Q.5 - Chương 454: Khói độc.

Chiến Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Dừng!”

Cùng với tiếng quát khẽ của La Bàn, bốn gã yêu tộc đang di chuyển đồng thời dừng lại.

Tạp Trát Khắc đảo mắt nhìn quanh một lượt, nghi hoặc nói: “La Bàn ngươi phát hiện ra gì à?”

Thanh âm La Bàn cực kỳ ngưng trọng: “Ta đột nhiên phát hiện một cảm giác nguy hiểm cực độ. Hình như chúng ta đã bị đối phương theo dõi.”

Nhâm Khâu nhúc nhích thân hình to lớn của mình, nói: “Hắc hắc, cái tên dị tộc đang âm thầm ẩn nấp kia rốt cuộc cũng phát hiện ra chúng ta rồi. Thật không biết khi nào hắn sẽ xuất thủ đây.”

Trên mặt Tạp Trát Khắc lộ ra một nụ cười dữ tợn,nói: “Ta cũng có chút nóng lòng rồi đây.”

Bọn họ là những cường giả có thực lực cường hãn nhất doanh địa, khác hẳn so với những linh giả yêu tộc bình thường. Mặc dù biết mình đang bị người ta theo dõi, nhưng lại không hề có chút sợ hãi, mà ngược lại còn nóng lòng chờ đợi.

La Bàn chậm rãi gật đầu, nói: “Chỉ cần đối phương vừa xuất thủ, chúng ta sẽ quấn chặt lấy bọn chúng, đồng thời phát tín hiệu. Hừ, chỉ cần viện quân của chúng ta tới, nhất định có thể một lưới bắt hết bọn chúng.”

Tạp Trát Khắc bất mãn nói: “La Bàn, có khi chúng ta chẳng cần tới viện quân đâu. Chỉ bằng vào lực lượng của năm người chúng ta cũng đủ để san bằng tất cả rồi.”

La Bàn cười khổ một tiếng, nói: “Tạp Trát Khắc, cứ cẩn thận thì tốt hơn.”

Năm tên linh giả yêu tộc thương nghị một lúc, rồi tiếp tục lên đường. Bất quá, trong lòng La Bàn đã ẩn ước xuất hiện một cảm giác không ổn.

Vũ lực của hắn có lẽ không được cường đại như bát trảo địa long Tạp Trát Khắc, nhưng nếu luận về cảm ứng linh giác, toàn bộ cái doanh địa này chẳng có ai là hơn được hắn.

Càng tiến về phía trước, hắn càng cảm nhận rõ ràng một loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.

Cho nên, hắn đã thầm hạ quyết định, một khi phát hiện tung tích kẻ địch, trước tiên cứ phát tín hiệu về cái đã. Cho dù vì yêu tộc xuất kích quá sớm, khiến đối phương phát hiện thì cũng đành chịu.

Dù sao, cái mạng nhỏ của mình mới là quan trọng nhất.

Tuy mấy người bọn hắn đã cố ý giảm tốc độ xuống,nhưng thân là linh giả, cho dù bọn hắn có hành tẩu chậm rãi thế nào thì cũng nhanh hơn người bình thường nhiều lắm.

Chỉ sau chốc lát, bọn họ đã đi tới một gò đất. La Bàn đang đi đầu tiểu đội lại ngừng lại, dùng một ánh mắt kinh dị đánh giá bốn phía không ngừng.

Tạp Trát Khắc hơi mất kiên nhẫn, nói: “La Bàn, ngươi lại phát hiện ra cái gì à?”

La Bàn khẽ lắc lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết, nhưng nơi này khiến ta có một cảm giác cực kỳ bất an.”

Ánh mắt Nhâm Khâu ngưng trọng nói: “La Bàn, ngươi là kẻ có linh giác mạnh nhất doanh địa chúng ta. Nếu ngươi đã cảm thấy nơi này không ổn, vậy chúng ta chuyển qua phương hướng khác.”

