Q.5 - Chương 364: Ấn ký

Chiến Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Sau khi luyện khí đại sư nhận ra phượng hoàng chi hỏa trong truyền thuyết không ngờ không tiếc trả mọi giá cũng muốn cướp đoạt từ trong tay Tịch Tiếu Nhân.

Vì thế hắn ngoại trừ xuất ra năm khỏa cực phẩm Mặc Tinh Thạch, còn đưa ra thêm ba bộ trận đồ, hai kiện thần binh cùng ba bộ chiến giáp.

Dựa theo hắn nói, mấy thứ này chính là bảo vật chân chính, là bảo bối hắn chế tạo nhiều năm qua nhưng lại là bảo giáp cùng thần binh cực phẩm, khiến hắn luyến tiếc không muốn cùng người khác giao dịch.

Nếu không có như vậy, hắn cũng sẽ không tự tin nói rằng mấy thứ này giá trị có thể sánh ngang với cành cây Ngô Đồng độc nhất vô nhị trên thế gian.

Lúc này, một đoàn thần niệm của Trịnh Hạo Thiên tiến vào bên trong ống tròn.

Khi thần niệm hắn tiến vào bên trong, lập tức cảm ứng được lực lượng huyền bí tới cực điểm ở bên trong, đây là trận đồ do vô số vật phẩm kỳ dị luyện chế mà thành, với nhãn lực cùng kinh nghiệm của Trịnh Hạo Thiên căn bản không thể nhìn ra trận đồ này làm sao chế tạo thành, thế nhưng điều này không ảnh hưởng tới phán đoán về uy lực trận đồ của hắn.

Chỉ cần cảm thụ khí tức khổng lồ của trận đồ, Trịnh Hạo Thiên có thể đưa ra kết luận, trận đồ này tuyệt đối có thể vây khốn mình, thậm chí có thể giết chết linh thể cường giả bình thường khác.

Cảm giác…

Đây là một loại cảm giác vi diệu, loại cảm giác cùng áp bức mạnh mẽ này khiến tinh thần hắn ngay lập tức xuất hiện một tia nguy hiểm, tâm tình hắn căng thẳng hẳn lên.

Thở thật dài một hơi, hắn cẩn thận cảm ứng về biện pháp sử dụng trận đồ này,.

Sau một lát, hắn thu liễm thần niệm, lông mày hắn hơi nhíu lại.

Hắn là lần đầu có cảm giác khắc sâu như vậy, thì ra trận pháp sư không ngờ cũng là một loại tồn tại cường đại.

Tòa trận đồ này có tên là Thiên Tru Không Tỏa đại trận, cũng chỉ bao phủ được phạm vi trăm trượng xung quanh mà thôi. Cự ly này đối với một vị linh thể cường giả mà nói hầu như là quá ngắn, hơn nữa mỗi vị linh thể cường giả đều có năng lực xé rách không gian, vì thế điểm khoảng cách ấy căn bản không đáng nhắc tới.

Thế nhưng, nếu có linh thể cường giả rơi vào bên trong tòa đại trận này, như vậy tình huống sẽ khác.

Bởi vì tòa đại trận này không ngờ có năng lực phong tỏa không gian, một khi tiến vào bên trong đừng nói là xé rách không gian cho dù tốc độ di chuyển bình thường cũng bị ảnh hưởng nhất định.

Chẳng những như thế, một khi đối phương hoàn toàn bị chế trụ, cấm chế có uy lực cực lớn trong trận đồ bắt đầu được kích phát ra, đối với linh thể cường giả cũng tạo thành thương tổn cực lớn.

Nếu là phối hợp thỏa đáng như vậy ngay cả một thập giai tu luyện giả cũng có thể chém giết một linh thể cường giả.

Tòa đại trận này không ngờ có lực lượng cực hạn rất khổng lồ, có thể giúp chủ nhân vượt giai khiêu chiến.

Nhưng mà, thứ chân chính khiến Trịnh Hạo Thiên cảm thấy sợ hãi chính là tòa trận mục này bố trí cũng không phức tạp.

Tuy rằng uy năng của nó không thể so sánh với một sơn môn đại trận đại danh đỉnh đỉnh, nhưng tuyệt đối chính là một bảo vật trận dồ có thể mang theo người.

Nếu muốn sử dụng chỉ cần ném trận đồ lên bầu trời là có thể căn cứ theo địa hình biến hóa tự động hoàn thành bố trí.

Hơn nữa nếu là rơi vào tay linh khí sư có học qua về trận đồ, uy năng kỳ thực có thể tăng lên nhiều lần.

Chính là, có thêm loại tiện ích này khiến cho uy năng của nó tuy hơi nhỏ một chút, nhưng Nghiêm Cảnh Nhất vẫn ưa thích, cho tới nay vẫn luyến tiếc không muốn đưa ra.

Thần niệm vừa chuyển, tiếp tục rơi xuống mặt hai ống tròn khác.

