Q.5 - Chương 315: Quái thú ma vương .

Chiến Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Trăm ức kiếm quang, đi!”

Trăm ức kiếm quang lập tức rời khỏi cơ thể bay ra, trong nháy mắt đã hình thành một kiếm hải to lớn ở trước mặt mọi người, giống như là sóng lớn cuộn trào ập về phía ma tộc.

“Rầm, rầm, rầm…”

Những tiếng nổ rền rĩ không ngừng bạo phạt ở phía xa xa, từng đạo lực lượng khổng lồ tận tình tàn sát bừa bãi trong phạm vi bị ma khí bao phủ này.

Hắc khí trên người các ma tộc và thần binh chi quang mà mọi người phóng thích ra vốn còn đang giằng co lẫn nhau, nhưng sau khi kiếm hải vô cùng vô tận ập xuống, từng tầng hắc khí đó lập tức suy yếu đi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

“May quá!”

“Hay lắm!”

Sau khi trăm ức kiếm quang của Trịnh Hạo Thiên toàn bộ phóng thích ra, cả chân trời như bị một biển kiếm quang bao phủ, khí thế cuồn cuộn đó không ngờ lại áp chế tất cả mọi người.

Tuy mọi người đều biết rằng, Trịnh Hạo Thiên trong lời đồn có thể chiến thắng một vị linh thể cường giả, chứ không phải là một tu luyện giả thập giai bình thường, nhưng sau khi cảm thụ uy năng của kiếm quang vô cùng vô tận này, bọn họ mới thật sự chấn động.

Loại khí thế này, loại uy năng nay, thật sự là thứ mà một tu luyện giả thập giai có thể phóng thích ra ư?

Cái mà Trịnh Hạo Thiên đang thao khống là trăm vạn kiếm quang hạch tâm, hơn nữa sau khi trải qua một trận chiến với Hàn Lũy Nguyên, lĩnh ngộ của hắn đối với kiếm trận đã tăng cường lên rất nhiều, lúc này kiếm trận dưới sự điều khiển của hắn mới tính là thật sự phát huy ra uy năng vô tận của ức vạn kiếm hải.

Trong đám ma tộc phát ra tiếng hét thảm thê lương và tuyệt vọng, vô số ma đầu bị kiếm quang xuyên thấu, khí tức màu đen trong nháy mắt đã bị áp chế xuống mức thấp nhất.

Song, trong thế giới kiếm hải, nơi mà ánh mắt của mọi người không thể nhìn tới, những đạo quang minh chi kiếm và hắc ám chi kiếm đó mới chân chính phát huy thần uy.

Quang minh chi kiếm vạch qua, mang theo lực lượng quang minh nồng đặm xuyên thấu tất cả ma tộc.

Thân thể của những ma tộc này hơi khựng lại một chút rồi lập tức nổ tung. Bọn chúng không phải là bị lực lượng cường đại khiến cho nổ nát người mà là bị lực lượng quang minh nghiền thành bụi phấn.

Quang minh chi kiếm, tuyệt đối là khắc tinh lớn nhất của những ma tộc này.

Cho dù chỉ là một thanh quang minh chi kiếm cũng có thể mang tới cho ma tộc nguy hiểm cực lớn, càng đừng nói tới bên trong còn có cả trên ức vạn đạo kiếm quang.

Có điều, đối với những ma tộc này mà nói, thứ tồn tại có thể chân chính gọi là ác mộng vẫn là hắc ám chi kiếm.

Phàm là ma tộc bị hắc ác chi kiếm xuyên thấu, ai ai cũng bị khô quắt lại, ma lực trên người chúng giống như là thực phẩm bổ dưỡng tốt nhất vậy, cung cấp một lượng lớn năng lượng cho hắc ám chi kiếm.