Tạp Trát Khắc cùng hãi gã linh giả yêu tộc còn lại liếc mắt nhìn nhau, không mở miệng quấy nhiễu. Cho dù là kẻ tính tình nóng nảy như Tạp Trát Khắc cũng biết năng lực đặc biệt của La Bàn. Nếu hắn đã cảm nhận được nguy hiểm cực độ thì chứng tỏ, phía trước nhất định có một cái bẫy có thể khiến bọn hắn toàn diệt.

La Bàn hơi do dự một chút, nói: “Cũng được, vậy chúng ta đi vòng qua hướng khác.”

Hắn vừa nhấc chân, đang định rẽ sang bên phải thì đột nhiên, một giọng nói sang sảng vang lên.

“Bây giờ mới muốn đi đường vòng, chẳng lẽ không cảm thấy quá muộn rồi sao?”

Năm người trong lòng cả kinh. Bọn họ lập tức tập trung tinh thần đề phòng. Mà La Bàn lại nhanh chóng lấy ra một vật. Đây chính là ám hiệu mà hắn ước định với doanh địa. Chỉ cần hắn kích phát thứ này, thì nó có thể hóa thành lưu tinh, dùng tốc độ nhanh nhất thông báo cho doanh địa.

Đến lúc đó, hơn trăm vị linh giả sẽ kéo tới, vô luận đối phương là kẻ nào cũng khó mà chống cự nổi.

Chỉ là, trước khi phát tín hiệu đi, hắn phải xác định thân phận đối phương đã.

Nếu không, sau lần đầu tiên này, muốn dẫn dụ đối phương mắc câu cũng chẳng phải dễ dàng nữa.

Dưới ánh mắt chăm chú của bọn hắn, một linh giả nhân loại trẻ tuổi đột nhiên từ sau gò đất chậm rãi đi ra.

Ánh mắt năm người La Bàn cùng rơi xuống mu bàn tay của hắn.

Nhân tộc ở trong chiến trường linh giả cũng được coi là một lực lượng không thể xem thường. Mà ấn ký ngôi sao của bọn họ đại đa số để nằm trên mu bàn tay. Chỉ trong tích tắc, bọn hắn đã xác định, nhân tộc vừa xuất hiện chính là một linh giả ba sao.

“Ba sao…” La Bàn hừ nhẹ một tiếng, nói: “Ngươi còn bao nhiêu đồng bọn thì kêu hết ra đi.”

Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: “Đối phó với các ngươi, chỉ cần một minh ta là đủ rồi.”

Đám người La Bàn đều khẽ ngẩn ra, tiếp đó giận tái mặt.

Chỉ là một linh giả ba sao nhân tộc, không ngờ lại cuồng vọng như thế.

Nhâm Khâu cười khằng khặc quái dị, nói: “La huynh, hắn coi chúng ta là linh giả cấp thấp kìa.”

Trong số năm linh giả bọn hắn, trừ Tạp Trát Khắc ra, tất cả những người còn lại không chỉ sử dụng bí pháp che giấu số lượng ngôi sao mà còn thu liễm khí tức cường đại của bản thân.

Nếu chỉ đơn giản nhìn bề ngoài, cũng chỉ có Tạp Trát Khắc mới là linh giả ba sao thôi.

Tạp Trát Khắc cười một tiếng quái dị, nói: “Không sai, chỉ bằng vào nhãn lực như thế mà muốn một mình giết hết chúng ta sao? Ha ha….”

Đám yêu tộc cất tiếng cười lới, ngay cả La Bàn cũng phải mỉm cười.

Trịnh Hạo Thiên than nhẹ một tiếng, khẽ lắc lắc đầu, nói: “Nhâm Khâu, ngươi đang cười cái gì thế?”

Tiếng cười của năm tên linh giả yêu tộc đột nhiên cứng lại. Bọn hắn dùng một ánh mắt khó tin nhìn Trịnh Hạo Thiên. Trong con ngươi xanh thẳm của Nhâm Khâu lại lộ ra một vẻ nghi hoặc vô cùng: “Ngươi, làm sao lại biết tên ta….”

