Q2 - Chương 16: Tứ Hải Yến

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tỉnh Cửu nói: “Thuốc giải.”

Tiểu Hà biết, giao tiếp cùng với loại người như vậy tuyệt đối không thể chơi bất kỳ thủ đoạn nào.

Mang theo ý nghĩ hối hận, nàng dùng tay trái lấy ra một cái túi thuốc từ trong thắt lưng đưa tới.

Tỉnh Cửu lấy được túi thuốc sau đó ném cho Triệu Tịch Nguyệt, tiếp tục hỏi: “Địa vị của ngươi ở trong Bất Lão Lâm như thế nào?”

Tiểu Hà là một thiếu nữ cực kỳ thông minh, không dám chần chờ chút nào, nói: “Trung tầng, nhưng khá được coi trọng.”

Từ một chút chi tiết Tỉnh Cửu xác định nàng là thủ trưởng của người áo đen kia, điểm nghi hoặc duy nhất là ở chỗ cảnh giới thực lực của nàng rõ ràng không bằng người áo đen kia.

“Vì sao?”

“Bởi vì bất luận kẻ nào đều có thể bị ta lừa gạt. . . Trừ bọn ngươi ra.”

Tiểu Hà nhìn hắn chăm chú nói: “Ta thật không rõ, vì sao các ngươi có thể nhìn thấu ta.”

“Ứng Thành Tiểu Hà là một nữ tu tính tình độc ác, đây là một tầng ngụy trang, nhưng trên thực tế lại là một cái hồ ly tinh trời sinh khúm núm, đây cũng là một tầng ngụy trang, xé mở hai cái tầng ngụy trang này, đại khái mới có thể phát hiện ngươi là một thiếu nữ tính tình nhu nhược, ngây thơ thuần khiết, chỉ là ai dám cam đoan đây không phải là một tầng ngụy trang?”

Triệu Tịch Nguyệt ăn vào thuốc giải, nói: “Nhưng miễn không phải là mê hoặc đến từ ngoại vật, chỉ bằng những thứ này thì làm sao có thể lừa gạt được Kiếm tâm thông minh?”

Tiểu Hà rơi xuống giọt nước mắt, nói: “Các ngươi đến tột cùng là người phương nào?”

Tỉnh Cửu không trả lời vấn đề của nàng, trực tiếp nói: “Ta muốn ngươi giúp ta làm một việc.”

Lông mi của Tiểu Hà khẽ run, chắc là đang do dự, một lát sau rốt cục ngẩng đầu lên, run giọng nói: “Chuyện gì?”

“Sang năm hoặc là càng lâu hơn nữa, ngươi gặp được một người, bất luận hắn muốn làm cái gì, ta muốn ngươi giúp hắn.”

Tỉnh Cửu nói: “Hoàn thành chuyện này, ta giúp ngươi rời khỏi Bất Lão Lâm.”

Nghe lời này, Tiểu Hà ánh mắt của sáng lên, rồi lại mau chóng ảm đạm.

Nàng quả thực muốn rời khỏi Bất Lão Lâm, nhưng Bất Lão Lâm lại là một nơi đáng sợ nhường nào chứ, làm sao mới có thể rời đi?

Đặc biệt nhất là bối cảnh thần bí của Bất Lão Lâm, nàng tuy rằng cũng không rõ ràng lắm, nhưng cũng biết, tuyệt đối không phải là thứ mà một tên Kiếm đạo cường giả có thể đối kháng.

Nàng có chút thương cảm nói: “Ta không có cách nào tin ngươi.”

Tỉnh Cửu nói: “Ngươi chỉ có thể tin tưởng ta.”

Tiểu Hà nói: “Vậy ngươi làm thế nào để có thể tin tưởng ta?”

Tỉnh Cửu nói: “Ta có năng lực để có thể tin tưởng ngươi.”

Nói xong câu đó, hắn cầm tay trái của nàng.

Cái vòng tay màu bạc kia từ trên cổ tay của hắn lặng yên không một tiếng động đi tới giữa cổ tay của nàng, sau đó thì cũng không thể tháo ra được nữa.

