Q.5 - Chương 298: Ước chiến chủ phong.

Chiến Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Đỉnh núi cao ngất tận mây, phảng phất như nối thẳng tới cửu thiên.

Đứng dưới chân núi nhìn ra xa, mây mù khi dày khi nhạt đang lượn lờ trên sườn núi, cứ chốc lại như thác nước đổ xuống, chốc lại như trường giang mênh mông dậy sóng. Những đỉnh núi nhô ra khỏi tầng mây cao vút uy nghiêm, giống như những võ sĩ mặc đầy giáp trụ xếp trận, sẵn sàng chiến đấu.

Nhưng đúng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên lóe lên vô số quang mang.

Từ trong các phong gần xa đều có người đạp kiếm phi hành, hướng về phía tòa chủ phong nguy nga cao lớn mà bay đi.

Phi Thiên phong, chính là thượng phong duy nhất của Vạn Kiếm tông.

Tuy một nửa trên của nó đã bay lên, chìm vào trong biển mây, nhưng nửa còn lại ở dưới vẫn là Thánh Địa mà vô số người hướng tới.

Hôm nay, vô số cường giả trong tông môn đều tụ hội lại trên chủ phong, bọn họ đang đợi, đợi một hồi long tranh hổ đấu.

Chẳng mấy chốc mặt trời đã lên đỉnh đầu, tới giờ chính ngọ, người tới nơi này càng lúc càng nhiều hơn.

Tuy nhân số Vạn Kiếm tông động đảo, nhưng người có tư cách tới nơi này đương nhiên đều là nhân tài trong các phong, khẳng định cũng có người quen ở nơi này.

Nhìn lôi đài khổng lồ đã bố trí thỏa đáng trên chủ phong, tất cả mọi người đều cảm khái không thôi.

Một vị lão giả vuốt râu, nói: “Trong tông môn từ lâu lắm rồi đã không xuất hiện quyết đấu trên chủ phong. Lão phu còn nhớ rõ, lần gần đây nhất cũng phải tới hai mươi năm rồi.”

Người còn lại cười phụ họa nói: “Sư huynh nói đúng lắm. Bất quá song phương quyết đấu lần này đều rất có lai lịch. Thật không biết ai sẽ dành được thắng lợi cuối cùng.” Hắn than nhẹ một tiếng, nói: “Ta sợ khi giao thủ, bọn họ lại lỡ tay một cái, thì tông môn lại tổn thất lớn rồi.”

“Hắc hắc, vô luận ai có thể chiến thắng cuối cùng, bọn họ cũng không phải lo lắng về tính mạng.” Lão giả lúc trước chỉ tay lên không trung, nói: “Các vị thái trượng trưởng lão nhất định sẽ xuất thủ ngăn cản, làm sao có thể để đệ tử tinh anh của tông môn mất mạng uổng phí như vậy được.”

Lời của hắn lập tức được mọi người khen phải, chỉ là khi nhìn về phía quang tráo trong suốt hình cầu trên lôi đài, trong con ngươi bọn họ vẫn lóe lên mấy phần hâm mộ và đố kỵ.

Được quyết đấu trên lôi đài thế này, thực sự cũng là một chuyện vinh quang. Đối với đại đa số tu luyện giả mà nói, cả đời bọn họ khó mà được hưởng thụ loại vinh quang này.

Vạn Kiếm tông truyền thừa mấy ngàn năm, tuy cổ vũ đệ tử đồng môn chúng sống hòa thuận, nhưng bởi vì số phong nhiều lắm, trong phong cao thủ lại nhiều như mây, tình huống tranh đấu lẫn nhau lúc nào cũng có, có cấm cũng chẳng cấm được.

Cho nên, trong mỗi một tòa trung phong, hạ phong đều thiết lập một lôi đài chuyên dành để quyết đấu. Một khi thù hận giữa song phương đến mức không thể hóa giải, thì có thể thông qua phương thức quyết đấu quang minh chính đại để giải quyết.

Nhưng song phương quyết đấu lần này lại có lai lịch không tầm thường.

Một người chính là thủ tịch đại sư huynh Hàn Lũy Nguyên của Bá Vương phong – một trong mười một trung phong.

Người này từ mười năm trước đã tấn chức thập giai, trải qua mười năm khổ rèn tôi luyện, đã sớm bước vào cảnh giới thập giai đỉnh phong, có thể dẫn động lực lượng thiên nđịa, tấn chức cảnh giới linh thể bất cứ lúc nào.

Người còn lại, lại càng thêm nổi danh. Thời gian hắn gia nhập tông môn cũng không dài, thậm chí ngay cả mười năm cũng chưa tới, hơn nữa hắn còn là người tới từ một phương Tiểu Linh giới.

Nhưng, chính tên đệ tử tới từ Tiểu Linh giới này lại sáng tạo ra vô số kỳ tích.

Hắn và mấy người bằng hữu của hắn đã viết lên một kỷ lục mới về tốc độ tấn chức nhanh nhất. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, từ nhất giai trực tiếp tấn thăng đến thập giai.