Hai ống tròn này cũng là hai tòa trận đồ, nhưng mà không như Thiên Tru Tỏa Không đại trận, yêu cầu sử dụng của chúng cao hơn rất nhiều.

Tuy rằng linh khí sư bình thường thậm chí luyện yêu vũ giả tấn chức linh thể cũng có thể sử dụng, nhưng một phần mười uy năng của trận pháp chưa chắc đã phát huy nổi.

Chỉ có linh khí sư tinh thông trận đồ sau khi tấn chức linh thể mới có thể phát huy hoàn toàn uy năng của hai trận đồ này.

Đương nhiên, điều kiện sử dụng của hai trận mục này hà khắc như vậy, tự nhiên uy lực cũng cao hơn rất nhiều.

Cẩn nhận xem xét xong, Trịnh Hạo Thiên do dự một chút, thu lại ba ống tròn.

Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình đều là luyện yêu vũ giả mà tấn chức, đống đồ này rơi vào tay họ quả thật là quá phí phạm.

Với lý giải, kiến thức của hắn về trận đồ, mà tối đa cũng chỉ phát huy hoàn toàn uy lực của Thiên Tru Tỏa Không đại trận mà thôi.

Về phần hai tòa đại trận kia, trong lòng hắn cũng đã có dự định sơ bộ.

Một cái trong đó tự nhiên là giao cho Cừu Hinh Dư, sau khi nghiên cứu trận đồ này thấu triệt, hiểu biết về trận đồ của nàng nhất định gia tăng nhiều.

Mà tòa trận đồ sau cùng, hắn đã quyết định tặng cho Văn Nhân Băng Oánh.

Từ khi tiến vào đại linh giới, Văn Nhân Băng Oánh vẫn luôn chiếu cố bọn họ.

Sau khi bọn họ lựa chọn không gia nhập vào Phượng sồ phong, thái độ của nàng cũng không thay đổi chút nào, tình nghĩa như vậy khiến bọn họ tôn kính đồng thời vô cùng cảm kích.

Vì vậy, Trịnh Hạo Thiên sau khi chiếm được trận đồ này, đương nhiên là nghĩ tới nàng.

Dù sao, trong các linh khí sư cấp bậc linh giả mà hắn biết cũng chỉ có Cừu Hinh Dư cùng Văn Nhân Băng Oánh mới lựa chọn nghiên cứu trận đồ.

Thu ba ống tròn lại, hắn tiếp tục lấy ra hai thanh thần binh cùng ba bộ áo giáp.

Khi thần niệm hắn đảo qua thần binh, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Ngụy pháp khí, hai thanh thần binh này không ngờ là hai thanh ngụy pháp khí.

Cơ mặt hắn hơi co quắp, bởi vì hắn thế nào cũng không nghĩ đến, của cải của Nghiêm Cảnh Nhất không ngờ sâu dày thế này.

Tùy tiện ném ra hai kiện thần binh không ngờ đều là cấp bậc ngụy pháp khí.

Tuy rằng Trịnh Hạo Thiên đối với hai kiện thần binh này cũng thèm thuồng, thế nhưng trên người hắn kỳ thực cũng đã có ba kiện thần binh cấp bậc ngụy pháp khí, hơn nữa đều có hiệu dụng thần kỳ, vì thế sau khi suy nghĩ một lát, hắn nhẹ than một tiếng, buông bỏ dự định sử dụng hai kiện thần binh này.

Hai kiện thần binh nếu rơi vào tay Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình, ngược lại có tác dụng lớn hơn nhiều.

Cuối cùng, thần niệm hắn đảo qua ba kiện áo giáp.

Ba kiện áo giáp chính là chế tạo cho luyện yêu vũ giả tấn cấp linh thể sử dụng, màu sắc của chúng khác, nhau, vẻ bề ngoài cũng cực kỳ khác biệt.

Nhưng mà có một điểm chung duy nhất chính là lực phòng ngự của chúng đều cực kỳ cường đại.

Bỗng nhiên, thần sắc của hắn hơi cứng lại, trên mặt lộ ra một tia dị sắc.

Cũng không biết là cố ý hay vô ý, trong ba bộ áo giáp Nghiêm Cảnh Nhất cấp cho hắn không ngờ đều để lại một cái ấn ký.

Đây chính là một loại ký hiệu phong ấn thường dùng, nhưng diệu dụng cụ thể là gì không phải hiện tại Trịnh Hạo Thiên có thể nhìn ra.

Lông mày hắn nhíu lại, hắn hừ nhẹ một tiếng vô luận Nghiêm Cảnh Nhất vì sao phải lưu lại đám ấn ký này, hắn đều phải trừ bỏ chúng đi.

Bởi vì hắn mơ hồ cảm ứng được, những ký hiệu này không phải dùng để tăng cường uy năng của chiến giáp.

Đã như vậy, hẳn là có dụng tâm khác.

Chỉ là muốn tiêu trừ đám ấn ký này không phải chuyện dễ dàng.

