Q.5 - Chương 289: Một trăm vạn.

Chiến Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tụ Linh trận, tất cả mọi người ở đây đều chẳng xa lạ gì.

Nghiêm khắc mà nói, Tụ Linh trận cũng được phân thành rất nhiều loại.

Tòa trận đồ mà mấy người Trịnh Hạo Thiên gặp được trong Hàn Lâm tiểu Linh giới cũng là một loại trong số những Tụ Linh trận. Bất quá, nó là loại cực kỳ đặc biệt, có thể ngưng tụ lực lượng thiên địa núi sông để trợ giúp sinh linh trùng kích cảnh giới cao hơn.

Loại trận đồ đó cực kỳ tốn kém hơn nữa còn yêu cầu địa hình, thiên địa nguyên khí các loại cực kỳ hà khắc. Mà càng quan trọng là ở chỗ, từ lúc bố trí trận đồ đến lúc có thể sử dụng, ít nhất cũng phải mất tới trăm năm.

Cho nên, loại trận đồ này trừ một số rất ít còn tồn tại, trên cơ bản đều đã tuyệt truyền trên thế gian rồi.

Mà lúc này, Tụ Linh trận cỡ nhỏ mà vị trung niên đại hán lấy ra chính là một tòa trận đồ cơ bản nhất.

Nó có thể đem linh lực ngưng tụ lại, khiến cho nồng độ linh lực trong một phạm vi nhất định tăng lên. Mà loại trận đồ này còn có một điểm rất đặc biệt, đó chính là, nếu đặt trận đồ ở nơi có linh lực nồng đậm, nó có thể tinh lọc linh lực phụ cận một lần nữa, khiến cho linh lực trong trận đồ nồng đậm hơn.

Cũng chính bởi vì đặc tính này, cho nên mọi người ở đây mới nồng nhiệt như thế.

Tuy cái trận đồ này chỉ là một Tụ Linh trận cỡ nhỏ, hơn nữa thời gian duy trì không quá dài. Nhưng đối với mọi người, cũng đã tốt lắm rồi.

Khi tu luyện, nếu có một cái trận đồ như vậy phụ trợ, sử dụng trong một thời gian dài, lợi ích thu được không cần phải nghĩ.

Có lẽ, chính bởi vì tác dụng phụ trợ của cái trận đồ này mà có thể giúp người ta trong nháy mắt đột phá cực hạn, tấn chức cảnh giới cao hơn cũng chưa biết chừng.

Trên thế giới này, phàm là thứ có thể trợ giúp bản thân đột phá cảnh giới cao hơn, đều hết sức trân quý.

Mà Tụ Linh trận này không thể nghi ngờ chính là một trong số đó, hơn nữa còn là bảo vật từ nhất giai cho tới cửu giai đều dùng tới.

“Trận đồ giá khởi điểm năm mươi vạn, mỗi lần tăng giá không được dưới một vạn.” Trung niên đại hán đảo mắt một vòng, cao giọng nói: “Các vị có thể bắt đầu ra giá.”

“Năm mươi lăm vạn.”

“Sáu mươi vạn…”

Hắn vừa nói hết câu, ở phía dưới đã có người la lớn, ra giá.

Đối với tác dụng của Tụ Linh trận cỡ nhỏ, tất cả mọi người đều rất rõ ràng, cho nên chỉ cần là người có điều kiện, thì nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.

“Vạn Bảo Hiên lần này đúng là tay to nha.” Lâm Đình nhíu mày, nói: “Ngay cả bảo vật như vậy cũng bán ra, thật không biết trong hồ lô của bọn hắn có thứ gì?”

Trịnh Hạo Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Đây là một thủ đoạn của Vạn Bảo Hiên, cứ cách một khoảng thời gian lại bán ra một hai kiện bảo bối chân chính. Cứ như vậy, mỗi một lần đấu giá sẽ hấp dẫn được nhiều người tới tham gia, bởi vì chẳng có người nào nguyện ý bỏ qua cơ hội cả.”

Lâm Đình khẽ gật gật đầu, thở dài: “Vạn Bảo Hiên đúng là lão tổ tông buôn bán a.”

Bốn người bọn họ tụ tập trong một góc, cũng không khiến người ta phải chú ý tới. Hơn nữa bọn họ còn chưa từng ra giá, bởi vì bọn họ biết, giá của cái Tụ Linh trận này tuyệt đối không chỉ có như vậy.

Quả nhiên, sau khi có người ra giá chín mươi vạn, số người tiếp tục tham gia đã ít đi rất nhiều.

Tụ Linh trận cỡ nhỏ đúng là thứ tốt, nhưng giá trị chân chính cũng phải trên dưới trăm vạn. Hơn nữa trong các đại trung phong của Vạn Kiếm tông, nghe nói cũng có những loại trận đồ như thế này. Một khi môn hạ hạch tâm đệ tử tiến giai, sẽ tạm thời cho mượn.