Có lẽ một thanh hắc ám chi kiếm chỉ có thể hấp thu một bộ phận lực lượng ở xung quanh vết thương trên người ma tộc, nhưng khi một ma tộc bị vô số kiếm hắc ám chi kiếm xuyên thủng lỗ chỗ như tổ ong, bọn chúng sẽ hóa thành một cái xác khô, thậm chí là triệt để phân liệt, biến thành lực lượng hắc ám thuần túy nhất, bị hắc ám chi kiếm hấp thu toàn bộ đến một giọt cũng không còn.

Linh khí sư của Vạn Kiếm tông nuôi dưỡng kiếm quang ở trong khí xoáy, có thể khiến những kiếm quang này dần dần hút linh lực, trở nên cường đại.

Chỉ có điều không có ai có thể giống như Trịnh Hạo Thiên, một lần nuôi dưỡng tất cả kiếm quang.

Nhưng, nuôi dưỡng ở trong khí xoáy luôn có một hạn chế, kiếm quang được nuôi dưỡng số lượng càng nhiều thì sự trưởng thành của nó càng chậm.

Trịnh Hạo Thiên đưa tất cả trăm ức kiếm quang vào trong khí xoáy rồi nuôi dưỡng, không ngờ có thể bồi dưỡng ra tất cả kiếm quang hạch tâm, nhưng dưới tình huống thời gian bằng nhau, tốc độ trưởng thành của kiếm quang hạch tâm của hắn lại kém hơn linh khí sư khác một bậc.

Cho nên lúc này nhìn thấy hắc ám chi kiếm không ngờ có đặc tính thôn phận và hấp thu, hắn lập tức vui mừng quá đỗi.

Ngón tay búng khẽ một cái, hơn một ức quang minh chi kiếm thuần túy đó lập tức được thu về, ẩn nấp trong trăm ức kiếm quang. Trừ phi là ma tộc muốn làm làm chấn động cả kiếm hải, nếu không thì tuyệt sẽ không xuất kích.

Mà một ức hắc ám chi kiếm khác thì đột nhiên bạo phát ra, bọn chúng dùng tốc độ nhanh nhất, khí thế lăng lệ nhất, không ngừng thu hoạch sinh mệnh của đám ma tộc.

Một ức hắc ám chi kiếm trong loại sát lục khủng bố này, nhanh chóng trưởng thành.

Dạng tốc độ này quả thực là không gì sánh bằng.

Đám người La Khắc Địch tuy không thể nhìn thấu được tình huống chân thực bên trong kiếm hải, nhưng lại có thể nhìn thấy tất cả những gì ở bên ngoài kiếm hải.

Trong mắt bọn họ, trăm ức kiếm quang của Trịnh Hạo Thiên giống như là một cái máy xay thịt khổng lồ, bất kể là những ma tộc đó ùa vào bao nhiêu, chỉ cần tiến vào bên trong phạm vi của kiếm hải thì không thể trở ra được nữa.

Dạng thần thông này, đã vượt xa cực hạn mà bọn họ có thể tưởng tượng được.

“Sư tỷ, Vạn Kiếm quyết có uy lực lớn như vậy ư?” Một nữ đệ tử của Thiên Tinh môn lén lút hỏi An Băng Hải.

An Băng Hải lặng lặng nhìn, hồi tưởng lại tình cảnh ở Phiêu Miểu Vân Hải. Lúc đó, Trịnh Hạo Thiên chỉ mới có tu vi lục giai, còn nàng ta thì đã là cửu giai đỉnh phong.

Nhưng mấy năm không gặp, Trịnh Hạo Thiên không những cảnh giới tu vi đã ngang hàng với nàng ta, hơn nữa còn có uy năng mà còn lâu nàng ta có thể sánh bằng.

Than khẽ một tiếng, nàng ta cảm khái vạn phần, nói: “Trịnh sư đệ không phải là người bình thường, chúng ta không thể so sánh được với hắn.”

La Khắc Địch cười khổ, nói: “Không sai, nếu so với hắn, chúng ta cũng không cần phải tu luyện nữa.”

“Gừ…”

Một tiếng rống giận đinh tai nhức óc từ trong miệng của con độc giác cự thú đó bạo phát ra.

