Q.5 - Chương 84: Ngụy pháp khí.

Chiến Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Trên bầu trời rơi xuống từng đóa hoa máu, sắc mặt Trịnh Hạo Thiên trở nên trắng bệch, hắn líu lưỡi dại ra, tựa hồ đã bị cảnh tượng này làm choáng váng.

Trần Tà hừ lạnh một tiếng, bàn tay vung lên, một đạo bảo khí chi quang khổng lồ phóng ra, hung hăng oanh kích trên thân thể Trịnh Hạo Thiên,

Miệng của Trịnh Hạo Thiên phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, nhất thời từ trên không trung rơi xuống, hơn nữa còn mạnh mẽ nện lên mặt đất, lực trùng kích cường đại kia thậm chí còn tạo ra một lổ hổng nhỏ trên đất.

Trần Tà đánh chưởng một vòng, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên một cái.

Trong mắt hắn, Trịnh Hạo Thiên chẳng qua chỉ là một tu luyện giả ngũ giai nho nhỏ mà thôi.

Sở dĩ có thể được phu phụ Trương Ngọc Tân bảo vệ, mười phần là sư đệ đồng môn nhau, mà có lẽ bởi vì người này phát hiện ra tung tích Mộng Yểm, cho nên phu phụ bọn họ mới mang theo hắn.

Một tu luyện giả ngũ giai, ở trong môn phái bậc trung cũng miễn cưỡng được xem là người có chút địa vị, nhưng mà hắn là cửu giai đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa bước vào hàng ngũ cường giả thập giai, trong mắt hắn Trịnh Hạo Thiên cũng không là cái gì. Hắn sử dụng bảo khí chi quang một kích dốc toàn lực, tuyệt đối có thể nghiền tên linh khí sư ngũ giai thành mảnh vụn.

Sự tự tin này của hắn, là nhờ trải qua vô số trận đánh tích lũy thành.

Một quyền kia thừa sức giết chết tu luyện giả ngũ giai rồi, vì vậy Trần Tà lập tức quẳng ánh mắt về phía bầy thiên ma giống như vô cùng vô tận.

“Hắc hắc, hiện tại không còn ai có thể tranh đoạt cùng ta.” Đôi mắt Trần Tà lóe lên vẻ tham lam không chút che dấu, nói: “Nếu ngươi thức thời, liền ngoan ngoãn nhận ta làm chủ nhân, ta sẽ cung cấp vô số linh hồn tạo điều kiện cho ngươi hưởng thụ, trở thành Thiên Ma Chi Vương chân chính.”

Bầy thiên ma chi chít như kiến kia hội tụ thành một chỗ, chúng đồng thanh phát ra thanh âm quỷ dị.

“Hi hi ha ha….”

Mặc dù không ai có thể hiểu được hàm ý của những âm thanh này, nhưng chỉ cần người linh xảo, liền dễ dàng nghe được ý trào phúng mãnh liệt trong đó.

Bầy thiên ma vô tận này cư nhiên đồng thanh cười nhạo Trần Tà, tựa hồ là khinh hắn si tâm vọng tưởng.

Sắc mặt Trần Tà nhất thời trở nên dữ tợn: “Bổn tọa không có thời gian đôi co với ngươi, ngươi đã không muốn thuần phục bổn tọa, thì….ta liền dứt khoát luyện hóa ngươi, vì con đường tấn thăng linh thể ngày sau của bổn tọa vậy.”

Thanh âm đinh tai nhức óc của hắn, nổ vang không ngừng.

Từng đạo lực lượng cường đại từ trong miệng hắn trực tiếp phun ra ngoài, lực lượng khổng lồ này giống như bánh xe nghiền tới, đoàn khí phiêu đãng bảo vệ bầy thiên ma trong hư không lập tức bị nghiền nát, hóa thành hư ảo.

Trong khẩu khí của hắn, đồng dạng hàm chứa lực lượng quang minh mãnh liệt.

Bất quá, cỗ lực lượng quang minh này cũng không phải đến từ bản thân hắn, mà nhờ vào sợi dây thừng trong suốt thần kỳ trong tay hắn, bầy thiên ma ở trên bầu trời không có chút lực chống đỡ liền biến thành tro bụi.

Trần Tà cười dài: “Chỉ là một ít huyễn thuật, há có thể làm khó được ta.”

Thân hình hắn nhoáng lên, đã xông thẳng vào bầy thiên ma vô cùng vô tận kia.

Trong suy nghĩ hắn, bầy thiên ma này là huyễn thuật do con Mộng Yểm biến hóa. Mặc dù số lượng vô cùng vô tận, nhưng mà mình có thần binh quang minh trong tay, thì nó cũng không có chút uy hiếp nào.

