư huynh bị cả thế gian vây công, con quỷ kia còn có thể nhịn được hay không?

Đương nhiên hắn hiện tại có một chuyện quan trọng hơn để làm, đó là trước tiên phải đối phó lão quỷ bên trong cái hắc quan kia.

Trong ngôi miếu đổ nát đèn lồng màu đỏ ở trong gió liên tục đong đưa.

Hắn đứng dậy hướng bên kia đi đến.