Khí tức trên người nó cực kỳ khủng bố, tuy vẫn chưa đạt tới cấp bậc ma vương, nhưng đã không còn kém bao nhiêu nữa rồi. Hơn nữa, từ sau khi nó hiện thân, chỉ sai khiến ma tộc tiến hành công kích chứ bản thân thì lại ở bên cạnh lặng lẽ quan sát.

Cho nên bất kể là Trịnh Hạo Thiên, hay là đám người La Khắc Địch đều không chủ động tiến công.

Có điều lúc này sau tiếng gầm của nó, rất nhiều ma tộc không ngờ lại bắt đầu áp sát về phía nó. Hơn nữa cỗ sát ý lăng lệ ở trong ma khí càng lúc càng đậm đặc, phối hợp với tràng cảnh hung tàn lúc này cơ hồ muốn câu dẫn sát cơ chôn sâu trong lòng người ta ra ngoài.

Trái tim Trịnh Hạo Thiên nhảy thót lên, hắn biết, con quái thú này tuyệt đối không phải là đơn giản, nhưng không ngờ một tiếng rống của nó mà có uy lực lớn tới như vậy.

Những tu luyện giả bát giai ở trong đoàn người, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ thống khổ, tựa hồ như đang liều mạng giãy dụa trong một loại ảo giác khủng bố nào đó vậy.

Mọi người biết rằng, nếu bọn họ không thể áp chế cỗ sát khí đang sôi sục ở trong lòng xuống, vậy thì tiếp theo một họ rất có khả năng biến thành một thành viên trong đám nhân ma chỉ biết có giết chóc.

Hít sâu một hơi, chân khí cường đại lập tức từ trong đan điền trào ra, lên thẳng tới yếu hầu.

“Hồ vương khiếu thiên hống!”

Trịnh Hạo Thiên lớn tiếng hét dài, tiếng hét giống như sấm động ầm ầm, như bách thú chi vương rống giận, kinh thiên động địa.

Bất kể là tuy luyện giả cao giai trong nhân tộc hay là những ma tộc cường đại vào thời khắc này đều biến thành một chiếc thuyền nhỏ dập dờn sắp chìm trong sóng lớn.

Một hồi lâu sau, tiếng hét của Trịnh Hạo Thiên cuối cùng cũng dừng lại, mọi người miễn cưỡng ổn định thân hình trên không trung, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Tiếng hét này không ngờ lại cường đại như vậy, hoàn toàn áp chế được tiếng rống giận của con quái thú đó.Quái thú nhìn chằm chằm vào Trịnh Hạo Thiên, thân hình của nó run rẩy kịch liệt.

Thế là, vô số hắc khí đậm đặc trên người nó tỏa ra, tốc độ khuếch tán của đám hắc khí này nhanh tới cực điểm, chỉ trong nháy mắt đã bao trùm những ma tộc ở xung quanh nó.

Thân thể của những ma tộc này nhanh chóng dung hóa, biến thành từng luồng hắc khí, ùa vào trong thân thể của quái thú.

Sắc mặt của đám người Trịnh Hạo Thiên đại biến, đặc biệt là môn hạ của Vạn Kiếm tông lập tức nhận ra con quái thú này đang thi triển thiên ma giải thể dung hợp.

Chỉ là, loại bí pháp này cho dù ở trong thiên ma cũng chỉ có cường giả ma vương mới có thể thi triển được, nhưng con quái thú này vào lúc này đã vượt giai thi triển ra.

“Không thể để nó hóa thân thành ma vương được, kích sát nó.” An Băng Hải hét to, trong tay ngưng tụ ra một mảng tinh quang rồi đập xuống.

Mọi người như bừng tỉnh, các loại lực lượng khác nhau giống như mưa oanh kích tới.

Song, quanh thân thể của con quái thú này đột ngột sáng lên, hình thành một lồng ánh sáng màu đen to lớn, không ngờ lại ngăn cản tất cả công kích ở bên ngoài.