Cho nên các đệ tử trung phong không cần thiết phải táng giá bại sản đi tranh đoạt. Mà một khi không có đệ tử trung phong tham dự, chỉ bằng vào thực lực đệ tử hạch tâm hạ phong các mạch cùng đệ tử các môn phái phụ thuộc, thực là khó ai có thể xuất ra nhiều linh thạch như thế để mua thứ này.

“Chín mươi lăm vạn….”

Khi một hán tử che mặt thoáng run giọng đưa ra cái giá này, toàn bộ đại sảnh lập tức im ắng trở lại.

Vô số ánh mắt đều nhìn về phương hướng phát ra thanh âm, trong ánh mắt tràn ngập các loại tình cảm bất đồng. Hâm mộ có, đố kỵ có, thậm chí cả ẩn chứa sát khí lăng lệ cũng có.

Trung niên đại hán cao giọng hô lớn: “Chín mươi lăm vạn lần một, có ai đưa ra giá cao hơn không?”

Có một số người thoáng nhíu mày, tựa hồ cũng muốn lên tiếng đấu giá, nhưng sau một lát cân nhắc, cuối cùng cũng từ bỏ.

Chín mươi lăm vạn linh thạch đã không phải là con số nhỏ, cho dù đối với các đệ tử hạch tâm của trung phong, đó cũng gần như là toàn bộ gia sản của bọn hắn rồi. Dùng toàn bộ gia tài đi mua một cái Tụ Linh trận không cần thiết, bọn họ thật sự có chút luyến tiếc.

Đột nhiên, một người hừ nhẹ nói: “Đây là đấu giá của Vạn Kiếm tông chúng ta, bảo vật thế này không ngờ lại lọt vào tay ngoại nhân, thật khiến người ta đau lòng.”

Dưới phòng đáu giá, số người dùng khăn che mặt và số người quang minh chính đại tham gia đều sàn sàn như nhau.

Bất quá, phàm là người che mặt, tám chín phần mười đều là đệ tử môn phái phụ thuộc hoặc là một số môn phái giao hảo với Vạn Kiếm tông.

Cho nên, sau khi nghe thấy người kia nói như vậy, những người đang ngồi đều hơi biến sắc, vẻ mặt có chút không cam lòng.

Hán tử che mặt ra giá chín mươi lăm vạn lúc trước dùng ánh mắt oán độc liếc mắt nhìn người nọ một cái, nhưng hắn lập tức thu liễm ánh mắt của mình lại, không dám nhìn tiếp nữa. Bởi vì phục sức trên người kẻ vừa nói rõ ràng là trang phục của đệ tử hạch tâm trung phong.

Ở nơi này, tu luyện giả bình thường ngoài tông môn trừ phi là chán sống, nếu không chẳng ai dám đắc tội với đệ tử hạch tâm trung phong.

“Chín mươi lăm vạn lần hai….” Trung niên đại hán vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra, mà phối hợp hô lớn:”Vật này chính là bảo vật mà Vạn Bảo Hiên chúng ta chuẩn bị tỉ mỉ. Trong vòng mấy năm chỉ bán ra một lần duy nhất. Nếu không có ai ra giá nữa, vật nó sẽ thuộc về vị tiên sinh này.”

Hán tử che mặt lòng nóng như lửa đốt. Nếu như có thể, hắn nhất định sẽ xông tới, bóp chết tươi cái tên trung niên đại hán trên đài cao kia. Nhưng danh tiếng của Vạn Bảo Hiên lại chẳng nhỏ hơn bát đại tông phái chút nào, cho dù lá gan của hắn có lớn hơn gấp nội, cũng chỉ dám vọng tưởng trong đầu một chút, chứ tuyệt đối không dám hành động như vậy.

“Hừ, chín mươi sáu vạn….” Một người chậm rãi đứng lên. Đây là một trung niên nam tử. Hắn có một khuôn mặt hẹp dài, giống như mặt ngựa, mí mắt nhỏ xíu, nhưng trong hai con ngươi lại không ngừng lóe lên tinh quang. Ở trên người hắn cũng mặc một bộ phục sức mà chỉ đệ tử hạch tâm trung phong mới có tư cách mặc. Lúc này, hắn ngẩng đầu, dùng ánh mắt giống như đứng từ trên cao nhìn xuống, nhìn hán tử che mặt vừa ra giá, cười lạnh nói: “Ta muốn xem xem, còn có kẻ nào đui mù muốn tranh đồ với Bá Vương phong chúng ta.”

Hắn nói không nhanh, nhưng ở trong mỗi một chữ đều tràn ngập sát khí cường đại và ý uy hiếp nồng đậm.

Vẻ mặt hán tử che mặt lập tức biến đổi, trên trán không ngừng túa ra mồ hôi lạnh.

Hắn khàn khàn nói: “Các hạ là….”

Đại hán mặt ngựa nhướng mày, mất kiên nhẫn nói: “Bổn tọa Tào Đại Anh – đệ tử hạch tâm Bá Vương phong. Nếu ngươi không phục, có thể khiêu chiến bổn tọa. Bổn tọa nhất định sẽ khiến ngươi hài lòng.”