Cho nên, hắn mới bạo gan xông thẳng vào như thế.

Trước mắt là một mảnh thiên ma số lượng đông đảo ngăn cản, Trần Tà quát to: “Còn chưa từ bỏ ý định sao, phá cho ta…”

Lại một đạo quang minh lực lượng cường đại phóng lên cao, hung hăng xẹt qua bầy thiên ma.

Song, chuyện phát sinh làm cho hắn phải kinh ngạc, bầy thiên ma này cũng không tan vỡ như trong dự đoán của hắn. Mặc dù chúng nó phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng vẫn như cũ tấn công nhanh như chớp.

Trong lòng Trần Tà rùng mình, chân khí cuồn cuộn sôi trào, xung quanh người tạo thành một vòng khí cường đại.

Sau đó, hắn mạnh mẽ vung tay, một đạo quang hoa giống như ánh đao xẹt đến bầy thiên ma.

Bầy thiên ma nhất thời bị một đao kia chém thành hai đoạn, nhưng cho dù như vậy, chúng cũng không biến mất, mà vẫn gào khóc như cũ phóng tới.

Sắc mặt Trần Tà đại biến, kinh hô: “Thiên ma….” Đến bây giờ, hắn mới hiểu được, thì ra trong bầy thiên ma bây múa đầy trời này, cũng không phải toàn bộ là hư ảo, mà có một ít thiên ma chân chính tồn tại.

Trên người hắn, có một thần binh quang minh chuyên đối phó với thiên ma, Khốn Long Tác.

Nếu như mấy thiên ma này chỉ là huyễn cảnh mà nói, thì cho dù số lượng có nhiều hơn cũng không tạo uy hiếp gì.

Nhưng nếu mà thật giả kết hợp, thì trình độ uy năng sẽ tăng đến mức không thể tưởng tượng, cho dù là hắn cũng không dám nói có thể bình an thoát thân ra.

Dù sao, tuy đẳng cấp mấy thiên ma này không cao, chỉ chừng ngũ giai, nhưng mà số lượng chúng hiện tại thật sự rất đáng sợ.

Kiến nhiều cắn chết voi, hiện tại lời này rất chí lý.

Thân hình của hắn chợt lay động giữa không trung, sau đó giống như phía sau có người lôi lại, bay ngược về.

Song, chỉ trong nháy mắt, hắn đã phát hiện chỗ không bình thường, mặc dù tốc độ bay ngược về của hắn cực nhanh, nhưng mà sau một khắc, vẫn như cũ không thoát được mà nằm trong phạm vi bầy thiên ma.

Phải biết rằng, thời gian hắn bay vào bầy thiên ma bất quá chỉ trong mấy hơi thở, mà khi gặp được thiên ma chân chính hắn liền lập tức bứt ra lui về sau, nhưng suốt một khắc này, thân hắn vẫn bị đông đảo thiên ma bao vây, điều này cũng thật không thể tưởng tượng.

Tâm hắn nhất thời chùng xuống, biết mình đã quá mức khinh thường uy danh hiển hách của Mộng Yểm nhất tộc rồi.

Thân ảnh Trần Tà đột nhiên vững lại, hắn quát lên: “Khốn Long chi phách, hiện hình….”

“Vèo vèo…”

Thanh âm kỳ dị chợt vang lên, sau đó, ở phía sau hắn sáng lên quang mang vô cùng vô tận, những tia sáng này cũng không phải tứ tán, mà giống như dây thừng, từng sợi khuếch tán theo một phương hướng.

Phàm là đường sáng đó đi qua nơi nào có thiên ma, đều trong nháy mắt xuyên thủng chúng tạo thành một lỗ hổng cự đại.

Những thiên ma hư ảo kia trong nháy mắt tan biến, còn thiên ma chân chính cũng gào thét thê thảm, vết thương khổng lồ xuyên thủng trên thân thể không cách nào xóa đi.

Trong vô số đường sáng này hàm chứa thánh lực quang minh mãnh liệt, cho dù là thiên ma cường đại, cũng không cách nào trong khổng thời gian ngắn, xóa bỏ thương tổn loại này.

“Đây là vật gì.” Thanh âm không nhanh không chậm của Mộng Yểm truyền ra.

Trần Tà rống to: “Đây là thần binh quang minh Khốn Long Tác, ngụy pháp khí được chế luyện để chuyên đối phó thiên ma nhất tộc của các ngươi.” Hắn căm phẫn nhìn bầy thiên ma vô tận, hung tợn hét: “Ngươi dám lấy huyễn thuật mê hoặc ta, bây giờ ta phải bắt sống ngươi, luyện chế hộ tâm thần binh.”

