Q.5 - Chương 372: Cửu tinh linh giả

Chiến Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Một đạo, hai đạo, ba đạo… hầu như ánh mắt của mọi người đều nhìn tới một người, chính là đại hán đang run cầm cập ở đầu thuyền nhỏ.

Dương Đông Thắng nhíu chặt mày, chỉ cần nhìn thoáng qua, hắn lập tức hiểu ra nguyên nhân, kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này chính là tên môn hạ đệ tử không biết tên kia.

Chỉ là, nhìn quần áo cùng chiến thuyền dưới chân đại hán, là biết rằng, hắn chắc chắn là một đệ tử thuộc đội tuần tra.

Mà cho dù quan hệ với Trì Minh Hiên tốt tới cỡ nào, nhưng dù sao hắn cũng không phải đệ tử bản môn, trước mặt người ngoài, hắn không thể nào trừng phạt nghiêm khắc một người nhà, cho dù lỗi tại phe mình cũng vậy.

Ho nhẹ một tiếng, Dương Đông Thắng nói: “Trì hiền chất, các ngươi đường xa vất vả tới đây, theo ta vào chứ?”

Trì Minh Hiên vội vàng nói: “Dương thúc có lệnh, tiểu chất không dám không theo.”

Dương Đông Thắng lộ ra một nụ cười thỏa mãn, hắn phất tay, một lần nữa xé rách không gian, nói: “Các vị, theo lão phu.”

Thân hình hắn chợt lóe, đã tiến nhập vào bên trong, đám Trì Minh Hiên quay mặt nhìn nhau sau đó lần lượt đi vào, từ đầu đến cuối không ai đặt vị đại hán đang run rẩy kia vào trong mắt, mà ngay cả vị thập giai cường giả kia, đám người Thất Nguyên Môn đều nhìn về phía đại hán này với ánh mắt tràn ngập bất thiện cùng khinh bỉ.

Người này có mắt không tròng, đắc tội với nhiều cường giả linh thể như vậy, đã là chuyện đại sự khó có thể tha thứ, mà biểu hiện của hắn hiện tại lại càng khiến người ta hoàn toàn thất vọng.

Nếu trước mặt đông đảo cường giả linh thể hắn vẫn biểu hiện không kiêu ngạo không siểm nịnh, tự nhiên có thể khiến người ta sinh ra cảm khái ái tài, thế nhưng biểu hiện của hắn trước sau vô cùng chật vật, cuối cùng còn ngã xuống đất.

Kết quả như vậy, thậm chí khiến toàn bộ Thất Nguyên môn hổ thẹn thay.

Vì thế mọi người đều biết, nhất định kẻ kia sẽ bị môn quy xử phạt, mà cho dù cho phạt nặng hay nhẹ, hắn cũng bị đá ra khỏi danh sách đệ tử tuần tra, từ nay về sau bị môn phái phái ra ngoài làm việc, vĩnh viễn không có cơ hội trở mình nữa.

Vị thập giai cường giả kia trở về chiến thuyền, hạ lệnh nói: “Toàn bộ về vị trí, chuyện hôm nay, không ai được phép bàn luận.”

“Đại sư huynh, mấy người kia đến tột cùng là ai? Thế nào lại tuổi trẻ như vậy đã là linh thể cường giả a?” Một vị thất giai tu luyện giả trên chiến thuyền lớn lén lút hỏi vị đại sư huynh.

Vị thập giai tu luyện giả kia sở dĩ có hiểu biết rộng, vì thế hắn không tức giận mà khẽ thở dài: “Ngươi còn nhớ rõ chuyện La Khắc Địch sư đệ trở về từ tiểu linh giới kể lại chứ?”

“A, ngài nói bọn là họ Vạn Kiếm tông….”

“Không sai, ngoại trừ Vạn Kiếm tông, chỉ sợ rất khó có tông môn nào khác đào tạo ra nhiều linh thể cường giả trẻ tuổi như vậy.” Vị thập giai cường giả kia thở dài một tiếng, thổn thức không ngớt: ”Trong thế hệ trẻ, không môn phái nào có thể so với Vạn Kiếm tông rồi.”

……….

Trên bình nguyên rộng lớn có vô số thành thị đồ sộ.

Mà trong đó có một tòa thành lừng lẫy trên Phiêu Miểu đại lục, Thất Nguyên môn chủ thành.

Thất Nguyên môn, bài danh trong bát đại môn phái được coi như hàng đầu, lực lượng ẩn chứa bên trong không chỉ cực kỳ thần bí, đồng thời cũng được xưng là môn phái có nhiều cường giả linh thể nhất.

Lúc này, trên bầu trời tòa thành đột nhiên xuất hiện một khe rách, mấy đạo nhân ảnh từ bên trong đó chợt lóe mà ra.

Phía dưới mặc dù nhiều người thấy một màn này, nhưng tịnh không có ai có biểu hiện thất kinh, chỉ là nhìn lên bầu trời, trong mắt hiện ra vẻ ước ao cùng tôn kính.

