Q.5 - Chương 569: Chiến linh.

Chiến Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Nhìn về phương xa, sóng sau xô sóng trước, tựa như một đàn thiên nga trắng muốt xếp hàng dài tới mấy dặm cùng vỗ cánh bay về phía trước.

Trịnh Hạo Thiên hít thật sâu một hơi, thoải mái cảm thụ cơn gió tràn ngập mùi vị của biển. Trong lòng hắn không hiểu sao lại dâng lên một nỗi cảm khái.

Nơi hắn quen biết với Hổ Bá Thiên, chính là ở một vùng duyên hải. Mà khi bị An An đuổi giết cũng phải chạy trốn vào trong đại hải. Thậm chí ngay cả khi tấn chức chín sao, cũng là ở trong Vô Biên Chi Hải. Có thể nói, quá trình trưởng thành của hắn có liên hệ cực kỳ mật thiết với đại hải. Nơi này, đã có thể coi như là nửa sân nhà của hắn rồi.

“Ầm…..”

Sóng biển ập xuống, trùm lên toàn bộ thân hình của hắn lại.

Nhưng sau khi cơn sóng này tan biến, ở nơi đó đã không còn bóng dáng của Trịnh Hạo Thiên đâu nữa.

Lúc này, hắn đã hóa thân thành ngư nhân, thỏa chí vẫy vùng trong đại hải rồi.

Đương nhiên, hắn cũng không di chuyển theo khuôn phép cũ, mà sau khi đi được một khoảng cách, cảm giác không có nguy hiểm thì mới xé rách không gian, trực tiếp viễn động tới phương xa. Bất quá, tất cả những động tác này chỉ được thực hiện sau khi phóng thích thần niệm, cẩn thận quan sát.

Càng lăn lộn giang hồ càng nhát gan, câu này nói thật chẳng sai chút nào.

Khi còn là tu luyện giả, Trịnh Hạo Thiên đã dám khiêu chiến, đối diện với cường giả ngư nhân. Khi hắn vừa mới tấn chức linh giả, cũng dám đánh giết tứ phía trong Thiên ma giới, bắt giữ Thiên ma làm nô bộc.

Chỉ là, sau một thời gian dài đánh giết trong chiến trường linh giả, tấn thăng tới chín sao, hành động của hắn ngược lại đã cẩn thận hơn rất nhiều rồi.

Bởi vì hắn biết, ở trong thế giới này, có rất nhiều tồn tại mà mình không thể chọc vào được. Tuy xác suất đụng phải mấy nhân vật như vậy rất nhỏ, nhưng nếu mình thật sự quá ngông cuồng, thì khả năng đụng độ lại lớn hơn nhiều.

Trước khi thực lực của hắn đạt tới cảnh giới tông sư, hành sự vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Lại nói, tu vi hiện giờ của hắn đã đạt tới chín sao, nếu muốn tiến thêm một bước nữa thì thật sự là ngàn nan vạn khó. Đột phá chín sao, không chỉ dựa vào cần tu khổ luyện mà còn phải dựa vào cả kỳ ngộ và ý chí tâm linh.

Cho nên, tốc độ di chuyển của hắn lúc này rất chậm, kỳ thật chẳng khác nào đi du lịch cả.

Cứ như vậy, hắn du đãng trong đại hải mênh mông suốt hai tháng trời.

Tuy không phải toàn lực di chuyển, nhưng với tốc độ của hắn, hai tháng thời gian đã đủ để hắn xâm nhập đại hải rồi. Trong thời gian này hắn cũng gặp phải mấy tình huống nguy hiểm.

Đại hải, mặc dù là vương quốc của ngư nhân. Nhưng cũng giống như chủng tộc trí tuệ trên lục địa không thể nào chân chính nắm giữ từng tấc đất trong lòng bàn tay, ngư nhân cũng không thể nào chân chính nắm giữ đại hải.