Trịnh Hạo Thiên điểm ngón tay một cái, đang định điều khiển quang minh và hắc ám chi kiếm, nhưng trong lòng lại đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, giống như là bí thứ gì đó cực kỳ khủng bố nhìn chằm chằm vào vậy.

Đúng vào một thoáng do dự này, thân hình của quái thú đã bành trướng ra gấp đôi.

Nó rống lên một tiếng, tất cả hắc khí ở quanh người thu liễm lại hết, không những thân thể biến thành to hơn rất nhiều, hơn nữa khí thức ở trên người cũng biến thành khủng bố không thể nào địch được.

“Ma vương…” Sắc mặt của đám người La Khắc Địch trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào nữa.

Ma vương, đó chính là loại tồn tại ngang ngửa với cường giả linh thể, chỉ bằng vào những tu luyện giả thập gia như họ làm sao mà đối kháng được.

Tuy nói trong tay bọn họ đều có ngọc thạch liên lạc, nhưng ở trong vùng ma khí này lại không có đất dụng võ.

Vào thời khắc này, bọn họ đều hối hận không thôi, mình thực sự là quá tự phụ mà.

Thân thể Trịnh Hạo Thiên run lên, loại cảm giác khủng bố đó đã biến mất, loại cảm giác giống như bị độc xà nhìn chằm chằm vừa rồi giống như là cảm giác sai lầm.

Quái thú ma vương cúi đầu xuống, trên cái sừng có nó lập tức lóe lên một đạo quang mang.

Đạo quang mang này rạch phá hư không, hung hăng oanh kích vào trong đoàn người.

Một vị tu luyện giả cửu giai phát ra một tiếng hét thảm rất thê lương, thân thể lập tức bị hắc khí vây quanh, trong nháy mắt đã nổ tan thành, hóa thành một màn mưa máu rực rỡ.

“Chạy mau…”

Một người gào lên, xoay người muốn chạy về đằng xa.

Đối diện với quái thú cấp bậc ma vương, cơ hồ sinh tồn duy nhất của bọn họ chính là chia ra mà chạy.

“Hừ…. ức vạn kiếm hải, phá cho ta!”

Đúng vào lúc này, một thanh âm lanh lảnh rạch phá hư không, sao đó kiếm quang vô cùng vô tận trút xuống, bao chùm con quái thú này ở bên trong kiếm hải rực rỡ chói mắt.

“Giết, giết, giết…”

Trong lòng Trịnh Hạo Thiên sát cơ lẫm liệt, thích phóng toàn bộ loại uất hận vừa rồi phải chịu lên người con quái thú này.

Quang huy của hai đại thánh quang phù triện bao quanh người hắn, kích phát thực lực của hắn tới cực hạn.

Ở bên cạnh hắn, một thanh cự kiếm do bảy ngàn đạo quang minh cự kiếm và hắc ám cự kiếm hợp thành thời đâm phá hư không, hung hăng đâm vào trong cơ thể của quái thú.

Quái thú này tuy thông qua một loại bí pháp nào đó đẩy uy năng của bản thân lên cảnh giới ma vương, nhưng so với ma vương chân chính thì còn kém một bậc.

Dưới sự công kích của bảy ngàn kiếm hợp nhất, thân thể của nó không ngừng khô héo và tịnh hóa biến mất.

Sau đúng một khắc, quái thú hét thảm một tiếng, cả thân thể nổ tung, chỉ lưu lại một thân hình nho nhỏ, dùng ánh mắt cực kỳ khủng bố nhìn Trịnh Hạo Thiên.

Cổ tay Trịnh Hạo Thiên rung lên, kiếm quang đã hóa thành một cái lồng, vây khốn con quái thú mê nhĩ này vào trong.

Hắn đứng lơ lửng trên không trung, trăm ức kiếm quang vòng quanh cơ thể, giống như là thiên thần hàng lâm, không ai sánh nổi.