Tầm mắt của Triệu Tịch Nguyệt rơi vào trên cái vòng tay.

Nàng vẫn rất tò mò về cái vòng tay của Tỉnh Cửu.

Chính cô ta cũng từng có một cái vòng tay làm bạn nhiều năm.

Sau khi đi tới Thần Mạt phong, nàng mới biết được thì ra đó là Phất Tư kiếm mà Cảnh Dương sư thúc tổ để lại cho mình.

Như vậy thì cái vòng tay của Tỉnh Cửu lại là cái gì? Có thể nào cũng là một thanh tuyệt thế danh kiếm khác hay không?

Tại sao hắn phải đem cái vòng tay này đeo ở trên tay của cái Hồ yêu mới quen này?

. . .

. . .

Cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo từ giữa cổ tay truyền tới, lại lần nữa Tiểu Hà cảm giác được cực độ sợ hãi.

Cái vòng tay này còn đáng sợ hơn cả ánh mắt của đối phương, còn vượt xa hơn cả sự sợ hãi mà Bất Lão Lâm mang tới cho nàng.

Nàng không biết cái vòng tay này là cái gì, chỉ là nàng có một loại cảm giác cực kỳ mãnh liệt, chỉ cần mình dám hơi có ý nghĩ, dám nuốt lời với đối phương, như vậy cái vòng tay này liền sẽ đem mình chặt đứt thành hai đoạn —— không chỉ là tay cùng với cổ tay, mà là mỗi một nơi trên thân thể, thậm chí là cả linh hồn.

Sắc mặt của Tiểu Hà rất tái nhợt, mang theo vẻ mặt sợ hãi nói: “Làm thế nào ta mới có thể biết. . . Người kia mà nàng nói là ai?”

“Thời điểm ngươi nhìn thấy hắn, tự nhiên ngươi sẽ biết.”

Tỉnh Cửu giơ tay lên tháo xuống đóa hoa nhài cắm trên thái dương của nàng bỏ vào trong tay áo.

. . .

. . .

Sau khi Tiểu Hà rời đi không lâu, đạo uy áp ở chỗ cao trong bầu trời đêm kia cũng từ từ biến mất.

Gió thổi trên biển trút vào tòa miếu đổ nát, phát sinh ra tiếng vang “ô ô”.

Tỉnh Cửu đi tới rìa vách núi, nhìn Tây Hải thâm trầm, trầm mặc thời gian rất lâu.

Hắn không có suy nghĩ gì, chỉ là muốn nhìn mảnh biển này một chút, bởi vì vài ngày nữa liền phải rời khỏi nơi đây, hắn biết trước trong khoảng thời gian rất nhiều năm, sẽ không trở về.

Triệu Tịch Nguyệt đi tới phía sau hắn, hỏi: “Hai năm, một đường giết người, chính là vì để cho Bất Lão Lâm chú ý tới chúng ta?”

“Không sai, bởi vì ta muốn tìm bọn họ.”

Tỉnh Cửu không quay đầu lại, nói: “Đương nhiên, hai năm qua cũng là tu hành.”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Ngươi hoài nghi sư thúc tổ phi thăng thất bại có liên quan với Bất Lão Lâm?”

Tỉnh Cửu nói: “Đầu tiên, chưa chắc là thất bại, thứ hai, hiện tại không thể nào xác nhận được là có liên quan.”

Triệu Tịch Nguyệt hỏi: “Người mà ngươi nói sẽ tìm đến nàng là ai?”

Tỉnh Cửu nói: “Ta hy vọng nàng không gặp được người kia.”

Triệu Tịch Nguyệt hỏi: “Mọi chuyện xong hết rồi?”

Tỉnh Cửu nhìn Tây Hải dưới bóng đêm, nghĩ tới Bất Lão Lâm, Lưỡng Vong phong, Liễu Thập Tuế, nói: “Ta vẫn chưa nhìn thấy người kia.”

Triệu Tịch Nguyệt có chút bất ngờ, nói: “Người mà ngươi muốn thấy không phải là nàng? Thật là Tây Vương Tôn?”