Ở trong đại hải, có vô số hải quái, thực lực của chúng có mạnh có yếu. Trịnh Hạo Thiên từng gặp được hai còn quái thú có thực lực siêu cường, thậm chí còn đạt tới cấp bậc đại linh giả.

Khi thực lực đạt tới cảnh giới đó, đám hải quái kỳ thật cũng rất có trí tuệ rồi.

Bọn chúng ẩn nấp trong sào huyệt dưới biển sâu, khi Trịnh Hạo Thiên đi ngang qua thì đột nhiên phát động tập kích.

Nếu như là ngư nhân bình thường, mười phần thì tám chín phần là chịu đại nạn. Nhưng Trịnh Hạo Thiên lại khác. Thực lực của bản thân hắn đã cực kỳ cường hãn, không thua kém đại linh giả bình thường là bao. Hơn nữa còn có Huyết Quang kích linh thể cùng Thiên ma đại vương Cự Lực trong người. Ba người hợp lực, ngược lại còn làm thịt hai còn hải quái kia, kiếm được kha kha chiến lợi phẩm.

Chỉ là, sau mấy lần nguy hiểm này, Trịnh Hạo Thiên đã hoàn toàn không còn chút khinh thường nào đối với đại hải nữa. Khi hành tẩu lại càng lúc càng cẩn thận hơn.

Thoáng quẫy cái đuôi cá lấp loáng ánh hồng, toàn bộ thân hình Trịnh Hạo Thiên đã lướt đi trong nước.

Một dòng nước ấm áp mơn man lướt đi, đồng thời dọc theo lân giáp bám trên thân thể mà chảy qua.

Hắn có thể cảm ứng được rõ ràng, càng tới gần phía trước, độ ấm lại càng cao hơn. Phảng phất như ở phía trước có một ngọn núi lửa đang không ngừng bùng nổ, tỏa ra vô tận nhiệt lượng ra bên ngoài.

Thoáng nhíu mày lại, kiện Thông Thiên sáo trang thứ sáu không ngờ lại ở chỗ này, thật là khiến người ta không thể nghĩ tới.

Bất quá, càng tới gần khu hải vực này, trong lòng hắn lại cảm cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Mà cùng lúc đó, Mộng Yểm cũng từng nhiều lần đưa ra cảnh báo như vậy.

Chỉ là, Mộng Yểm cũng không có ngăn cản hắn tiếp tục đi tới. Bởi vì sau khi gặp được Viên Trụ Đức, nó cũng minh bạch ra một chuyện.

Chín sao, chính là thành tựu mà Trịnh Hạo Thiên phải thông qua vô số trận chiến sinh tử trong chiến trường mới thu hoạch được.

Vậy, muốn đột phá chín sao, thì chỉ dựa vào cần tu khổ luyện là không đủ.

Dưới sự chỉ điểm của tông sư, thực lực của Viên Trụ Đức có lẽ có thể sánh vai với Vân Tự Nhiên sáu vị đại linh giả, nhưng thủy chung vẫn không thể nào đột phá trở ngại để đột phá tới đại linh giả.

Cho nên, muốn thông qua một ải này, thì chỉ có duy nhất một biện pháp, đó chính là tiếp tục giết chóc.

Chỉ có cường giả không ngừng khiêu chiến sinh tử, mới có thể đạt được thành tựu cao hơn.

Tuy phía trước có thể là nguy hiểm, nhưng cái nguy hiểm đó vị tất đã không phải là kỳ ngộ.

“Dừng lại…” Thanh âm Mộng Yểm đột nhiên vang lên.

Trịnh Hạo Thiên lập tức vững vàng đứng lại, nói: “Chuyện gì vậy?”

“Sát khí.”

Mộng Yểm trả lời dứt khoát, ngắn gọn.