Xé rách không gian chỉ có thể là cường giả linh thể.

Trong thành thị này, bọn họ đã sớm quen mắt với cảnh này.

“Ha ha, Trì hiền chất, các vị lão đệ, đây là tổng đàn bản môn.” Dương Đông Thắng lộ ra một nụ cười mỉm, nói: “Lần truyền tống trước đến chiến trường linh giả đã mở một tháng trước, lần này các ngươi phải chờ mấy ngày mới có thể xuất phát, vì thế mấy ngày này các ngươi tạm thời ở đây a.”

Vị Dương Đông Thắng này kinh nghiệm đầy mình, vừa thấy đám Trì Minh Hiên đã đoán ra ý đồ bọn họ đến đây, căn bản không cần bọn họ mở miệng yêu cầu.

Trì Minh Hiên gật đầu một cái, nói: “Tất cả đều nghe Dương thúc.”

Dương Đông Thắng mang theo bọn họ đến một đình viện cảnh đẹp tuyệt trần.

Đình viện ở đây so với Vạn Kiếm tông có lẽ kém hơn vài phần hùng tráng, thế nhưng lại hơn vài phần thanh thoát, thuộc về hai phong cách hoàn toàn khác nhau.

Đám Trịnh Hạo Thiên nhìn quanh, đều có một loại cảm giác thoải mái cùng thả lỏng.

Khi bọn họ hạ xuống, sớm đã có mấy người bay nhanh tới đứng ở một bên chờ sai bảo,

Dương Đông Thắng vung tay áo lên, nói: “Đây là các bằng hữu đến từ Vạn Kiếm tông, tới đây để tiến vào chiến trường linh giả một tháng mở một lần, các ngươi an bài một chút, hầu hạ cẩn thận.”

“Vâng.” Những người đó cung kính vâng dạ.

Dương Đông Thắng quay đầu, nói: “Các ngươi tạm ở đây, lão phu tối nay sẽ quay lại.” Dứt lời, thân hình hắn chợt lóe, đã bay đi xa.

Vị lão nhân này hành động có thể nói là cương quyết như lôi đình, một khi nói xong nhất thời biến mất không thấy tăm tích.

Dư Uy Hoa ngoác miệng, cười nói: “Vị tiền bối này thực sự là một người tốt.”

Đám Trịnh Hạo Thiên giật mình, Trì Minh Hiên vẻ mặt càng cổ quái, nói: “Uy Hoa sư đệ, sao lại nói ra những lời này?”

Dư Uy Hoa gãi đầu một chút, nói: “Hắn hợp với khẩu vị của ta, vì thế là một người tốt.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau không khỏi đồng thời mỉm cười, tính tình Dương Đông Thắng đúng là có chút tương tự như Dư Uy Hoa, đều là loại người tùy tiện, hấp tấp, cũng không trách được Dư Uy Hoa lại thấy hứng thú với lão.

Mấy vị Thất Nguyên môn đệ tử phụ trách tiếp đón nghe hắn nói xong, cả đám thần tình cổ quái, nhưng mà hiển nhiên bọn họ không có cam đảm hỏi lại như Trì Minh Hiên, cả đám cúi đầu, cơ mặt ai cũng hơi co quắp, đúng là muốn cười mà không dám.

Sau một lát, một người đi ra cung kính mời họ vào.

Đây là một khu đình viện chuyên tiếp đón khách tiến vào linh giả chiến trường của Thất Nguyên môn, mỗi vị linh thể cường giả đều có một căn làm nơi ăn nghỉ tạm thời, mà toàn bộ đình viện này cũng đủ để dung nạp trên trăm vị linh giả.

Nhưng mà, từ khi đình viện này hoàn thành, rất ít khi bỏ trống, cho dù là trống một nửa.

Nhưng đám người Trịnh Hạo Thiên hôm nay đến đây không khéo, khắp đình viện ngoại trừ bọn họ, không ngờ không có linh thể cường giả nào.

Vì thế một toàn bộ đình viện rộng lớn như vậy tùy ý bọn họ lựa chọn, mà sau một lát, bảy căn phòng cũng được bọn họ lựa chọn thỏa đáng.

Ở một chỗ lớn nhất trong đình viện, Trì Minh Hiên triệu tập toàn bộ các vị sư đệ sư muội tới, nói: “Các vị, hôm nay chúng ta đang ở trong Thất Nguyên môn, mọi việc đều phải cẩn thận, nhưng mà nếu gặp khiêu khích của kẻ khác cũng không thể nào làm môn phái mất mặt.”

Văn Nhân Băng Oánh cau đôi mày thanh tú, nói: “Trì sư huynh, trong đình viện hiện tại trừ chúng ta ra không có người ngoài nào khác, hẳn là không có ai tới gây sự a.”