Bọn họ còn cùng nhau sáng tạo nên một kỳ tích khiến cho mọi người đồng lứa phải đố kỵ vạn phần, bốn đệ tử tư chất cực phẩm sau khi trải qua bao nhiêu gian khổ, cuối cùng đột phá trở thành tư chất siêu phẩm.

Siêu phẩm…

Hai chữ này cũng gần như tương đương với hai chữ Linh giả rồi.

Tất cả mọi người đều tin tưởng, bọn họ nhất định sẽ trở thành cường giả linh thể, hơn nữa còn là người xuất sắc trong những linh giả.

Trừ những thứ đó ra, sức chiến đấu của người này cũng cường hãn đến khó tin.

Cho đến hiện giờ, hắn chính là người duy nhất có thể áp chế kim cương Hoàng trong đơn đả độc đấu.

Sự xuất hiện của hắn và bằng hữu cực kỳ chói mắt, thậm chí còn khiến cho đám thủ tịch đại đệ tử các trung phong phải ảm đạm thất sắc.

Chính bởi vì hai người bọn họ có uy danh và thực lực hiển hách như vậy, cho nên quyết đấu giữa hai người bọn họ mới khiến toàn bộ tông môn chấn động cực lớn, ngay cả lôi đài quyết đấu trên chủ phong cũng phải mở ra vì họ. Đột nhiên, ở phương xa đột nhiên lóe lên một đạo quang huy, tiếp đó, một tiếng hống chấn động thiên địa đột nhiên vang lên.

“Hống…..”

Đây là một tiếng cự hống, phảng phất như một con thượng cổ hung thú tung hoành thế gian. Một cỗ khí tức mênh mông mà điên cuồng từ trên trời giáng xuống, từ trên tầng mây cao vợi mãnh liệt ập xuống.

Tất cả mọi người ở nơi này đều hoảng sợ thất sắc. Tuy bọn họ đều biết, ở trên chủ phong Vạn Kiếm tông trên cơ bản là tuyệt đối không thể gặp điều gì nguy hiểm. Nhưng sau khi cảm nhận cỗ uy áp khổng lồ này, bọn họ vẫn kinh hồn táng đảm như trước, đặc biệt là những người đẳng giai không đủ, ý chí không kiên định, cả người lảo đảo, tựa như có thể ngã phệt xuống mặt đất bất cứ lúc nào.

Một thân ảnh cao lớn thoáng hiện lên giữa không trung, cuối cùng đáp xuống đỉnh nũi.

Đây, chính là một con kim cương cao lớn.

Bất quá, cái đấu trên cổ con kim cương này lại là một cái đầu nhân loại. Lúc này, trên khuôn mặt vốn có chút anh tuấn lại lộ ra một tia hung ác dữ tợn hiếm thấy.

Hắn đảo mắt nhìn một vòng, phàm là những người bị hắn nhìn vào đều cảm thấy có một trận hàn khí lạnh lẽo chạy dọc cả xương sống. Bọn họ giống như những con ếch đang bị độc xa nhìn chằm chằm, ngay cả năng lực suy nghĩ và đi động cũng không có. Cho đén khi người này rời ánh mắt đi, mới có thể há hốc miệng thở hồng hộc.

Lập tức, toàn bộ đỉnh núi rơi vào yên tĩnh tuyệt đối. Tuy rằng số người có mặt trên đỉnh núi rất đông, nhưng không ai dám phát ra một chút thanh âm nào. Ngay cả tiếng hô hấp của bọn hắn cũng trở nên như có như không rồi.

Hàn Lũy Nguyên, không ngờ hắn lại trực tiếp yêu hóa biến thân thành kim cương tới đây. Điều này tuyệt đối nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Hắn ngửa đầu lên trời, lại phát ra một tiếng gầm kinh thiên động địa, tiếp đó từng bước từng bước tiến vào trong lôi đài giữa đỉnh núi.

Sau khi hắn tiến vào trong vầng quang tráo nhìn như không thể phá vỡ, không khí yên tĩnh trên đỉnh núi mới vỡ ào ra, náo nhiệt như một khu chợ.

“Khủng khiếp thật, khí tức trên người hắn làm sao lại hung lệ đến thế chứ… đây còn là nhân loại sao?”

“Hắn đương nhiên là nhân loại rồi. Hắc hắc, xem ra hắn rất coi trọng Trịnh Hạo Thiên a. Không ngờ không tiếc biến thân sớm tích tụ uy thế. Điều này đúng là hiếm thấy đó.”

Hàn Lũy Nguyên dáng người cao lớn, anh tuấn khôi ngô. Từ trước tới giờ hắn đều thập phần chú trọng bề ngoài và hình thượng của mình. Từ khi hắn tấn chức thập giai xong, cũng rất ít khi yêu hóa biến thân. Nhưng vào giờ khắc này, hắn không ngờ lại bất chấp hình thượng, dùng thân thể kim cương đã yêu hóa biến thân để xuất trướng, quả thật là lần đầu tiên từ trước tới nay.

“Trịnh Hạo Thiên đâu, hắn làm sao còn chưa đến?”