Trịnh Hạo Thiên nhướng mày. Ở phương diện cảm ứng tinh thần, Mộng Yểm quả thực được xưng tụng là thiên hạ vô song. Điểm này hắn hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Ngay cả hai con hải quái cấp bậc đại linh giả mà hắn giết chết kia, cũng chính là do Mộng Yểm phát hiện ra trước.

“Hắc hắc, xem ra ta có phiền phức tìm tới cửa rồi.” Hắn hừ nhẹ một tiếng, trên người lập tức tràn ra một tia hắc khí mờ nhạt không thể nhận ra, chậm rãi phiêu động xung quanh thân thể.

Tiếp đó, cái đuôi lớn quẫy mạnh một cái, tiếp tục lao về phía trước.

“Grừ grừ……” Đột nhiên, từ trong sóng nước phương xa chợt truyền đến từng tiếng từng tiếng gầm rống thật lớn. Bên trong tiếng gầm này có một lực lượng ma mị mê hoặc lòng người, vừa truyền vào trong tai Trịnh Hạo Thiên một cái, liền lập tức khiến động tác của hắn trở nên cứng nhắc.

Hai mắt hắn ẩn ước thất thần, phảng phất như đang lâm vào một ảo cảnh kỳ diệu nào đó, hoàn toàn không phát giác được những biến hóa xung quanh nữa.

Một cái bóng đen cực lớn từ dưới đáy biển đột nhiên lao vụt tới. Động tác của nó nhanh tới cực điểm, thậm chí so với cường giả ngư nhân bình thường còn nhanh hơn vài phần.

Một cái miệng đỏ lòm như máu há ngoác, để lộ ra một đám răng nanh sắc bén trắng ởn, lập tức nuốt chửng lấy ngư nhân do Trịnh Hạo Thiên biến thân thành.

Ở dưới đáy biển sâu, ngư nhân đúng là chủng tộc cường đại nhất, nhưng, ở trong đại hải, vẫn có rất nhiều sinh vật đi săn giết, thôn phệ ngự nhân.

Nhưng đúng lúc này, ánh sáng phía sau chợt lóe, thân hình Trịnh Hạo Thiên đã một lần nữa xuất hiện.

Ở trước mặt Mộng Yểm mà cũng dám phát động thủ đoạn công kích mang theo ảo thuật, đây quả thực chính là tìm đường chết.

Nhưng, chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, vẻ cười lạnh khinh thường trên mặt Trịnh Hạo Thiên đã biến mất.

Sau khi tiến vào thân thể quái vật, hóa thân do lực lượng hắc ám của Mộng Yểm ngưng tụ thành nổ tung. Cho dù không thể độc chết đối phương thì ít nhất cũng có thể mang tới cho nó phiền toái cực lớn.

Chỉ là, biểu hiện của con hải quái này lại khiến hắn cực kỳ kinh ngạc.

Đây là một con quái xà thân dài mười trượng. Thân thể của nó gần như là long lanh trong suốt. Lực lượng hắc ám không ngờ không thể ăn mòn thân thể của nó, mà ngược lại còn nhanh chóng thẩm thấu, xuyên qua cơ thể nó bay ra ngoài. Tựa như con quái xà này chính là không khí, không thề tồn tại trên đời.

“Ặc, đây là tinh linh.” Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc nói.

“Hống….”

Thân hình quái xà xông ra khỏi lực lượng hắc ám. Nó há miệng, phát ra một tiếng gầm rống kinh thiên động địa. Thanh âm đó theo gợn sóng lan truyền ra ngoài, bộc phát ra một cỗ chiến ý mênh mông không cách nào hình dung được.

“Chiến linh, không ngờ lại là chiến linh.” Mộng Yểm giật mình thốt lên.

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên hơi đổi, trong lòng lóe lên vô số ý niệm trong nháy mắt.

Ở nơi này, làm sao lại tồn tại sinh vật như chiến linh chứ.

Chiến linh chính là một loại tinh linh đặc biệt. Nó khác với phong chi linh, thủy chi linh, chính là tinh linh cường đại đản sinh ra từ trong chiến trường.