Vừa nói, trong thanh âm của hắn vừa mang theo một vẻ trào phúng. Mà ở bên cạnh hắn, cũng vang lên rất nhiều tiếng cười nhạo phụ họa.

“Còn không xem mình là cái thứ gì đi? Vậy mà cũng dám chống đối Tào sư huynh Bá Vương phong chúng ta. Thật sự là không biết sống chết.”

“Hắc, tiểu tử, có bản lĩnh thì lên sinh tử lôi đài làm tí.”

Vị hán tử che mặt kia do dự một hồi lâu, nói: “Trương tiên sinh, nơi này là hội đấu giá của Vạn Bảo Hiên, chẳng lẽ ngài ngồi yên nhìn bọn họ vi phạm quy củ sao?”

Trên đài cao, vị trung niên hán tử họ Trương chần chừ một chút rồi nói: “Vạn Bảo Hiên chúng ta mở ra là để buôn bán. Chỉ cần có linh thạch, chúng ta luôn hoanh nghênh. Hơn nữa, chỉ cần các hạ không rời khỏi Vạn Bảo Hiên, chúng ta cam đoan không một ai có thể đả thương ngươi.”

Đại đa số những người che mặt trong lòng đều thầm khen. Vạn Bảo Hiên đúng là Vạn Bảo Hiên. ngay cả trên địa bàn Vạn Kiếm tông cũng dám nói như vậy.

Sắc mặt Tào Đại Anh khẽ biến, nhưng cho dù hắn có ăn gan hùm tim báo, cũng không dám chỉ trích Vạn Bảo Hiên, đành phải hừ lạnh một tiếng nói: “Trương tiên sinh nói rất đúng, chỉ cần các hạ không rời khỏi Vạn Bảo Hiên, thì tuyệt đối an toàn.”

Hắn nói thì có vẻ như đang phụ họa, nhưng trên thực tế lại sặc mùi uy hiếp.

Ánh mắt hán tử che mặt thoáng đảo qua Tào Đại Anh cùng Tụ Linh trận cỡ nhỏ, cuối cùng vẫn chậm rãi ngồi xuống.

Chỉ cần nhìn dáng vẻ của hắn là biết. Hắn đã buông tay rồi.

Tụ Linh trận cỡ nhỏ đúng là một bảo vật tốt, khi tu luyện giả trùng kích cảnh giới cao hơn lại càng là bảo vật phụ trợ hiếm thấy.

Nhưng mà, cái bảo vật này cho dù có quý hơn nữa, cũng vẫn kém tính mạng mình a.

Nếu ngay cả mạng sống cũng không còn, thì kiện bảo vật này lại tiện nghi cho kẻ khác mà thôi.

Cường giả các phương trong phòng đều thầm chẹp miệng, nhưng không có một ai ra mặt. Một lão giả ngồi bên cạnh Trịnh Hạo Thiên thấp giọng nói với đồng bạn: “Lão phu đã nói rồi, những thứ cao cấp nhất ở nơi này nhất định sẽ rơi vào tay Vạn Kiếm tông, ngươi tin chưa?.”

Người ở bên cạnh lão giả hiển nhiên là hậu bối của hắn, lúc này hơi có chút tức giận nói: “Vạn Kiếm tông làm như vậy chẳng phải là bá đạo quá sao?”

Lão giả than nhẹ một tiếng, nói: “Chớ có nói tầm bậy. Nơi này là Vạn Kiếm tông, ngươi ta chịu cho chúng ta tham gia cạnh tranh đã là tốt lắm rồi. Nhưng loại bảo vật trọng yếu thế này, há lại có thể rơi vào tay người ngoài.”

Trịnh Hạo Thiên bốn người nhìn nhau, bây giờ bọn họ mới hiểu được nguyên cớ trong đó.

Chỉ là, tuy bọn họ cũng không hy vọng thứ này rơi vào tay người ngoài, nhưng cũng không hy vọng thứ này rơi vào tay Bá Vương phong.

Huống chi, bọn hắn hiện giờ còn cần thứ này hơn Bá Vương phong nhiều.

Trên đài cao, Trương tiên sinh ho nhẹ một tiếng, nói: “Chín mươi sáu vạn lần một, chín mươi sáu vạn lần hai, chín mươi sáu vạn….”

Chỉ cần nghe khẩu khí của hắn là biết, hắn không cho rằng mọi người ai có thể đưa ra giá khả quan hơn, cho nên mới nói nhanh như vậy, chỉ cần qua ba lượt hô mà không có ai tăng giá, vật này sẽ tự động thuộc về Tào Đại Anh của Bá Vương phong rồi.

Nhưng đúng lúc hắn nói tới lần thứ ba, một thanh âm sáng sủa đột nhiên vang lên.

Đạo thanh âm này tuy không cao, nhưng lại cắt ngang lời hắn, truyền vào tai mọi người cực kỳ rõ ràng, khiến thần kinh tất cả mọi người phải nhảy lên.

“Một trăm vạn…..”