Đúng vậy, người mà Tỉnh Cửu muốn nhìn chính là người chủ trì Tứ Hải Yến – Tây Vương Tôn.

Vấn đề ở chỗ, chỉ có tham gia Tứ Hải Yến, đạt được đánh giá xuất sắc ở một trong bốn loại cầm kỳ thư họa, mới có thể nhìn thấy người này.

Tỉnh Cửu nhìn vào nơi sâu thẳm của Tây Hải, đột nhiên hỏi: “Học cờ có khó không?”

. . .

. . .

Ngày mà Tứ Hải Yến bắt đầu, trong Hải Châu Thành cử hành rất nhiều màn hoạt động, có hoa khôi tuần đường phố, có gánh hát xiếc ảo thuật được mời tới từ Dương Quận, tự nhiên cũng không thể thiếu hát tuồng, cư dân của Hải Châu tới tấp đi ra khỏi nhà, vô cùng náo nhiệt, người bán thức ăn rong tự nhiên cười hài lòng, quân sĩ phụ trách trị an nhưng là cười không nổi.

Đây là thế giới của phàm nhân, Tứ Hải Yến thực sự thì là cử hành ở trong Cô sơn bên ngoài Hải Châu, bắt đầu từ lúc sáng sớm, thỉnh thoảng liền có kiếm quang cùng với lưu quang của bảo vật rọi sáng bầu trời, lần lượt có người tu hành đến, đương nhiên phần lớn người tu hành cảnh giới không đủ, chỉ có thể ngồi xe từ bên trong Hải Châu Thành mà đi tới.

Gió biển ấm áp thổi lên thanh thụ ở trên Cô sơn, nếu như không có đám mây trắng trong bầu trời xanh này, có lẽ hôm nay
sẽ có chút khô nóng, thần kỳ là, bất luận gió thổi biển thổi cỡ nào, đám mây trắng kia cũng không có thay đổi vị trí tí nào cả, chính xác mà đem mình lơ lửng ở phía trên Cô sơn, mang tới cho những người đứng dưới cảm giác mát lạnh.

Cô sơn gần kề với biển, hơn mười phiến lầu các được phân bố xen lẫn vào nhau.

Các người tu hành dạo chơi trong đó, thưởng thức cảnh biển, thấp giọng nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về hướng đám mây ở trong bầu trời kia.

Đám mây rất dầy, nhìn giống như là một đoàn sương trắng nồng đậm tới mức không tan ra được, còn có thể mơ hồ thấy được kiếm quang cùng khói xanh bên trong đám mây, lại có mái cong như ẩn như hiện.

Đây cũng là trọng địa của Tây Hải Kiếm Phái —— Vân Đài.

Nhân vật trọng yếu của các tông phái đã được đưa vào trong đó, sau đó các tân khách của Tứ Hải Yến cũng sẽ được đưa vào trong trong mây, nhưng người có thể tận mắt nhìn đến Tây Vương Tôn có lẽ sẽ không quá nhiều.

Trong ban công của Cô sơn, có nơi có thể dùng để ngắm cảnh, có thể dùng để nghe đào, cũng có chỗ cung cấp cho người tu hành tĩnh tư, cũng có vài chỗ ban công diện tích rõ ràng lớn hơn một chút, chung quanh treo đầy vải trắng, theo gió thổi trên biển chuyển động, rất nhiều người tu hành ở trong này, hoặc là khẽ hô, hoặc là khen ngợi, thậm chí còn có thể nghe được tiếng khen.

Nơi này đang tiến hành hoạt động chủ yếu của Tứ Hải Yến —— lấy cầm kỳ thư họa đoạt bảo.

Khoảng cách giữa ban công cùng với Tỉnh Cửu và Triệu Tịch Nguyệt vẫn rất xa, nhưng liền bị một số người để ý phát hiện thân phận.

Bọn họ không dùng vải bố che lại gương mặt, nhưng nón lá trên đầu vẫn rất dễ dàng nhìn thấy.

Người của Thanh Thiên Ti rất nhanh đã chạy tới.