Nghiêm Cảnh Nhất đường đường là đại linh giả, tạo nghệ trên phương diện trận đồ cùng luyện khí xuất sắc cỡ nào mọi người đều biết, hơn xa Trịnh Hạo Thiên có thể đạt tới.

Hắn do dự một chút, đem ba bộ áo giáp thu lại, sau đó chậm rãi rời khỏi căn phòng.

Ở bên ngoài gian phòng, Hoắc Khánh Cương đang lẳng lặng đứng chờ.

Chỉ cần Trịnh Hạo Thiên bế quan tu luyện, thì cho dù Hoắc Khánh Cương đang ở nơi nào cũng đều chạy tới hộ pháp cho hắn, dù cho lúc này thực lực của Trịnh Hạo Thiên đã không cần có người chuyên môn thủ hộ, nhưng Hoắc Khánh Cương vẫn như trước không hề buông tha.

Hán tử hàm hậu này từ khi đi theo Trịnh Hạo Thiên vẫn luôn làm việc cẩn thận, chưa bao giờ có điều sơ sẩy.

Gật đầu với hắn một cái, thân hình Trịnh Hạo Thiên chợt lóe, trong nháy mắt đã bay đi xa.

Sau một lát, hắn đi vào một trong những biệt viện trên Phi Thiên phong.

Đây chính là nơi ở của thủ tịch luyện khí Vạn Kiếm tông Lỗ đại sư, Trịnh Hạo Thiên lần đầu đến đây cũng chỉ là một tu luyện giả phổ thông mà thôi, nhưng hiện tại hắn đã là một linh giả hàng thật giá thật.

Hắn nhẹ gõ cửa lớn, những âm thanh loạt xoạt truyền ra, sau đó cửa viện mở ra, một mộc đầu khôi lỗi trên đầu gắn một tấm kính tròn đi ra mở cửa, sau đó mặt gương nhằm chuẩn người hắn mà quay ra.

“Trịnh Hạo Thiên, ngươi sao lại đến chỗ của lão phu thế?” Giọng nói của Lỗ đại sư từ bên trong miệng khôi lỗi đầu gỗ truyền ra.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: “Lỗ đại sư, vãn bối tới đây là có chuyện muốn nhờ ngài hỗ trợ.”

“Hừ, thần binh hộ giáp trên người ngươi không ít, cần ta giúp đỡ cái gì?”

Nếu như Trịnh Hạo Thiên vẫn là tu luyện giả thập giai như trước, Lỗ đại sư sẽ không chút nghĩ ngợi mà đuổi hắn đi, thế nhưng địa vị của linh thể cường giả thì khác hắn, cho dù là Lỗ đại sư cũng phải chừa cho hắn vài phần mặt mũi.

Trịnh Hạo Thiên lộn cổ tay, lấy ra một bộ áo giáp, thành khẩn nói: “Lỗ đại sư, vãn bối nhờ may mắn mà chiếm được vài bảo vật trân quý, thế nhưng lại bất ngờ phát hiện bên trên đống vật phẩm này dường như bị người ta lén động tay chân, vì thế…”

“Hừ, tuổi ngươi mới bao nhiêu mà dám nói chiếm được nhiều trân phẩm?”

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười cầm áo giáp đặt lên tay Mộc đầu khôi lỗi kia nói: “Nếu đại sư không tin có thể tự mình kiểm tra một chút?”

Sau trong đình viện, Lỗ đại sư đang ngồi trước một mặt gương đồng, trên mặt không hề che giấu vẻ giễu cợt.

Gương đồng trước mặt hắn có một liên hệ thần bí với gương đồng trên đầu mộc đầu khôi lỗi, chỉ cần bên trong gương đồng ngoài kia có ảnh phản chiếu của đồ vật, vậy nó sẽ không giữ lại chút nào mà truyền vào gương đồng bên trong này.

Lúc này, tâm tình hắn vì nguyên nhân nào nó mà vô cùng khó chịu, nhưng không ngờ vào lúc này, nghe Trịnh Hạo Thiên liên mồm nhắc đến vấn đề tinh phẩm khiến hắn có chút tức giận,.

“Được, để lão phu xem xem tinh phẩm trong lời ngươi là cái gì a?”

Giọng nói của Lỗ đại sư thậm chí còn mang theo vẻ châm chọc cùng mất kiên nhẫn không hề che giấu, hơn nữa trong lòng hắn cũng thầm quyết định, cho dù áo giáp Trịnh Hạo Thiên đưa ra miễn cưỡng đạt tới tinh phẩm thì hắn cũng sẽ bỡn cợt mà nói thứ đó là hạng vô danh.

Sau đó, vài ký hiệu bất đồng bắt đầu xuất hiện trên gương đồng.

Sắc mặt Lỗ đại sư đột nhiên trở nên cứng đờ, giống như là nhìn thấy chuyện không thể tin nổi, đồng tử của hắn kịch liệt co rút lại.

“Không, không có khả năng… kiện khải giáp này đến rốt cuộc là do vị đại sư nào luyện chế ra?”