“Ngụy pháp khí…” Trong thanh âm của Mộng Yểm có một tia ngạc nhiên hỏi: “Đây là một trong pháp khí thần binh cường đại nhất do nhân loại luyện chế à.”

Trần Tà cười một tiếng, hung tợn nói: “Khốn Long chi phách, để nó nhìn thấy sự lợi hại của ngươi đi.”

Một đạo nhân ảnh hư ảo từ vô số đường sáng như dây thừng ngưng tụ lại.

Mặc dù chỉ là một cái bóng hư ảo, nhưng đã gần giống bộ dáng chân chính của nhân loại. Chỉ là khuôn mặt hắn hết sức mơ hồ, chưa hình thành ngũ quan hoàn toàn mà thôi.

Khi nó hiện ra, những quang mang như dây thừng chung quanh nhất thời trở nên mãnh liệt gấp mấy lần, ngay cả uy lực tựa hồ cũng trong nháy mắt tăng lên thập bội.

Nó nhẹ nhàng nắm lấy một đường sáng, vô số hào quang bắt đầu lay động, giống như một người đang không ngừng quơ sợi dây thừng khổng lồ, khiến nó xoay tròn thật nhanh.

Phàm là nơi quang mang dây thừng đi qua, tất cả thiên ma đều bị diệt, từng đạo ánh sáng mãnh liệt kia như mũi nhọn, bất luận là thiên ma thật, hay là thiên ma giả, đối mặt với nó giống như không thể chống trả, toàn bộ tiêu tán đi.

Thanh âm Trần Tà điên cuồng vang lên: “Mộng Yểm, Khốn Long Tác này chính là dùng gân Thần Long quang minh trong truyền thuyết luyện chế thành, cực kỳ hữu dụng khi đối phó với thiên ma. Nếu mà tu vi ngươi tương đương với bổn tọa, có lẽ vẫn có thể chống đỡ một chút, nhưng ngươi chỉ là thiên ma ngũ giai, sao có thể chống lại chứ.”

“Khốn Long Tác, ta biết rồi…” Thanh âm Mộng Yểm trầm ổn hữu lực: “Ta sẽ nhớ kỹ thần binh này, cũng sẽ nhớ kỹ ngươi.”

Dứt lời, trong hư không chợt truyền đến một tiếng sét đánh kinh thiên động địa.

Thiên ma bỏ chạy bốn phương tám hướng.

Trần Tà hơi sửng số, sau đó rống lên một tiếng không cam lòng..

Hắn sao có thể nghĩ tới, con Mộng Yểm này cư nhiên dứt khoát như vậy, một khi biết được lai lịch Khốn Long Tác, liền lập tức phi độn bỏ chạy.

Cảm ứng khí tức thiên ma tứ tán trong thiên địa, mắt của hắn trong nháy mắt trở thành màu đỏ.

Hắn biết, nếu mà thật sự để cho Mộng Yểm này chạy trốn, thì hắn cả đời cũng đừng mơ tưởng có thể gặp được thiên ma cường đại hữu dụng như vậy lần thứ hai.

Hắn mạnh mẽ phóng Khốn Long Tác lên cao, đồng thời cắn lưỡi, phun một ngụm máu tươi ra, bắn lên Khốn Long Tác.

Hắn quát lên: “Bắt lấy Mộng Yểm, nhanh lên…”

Trong nháy mắt, vô số dây thừng trong suốt kịch liệt run rẩy, sau đó chúng đột nhiên bành trướng lên, đảo qua Trần Tà.

Trần Tà ngơ ngẩn còn chưa rõ chuyện gì, một sợi Khốn Long Tác đã xuyên qua người hắn, tựa hồ như đâm vào thứ gì sau cơ thể hắn, ngay sau đó hắn liền nghe được một đạo thanh âm gần như bên cạnh truyền đến làm hắn cơ hồ muốn hoảng sợ.

Thân hình hắn như điện, không chút nghĩ ngợi nhanh chóng lách đi, khóe mắt liền thấy được một cỗ hắc sắc ở phía sau.

Cỗ hắc sắc này đen như mực giống như sắc thái mê người của trời đêm, vào giờ khắc này lại cực kỳ ghê người, làm cho người ta không rét mà run.

Bất quá, cũng chỉ trong nháy mắt, Khốn Long Tác đã từ bên cạnh hắn phóng đến, trói chặt cỗ hắc sắc này.