“Hắc hắc, Trịnh Hạo Thiên kia được xưng tụng là tuyệt đỉnh thiên tài vạn năm mới có một trong tông môn, ngạo khí một chút cũng là bình thường.”

“Thiên tài vạn năm thì sao chứ. Nghe nói hắn vừa mới tấn chức thập giai, cho dù có thiên tài hơn nữa, cũng không thể so sánh với cường giả thập giai đỉnh phong như Hàn Lũy Nguyên sư huynh được.” Một người đảo mắt nhìn quanh, sau khi thấy mọi người bắt đầu chú ý nghe hắn nói, không khỏi dương dương đắc ý nói: “Trịnh Hạo Thiên sư huynh mặc dù có tư chất siêu phẩm, nhưng thời gian hắn tấn chức quá ngắn, có thể kích phát ra một phần ba kiếm quang cũng là giỏi lắm rồi. Nhưng một phần ba kiếm quang thì làm sao có thể chiến thắng Hàn sư huynh đây.”

“Không sai, nhìn khí thế vừa rồi vừa Hàn sư huynh là biết, thật không hổ là cường giả có thể tiến giai linh thể bất cứ lúc nào. Tuyệt đối không phải một linh khí sư vừa mới tiến vào thập giai có thể địch nổi.” Tên còn lại phụ họa.

Một khi tình huống quyết chiến xuất hiện, người ta thường có xu thế sẽ chọn một phe để ủng hộ.

Đặc biệt là sau khi Hàn Lũy Nguyên dùng khí thế thể hiện sự cường đại của hắn, khiến mọi người càng lúc càng mong đợi.

Công pháp cường đại nhất của Vạn Kiếm tông chính là Vạn Kiếm quyết, nhưng Vạn Kiếm quyết có một điểm yếu rất lớn, đó chính là sau khi tấn chức, thì cần có rất nhiều thời gian để củng cố cảnh giới, đồng thời trùng kích thông đạo khí xoáy, ngưng luyện bồi dưỡng kiếm quang.

Nếu như cho Trịnh Hạo Thiên hơn một năm tu luyện, thì với tư chất siêu phẩm của hắn, có trời mới biết sẽ lợi hại đến mức nào. Nhưng hiện giờ nghe nói hắn mới tấn chức thập giai chưa tới ba tháng, trong thời gian ngắn như vậy đương nhiên không thể nào kích phát toàn bộ số lượng kiếm quang thập giai siêu phẩm được. Cho nên mọi người chẳng có mấy ai coi trọng hắn.

Nhưng một thanh âm khác biệt đột nhiên vang lên.

“Trịnh sư huynh là người luôn sáng tạo kỳ tích, hắn vị tất đã không bằng Hàn sư huynh.”

Giọng nói này không cao, hơn nữa còn có vẻ hơi non nớt, nhưng lúc này vang lên không ngờ lại cao vút như thế, lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người lại.

Lão giả lúc trước liếc mắt nhìn qua, nhìn thấy người lên tiếng không ngờ lại là một thiếu nữ trẻ tuổi. Linh quang trong mắt hắn chợt lóe, trên người thiếu nữ này chỉ có bảy tầng mà thôi.

Hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Một thất giai nho nhỏ thì hiểu cái gì, không nên nói bậy bói bạ.”

Thái độ của hắn tuy không được tốt lắm, nhưng trong lòng lại cực kỳ hâm mộ. Tiểu nữ này trẻ tuổi như vậy mà đã tấn chức thất giai, so với lão già thập giai như hắn còn có tiền đồ hơn.

Cô gái kia hơi khom người nói: “Tiểu muộn Đồng Thạch phong Long Tham bái kiến các vị sư huynh.” Nàng hơi dừng lại một chút, nói: “Các vị sư huynh, các ngươi còn nhớ đại bỉ thập niên vừa rồi không? Trịnh Hạo Thiên dùng bao nhiêu thời gian để kích phát tòan bộ kiếm quang bát giai?”

Mọi người đều khẽ ngẩn ra. Bọn họ cùng nhớ lại cảnh tượng kinh diễm mà Trịnh Hạo Thiên thi triển trong đại bỉ thập niên vừa rồi, tiếp dó sắc mặt tất cả đều xảy ra biến hóa cực kỳ vi diệu.

Lão giả kia hơi chần chừ một chút, nói: “Bát giai và thập giai dù sao cũng bất đồng.”

Quả thật, số lượng kiếm quang bát giai và thập giai chênh lệch nhau tới một trăm lần, nhưng cho dù như thế, khi hắn nói những lời này rõ ràng vẫn lộ ra vẻ chần chừ, không dám xác định chắc chắn.

Long Tham mỉm cười, đang định nói chuyện thì ánh mắt đột nhiên ngước lên, nhìn về phương xa, vui mừng nói: “Trịnh sư huynh tới rồi.”

Mọi người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trong tầng mây xa xa, đột nhiên tỏa ra vô tận quang huy, phảng phất như địa hải sôi trào, dậy lên sóng lớn ngất trời, ầm ầm lao tới….