Lúc này, hắn đang sắm vai một tên linh giả một sao, nhưng tên nhân loại trước mắt vừa mở miệng một cái đã gọi ra tên của hắn, đương nhiên là khiến tất cả đại kinh thất sắc rồi.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, ánh mắt lần lượt đảo qua năm người tên linh giả yêu tộc, nói: “La Bàn, vị bát trảo địa long này xưng hô thế nào, chẳng lẽ ngươi không thể giới thiệu một chút à? Còn nữa, các ngươi đều là linh giả ba sao, sao cứ che giấu cấp bậc thế, không biết xấu hổ sao?”

Sắc mặt đám người La Bàn càng lúc càng khó coi. Chỉ là, bọn hắn có nghĩ đến rách da đầu cũng không nghĩ ra, cái tên linh giả dị tộc trẻ tuổi này làm sao lại biết được lai lịch bọn hắn.

“Hừ…” La Bàn khẽ hừ một tiếng, khí tức mênh mông mãnh liệt lập tức từ trên người hắn điên cuồng tỏa ra.

Mà gần như cùng lúc đó, Nhâm Khâu cùng hai gã cường giả ba sao còn lại cũng phóng thích khí tức bản thân.

Nếu như đã bị đối phương nhìn thấy, bọn hắn đương nhiên sẽ không giấu đầu hở đuôi, để người ta cười nhạo nữa.

Khí tức năm vị cường giả ba sao hợp lại một chỗ, phóng thích ra vô tận uy nghiêm, trực tiếp ép thẳng về phía tên linh giả nhân loại trước mắt.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười đứng yên tại chỗ. Những luồng khí tức này tuy cuồng bạo hung lệ, nhưng đối với một người đã nhiều lần cảm nhận khí tức cường giả cấp bậc chân nhân và đại linh giả như Trịnh Hạo Thiên mà nói, chúng thật quá nhỏ bé, không đáng kể.

Sắc mặt La Bàn rốt cuộc cũng trở nên ngưng trọng. Đối phương tuy chỉ là một nhân loại ba sao, nhưng dưới sự áp bách khí thế của năm người bọn hán liên thủ, biểu hiện của đối phương vẫn trấn định vô cùng, rõ ràng là không bình thường chút nào.

Vô luận tên nhân loại này có phải là đầu sỏ sát hại những đồng bạn yêu tộc kia hay không, nhưng nếu hắn có thể nói ra tên của nhóm người mình, đồng thời có biểu hiện ấn tượng như thế, thì lưu hắn lại tuyệt đối không phải là lựa chọn sáng suốt.

Nhưng khi hắn còn chưa kịp xuất thủ thì đã nghe thấy đói phương quát khẽ một tiếng: “Lên.”

TIếp đó, ở dưới chân bọn hắn, một vầng quang huy khổng lồ chợt hiện lên.

Vầng quang huy này vừa xuất hiện liền lập tức hóa thành từng đạo từng đạo kiếm quang lăng lệ, hợp thành một tòa kiếm trận khổng lồ ngay trong hư không. Ngay sau đó, toàn bộ không gian bắt đầu tràn ngập một loại không khí quỷ dị, tựa hồ đã xảy ra biến đổi cực lớn.

Sắc mặt La Bàn khẽ biến, hắn không dám chần chừ nữa, ngón tay búng nhẹ, một đạo quang mang bắn ra nhanh như chớp. Nhưng sau khi đạo quang mang này lượn vòng một lúc trong không trung, không ngờ không thể đột phá kiếm trận thoát ra ngoài, mà nổ tung, hoa thành một đám khói bụi tiêu tán vào hư không.

“Không hay.” La Bàn than nhẹ một tiếng, nói: “Đây là trận pháp có thể phong tỏa không gian. Chúng ta rơi vào bẫy của hắn rồi.”