Trì Minh Hiên cười khổ, nói: “Sư muội có điều chưa biết, trong một thế hệ hiện tại của Thất Nguyên môn cũng có một vị linh giả mới tấn thăng, tên là Bối Tịch Đức, người này thiên tính hiếu chiến, rất có thể sẽ tới đây khiêu chiến, vì thế chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng.”

Tất cả mọi người đều khẽ lắc đầu, bọn họ đang ở trong Thất Nguyên môn, lại cần bọn họ giúp đỡ tiến nhập vào chiến trường linh giả, nếu linh giả mới của đối phương thực sự đến đây khiêu chiến, đúng là chuyện khiến kẻ khác đau đầu.

Trì Minh Hiên nghiêm sắc mặt nói: “Nhưng mà, các ngươi yên tâm, có Dương thúc ở đây, không ai dám làm điều gì mờ ám, chỉ cần chúng ta đủ thực lực, sẽ không phải sợ hãi ai cả.”

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, nói: “Trì sư huynh, vị Dương Đông Thắng thái thượng trưởng lão này lai lịch ra sao, ngài tựa hồ rất coi trọng a?”

Trì Minh Hiên bật cười, nói: “Sư đệ, Dương thúc chính là một vị cửu tinh cường giả a.”

Đám Trịnh Hạo Thiên sắc mặt nhất thời biến đổi, cửu tinh, đây chính là xưng hào mạnh nhất trong giới linh giả, nếu có thể tiến thêm một bước, kẻ đó chính là đại linh giả khiến bao người kính nể.

Linh giả tuy rằng số lượng thưa thớt, nhưng trong đại linh giới gần như vô hạn này thì số lượng tổng thể tuyệt đối không ít.

Tuy rằng đều là linh giả, thế nhưng sức chiến đấu cũng có chênh lệch thật lớn.

Muốn thực sự kiểm nghiệm thực lực một người, có lẽ phải là tiến vào chiến trường linh giả, đồng thời được mọi người thừa nhận.

Ở nơi đó, nếu một vị linh giả mới tân chức chém giết mười tên dị tộc linh giả, đồng thời thu lại di hài của chúng, là có thể thu được một huy chương nhất tinh.

Mà một nhất tinh linh giả chém giết mười tên nhất tinh dị tộc linh giả là có thể tăng cấp bậc huy chương lên thêm một sao.

Cứ như vậy mà suy ra, vinh quang tối cao ở đó chính là cửu tinh linh giả.

Mà trong các tộc đàn, phàm là cửu tinh linh giả thông qua giết chóc mà tấn thăng trên cơ bản đều là kẻ mang trên mình thực lực khó tưởng tượng.

Cho dù gặp đại linh giả cũng đều có đủ thực lực phóng tay đánh một trận.

Đương nhiên, có thể tiếp tục tiến giai đại linh giả hay không còn phải xem cơ duyên cùng tạo hóa của người đó, cũng không phải cửu tinh linh giả thì nhất định có thể đột phát lên đại linh giả. Thế nhưng một khi cửu tinh linh giả tấn chức đại linh giả, sức chiến đấu sẽ trở thành kinh khủng không gì sánh nổi, có thể nói gần như là tồn tại vô địch trong giới đại linh giả.

Vì thế, sau khi mọi người biết Dương Đông Thắng là một vị cửu tinh linh giả, sắc mặt mọi người đều không nhịn được mà thay đổi.

Phải biết rằng, có thể thu được vinh quang này tuyệt đối là do vô số sinh mệnh dị tộc linh giả chồng chất mà thành.

Linh giả dị tộc chết trong tay hắn tối thiểu cũng phải tới chín mươi vị.

Đương nhiên, số lượng thực sự chắc chắn là nhiều hơn thế, bởi vì trong chiến trường linh giả, không có khả năng chỉ giết kẻ cùng tinh, trên cơ bản là nếu gặp phải, chỉ cần cảm thấy đủ thực lực giao chiến với đối phương, liền lao vào chém giết.

Vì thế, ngoài ông trời và bản thân, không ai có thể biết có bao nhiêu linh giả dị tộc chết trong tay một gã cửu tinh linh giả.

Có nhân vật như vậy trấn thủ, trách không được Trì Minh Hiên dám nói trong Thất Nguyên môn không ai dám làm gì mờ ám với bọn họ.

“Ha ha, tại hạ Bối Tịch Đức, ngưỡng mộ đại danh các huynh đài Vạn Kiếm tông đã lâu, chẳng biết có thể ra mặt cho tại hạ bái kiến?”

Bỗng nhiên, một giọng nói to rõ vang lên bên ngoài.

Giọng nói này tuy rằng không lớn nhưng vang vọng không ngừng, khiến người nghe cảm thấy như có kẻ thì thâm bên tai, làm cho người ta có cảm giác thính giác mình như bị lỗi.

Đám người Trịnh Hạo Thiên giật mình, trên mặt ai cũng hiện ra một tia cười khổ cổ quái.

Xem ra vừa nhắc tới tào tháo, tào tháo đã tìm đến cửa.