Mỗi một chiến linh sinh ra, đều phải dựa trên trăm vạn, ngàn vạn, thậm chí là ức vạn sinh linh tử vọng.

Có thể nói, từ trước tới nay, chỉ có cổ chiến trường khiến người ta sợ hãi mới là nơi có thể sản sinh ra chiến linh nhất.

“Bắt lấy nó, tẩm bổ cho Phong Chi Tinh thôi.” Mộng Yểm rít lên ngao ngao, nói: “Tốc độ trưởng thành của Phong Chi Tinh đã không theo kịp Thiên Tru Tỏa Không đại trận nữa rồi. Chiến linh này xuất hiện thật vừa vặn.”

Trịnh Hạo Thiên khẽ cười, nói: “Được.”

Hắn há miệng, một cỗ khí tức đan điền lập tức xông ngược lên.

“Hống….”

Lực lượng kinh thiên động địa cũng từ trong gợn nước lan truyền ra xa, đánh thẳng vào con quái xà trước mắt.

Hai cỗ lực lượng không ngừng kích phát, va chạm, tan biến trong nước biển, khiến cho chiến ý xung quanh bốc lên điên cuồng tựa như nước sôi.

Dưới sự trùng kích của cỗ chiến ý này, con quái xà chiến linh kia đã hoàn toàn nổi điên lên rồi. Cho dù lúc này nó có sắp bị mất mạng thì cũng tuyệt đối không bỏ chạy, mà sẽ lựa chọn phương thức đồng vu quy tận với kẻ địch trước mắt mà không chút do dự.

Thân hình dài mười trượng thóang lay động một cái, đã lập tức quất về phía Trịnh Hạo Thiên.

Động tác của nó tràn ngập lực lượng dương cương, tựa hồ muốn đánh tên ngư nhân trước mắt thành thịt vụn.

Nhưng động tác của Trịnh Hạo Thiên lại tràn ngập sự linh hoạt, thân hình vừa lóe lên một cái đã né tránh đi.

Sau khi cái đuổi khổng lồ đánh hụt, từ trong miệng con quái xà kia thè ra một cái lưỡi đỏ tươi, toàn bộ thân hình lao vụt đi tựa như một tia chớp. Ở trên đầu lưỡi, không ngờ còn mang theo một cái móc câu thật nhỏ.

Thân thể Trịnh Hạo Thiên đột nhiên khẽ cong, tay chân vừa thu lại, một tấm thép cực lớn đã xuất hiện trước mặt.

“Phốc….”

Cái đầu lưỡi đỏ lòm hung hăng đánh lên tấm thép, nhưng lại không thể đâm thủng mà ngược lại còn bị lực lượng phản chấn cường đại khiến cho tê dại không chịu nổi.

Nhưng đúng vào lúc này, một đạo hắc quang đã lóe lên dưới tấm thép.

Một thanh loan đao đen như mực đã xẹt qua, giống như xẹt qua một tờ giấy mỏng, dễ dàng chém đứt cái lưỡi của quái xà.

“Hống…”

Cự xà phát ra một tiếng gầm rống thế lương, nhưng nó không lùi mà tiến tới, không ngờ lại dùng chính thân thể của mình làm vũ khí ép tới.

Đúng vào lúc đó, tấm thép dịch sang một bên, để lộ ra thân hình ngư nhân.

Lúc này, trên trán ngư nhân đã nứt ra một khe hở, một con mắt đen kịt, tràn ngập lực lượng thần bí chớp động quang mang thần kỳ.

“Định….”

Một đạo quang mang phá không bắn ra, đánh sâu vào thân thể quái xà.

Thân thể long lanh trong suốt mà ngay cả lực lượng hắc ám cũng không thể ăn mòn, dưới đạo quang mang này tập kích không ngờ đã bị mạnh mẽ khóa cứng rồi….