Chúng yêu trong lòng đều cả kinh, Tạp Trát Khắc cười lạnh nói: “Ta còn đang nghĩ, vì sao lá gan hắn lại lớn như thế, dám một mình đối mặt với năm người chúng ta. Thì ra là dựa vào lực lượng trận pháp.

Hừ, chỉ cần chúng ta có thể phá tan cái trận pháp này, đương nhiên có thể dễ dàng giết chết hắn.”

Nhâm Khâu cười ha ha, nói: “Không sai, chỉ cần chúng ta phá tan cái trận pháp này của hắn.”

Dứt lời, thân hình khổng lồ của hắn đã khẽ động, lân giáp trên người liên tiếp dựng ngược, cái mồm lại càng phồng to lên.

Đám La Bàn đâu có xa lạ gì hắn, vừa nhìn thấy bộ dáng này liền lập tức biết ý định của hắn, thân hình nhoáng lên một cái đã vội vàng lui lại phía sau lưng Nhâm Khâu, đồng thời phát động chân khí, đưa chiến giáp trong người ra ngoài, trên người cũng có thêm một tầng quang hoa lưu chuyển, phòng ngự cẩn thận.

Quả nhiên, Nhâm Khâu há miệng ra, một đám khói đen lập tức từ trong phun ra.

Thiên phú của yêu thú xà tộc chính là kịch độc. Đám khói đen từ trong miệng hắn bay ra nhìn thì có vẻ phiêu đãng nhẹ nhàng không trọng lượng, nhưng bên trong lại ẩn chứa độc tính không gì so sánh nổi.

Loại chất độc này không chỉ có thể khiến sinh linh huyết nhục bị thương mà còn có thể ăn mòn mọi thứ.

Cho dù là một số thần binh lợi khí cường đại, nếu ở trong đám khói độc này quá lâu cũng sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí còn bị mất linh tính, tụt cấp.

Đương nhiên, hắn cũng có thể khống chế loại chất độc này. Dưới sự không chế của hắn, đám khói độc này không hề tới gần hắn trong phạm vi mười trượng.

Nơi này, phảng phất như biến thành một cấm địa.

Khói đen cuồn cuộn tàn phá tứ phía trong kiếm trận. Chúng bốc lên không chút kiêng nể, biến tất cả mọi thứ trở thành sương mù màu đen.

Thảm thực vật sinh trưởng trên mặt đất trong ngắn ngủi chốc lát cũng trở nên héo rũ, hơn nữa ngay cả mặt đất cũng bị nhiễm một màu đen khiến lòng người rét lạnh.

Đám La Bàn nhìn cảnh tượng diễn ra, trong lòng tin tưởng mười phần. Đám khói độc này chính khắc tinh của trận pháp, trừ phi là trận pháp cường đại cấp bậc phòng hộ tráo doanh địa, nếu không nhất định sẽ bị khói độc ăn mòn, cuối cùng sụp đổ.

Nhưng chỉ sau chốc lát, đám Nhâm Khâu đột nhiên phát giác ra bất ổn.

Ở trong khói độc, kiếm quang vô cùng vô tận vẫn tỏa ra ánh sáng sáng ngời như trước. Chúng giống như những vì sao trên bầu trời đêm, vĩnh viễn bất diệt.

Đám khói độc này tuy cường đại, nhưng đố với kiếm quang không có thật thể mà nói, căn bản là không có bất cứ chút tác dụng nào.

Trịnh Hạo Thiên cất tiếng cười dài, trong tiếng cười còn mang theo một vẻ kinh hỉ.

“Khói độc, thật sự là thứ không tệ. Trong Thiên Tru Tỏa Không đại trận của ta vừa vặn thiếu thủ đoạn công kích này. Hắc hắc, Phong Chi Tinh, thu chỗ khói độc này lại cho ta…”

“Vâng…”.

Một thanh âm cung kính vang lên, tiếp đó, một cơn gió đột nhiên thổi tới, đồng thời tạo thành một cơn lốc quỷ dị…