Q.5 - Chương 236: Hồi sơn.

Chiến Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Dưới bầu trời xanh thẳm, một đạo quang mang cường liệt đột nhiên xẹt qua, giống như là lưu lại một dải ngân hà rực rỡ trên không trung, lao nhanh về phía Vạn Kiếm tông

Khi đạo kiếm hải vô cùng này bay vào trong sơn mạch, mấy đạo thần niệm ở bên trên quét qua, sau đó lại lập tức thu về.

Bởi vì những cường giả đứng đầu này đã nhận ra lai lịch của kiếm quang, tất nhiên sẽ không ngăn cản.

Kiếm quang đột nhiên dừng lại trên bầu trời của Bạch Thảo phong, sau đó lại giống như một dải ngân hà đổ xuống, từng điểm quang mang cứ vậy rơi xuống đỉnh núi.

Khi quang mang thu liễm, lộ ra bóng của hơn mười người.

Lần này về Vạn Kiếm tông, Trịnh Hạo Thiên không trực tiếp truyền tống vào, bởi vì án chiếu theo quy định của tông môn, trừ thái thượng trưởng lão ra, những người khác không có quyền sử dụng truyền tống trận dẫn người ngoài vào trong tông môn.

Ngày trước lúc Văn Nhân Băng Oánh dẫn họ tiến vào Vạn Kiếm tông, cũng sử dụng ức vạn kiếm hải bao bọc họ đưa tới chủ phong, mà hiện giờ Trịnh Hạo Thiên cũng như vậy.

“Ha ha, Hạo Thiên, các ngươi cuối cùng cũng về rồi.”

Một tiếng cười sang sảng từ xa truyền tới, Truyện Cảnh Thụy mỉm cười đi lên đỉnh núi, hai mắt sớm đã nhìn chằm chằm vào Cừu Đường Cổ.

Thân thể của của Cừu Đường Cổ hơi run lên, ông ta bước nhanh lên trước, quỳ xuống trước mặt Truyện Cảnh Thụy, nói: “Đệ tử bất hiếu Cừu Đường Cổ bái kiến ân sư.”

Truyện Cảnh Thụ đứng im, đợi Cừu Đường Cổ dập xong ba cái binh binh mới chìa tay ra đỡ ông ta dậy.

Hai sư đồ nhìn nhau một hồi lâu, Truyện Cảnh Thụy thở dài, nói: “Đường Cổ, ngày trước lúc ngươi ly khai, vi sư từng khuyên can, ngươi có trách ta không?”

Cừu Đường Cổ lắc đầu, nói: “Sư phụ, ngày trước đệ tử cuồng dại, cô phụ niềm hi vọng của người. Người không những chưa từng trách cứ, ngược lại còn chủ động đưa đệ tử về tiểu linh giới để tránh sự chỉ trích của Khô Vinh Phong, đệ tử nếu dám oán trách ân sư, vậy thì có còn là người nữa không?”

Truyện Cảnh Thụy cảm khái vỗ vai ông ta, nói: “Thời nào mệnh đó, năm đó ngươi quay về tiểu linh giới quả thực khiến ta rất thất vọng. Nhưng nếu không phải là là vậy, ngươi làm sao có thể đưa đồ đệ tốt tới, hơn nữa còn giúp Bạch Thảo phong của chúng ta tấn tăng vào hàng hạ phong.” Ông ta đột nhiên cười nói: “Nói tới cùng, kỳ thực lão phu vẫn phải cảm kích Miêu Phong chủ của Khô Vinh Phong, chỉ là… khổ cho ngươi rồi.”

Cừu Đường Cổ ngây ra một chút, nói với vẻ khó tin: “Sư phụ, Bạch Thảo phong đã là hạ phong rồi ư?”

Hựu Cảnh Huy hơi ngây ra, nói: “Hạo Thiên không nói với ngươi à?”

Cừu Đường Cổ lắc đầu, đột nhiên quay đầu lại nhìn đám người Trịnh Hạo Thiên và Cừu Hinh Dư.

Bốn người bọn Trịnh Hạo Thiên đều mỉm cười, hắn chậm rãi nói: “Bá phú, cái đó thực cũng không tính là gì cả, nếu có một ngày Hạo Thiên có thể đưa Bạch Thảo phong trở thành một trong trung phong, tất sẽ bẩm báo với người.”

Cừu Đường Cổ hít vào một hơi lạnh.

Trung phong…

Trong Vạn Kiếm tông, tuy có hơn vạn tòa núi, nhưng danh ngạch trung phong lại thủy chung chỉ cố định ở mười một cái.

Ngày trước lúc Cừu Đường Cổ quật khởi ở Bạch Thảo Phong, tối đa cũng chỉ dám nghĩ là nếu tổ tiên phù hộ, sau này có thể chiếm được một vị trí nhỏ trong hạ phong là được rồi.

Còn trung phong, Bạch Thảo phong trên trên dưới dưới tổng cộng hơn ngàn người chưa từng có ai nghĩ đến.

Nhưng, ông ta lúc này lại từ trong miệng Trịnh Hạo Thiên nghe ra hai chữ trung phong.

Ánh mắt quét qua, Cừu Đường Cổ nhìn Truyện Cảnh Thụy, lại nhìn sang Hựu Phàn Cao và những khuôn mặt hoặc quen thuộc, hoặc xa lạ khác.

Ông ta đột nhiên phát hiện, những người này tựa hồ như không hề có vẻ kinh ngạc trước những lời nói của Trịnh Hạo Thiên, giống như là trong lòng họ đã công nhận câu này của hắn, hơn nữa cho rằng hắn nhất định có thể đạt thành tâm nguyện vậy.

Hít sâu một hơi, Cừu Đường Cổ nghẹn ngào nói: “Hạo Thiên, ngươi có biết cái gì gọi là trung phong không?”

Trong vạn kiếm tông, trung phong chỉ có mười một tòa.Mỗi một tòa đều là vương giả chi phong chân chính, là loại tồn tại cao không thể với tới, há có phải là dễ dàng trèo lên được như vậy.

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, nói: “Bá phụ, ta tin rằng, chúng ta… nhất định có thể làm được.”

Cừu Đường Cổ ngây ra nhìn nam tử trẻ tuổi ở trước mắt, ông ta đột nhiên phát hiện, hơn hai mươi năm chưa từng quay về, tuy hoàn cảnh nơi này vẫn vậy, không hề phát sinh biến hóa gì quá lớn, nhưng cả hình thứ đã khác hẳn rồi.

Ít nhất, những người ở trước mặt khiến cho ông ta sinh ra một loại cảm giác nhìn không thấu.

“Đúng vậy, tỷ phu, ta cũng tin Bạch Thảo phong có ngày sẽ có thể tấn thăng vào hàng trung phong.”

Một người cười ha ha từ trong đám người bước ra, chính là Miêu Bồi Đức của Khô Vinh Phong.

Ngày trước Miêu Kiếm Cương ngăn cản hôn sự giữa Cừu Đường Cổ và Miêu Bồi Hương, cũng chỉ có mỗi Miêu Bồi Đức âm thầm giúp đỡ, trong cả Miêu gia, bọn họ cũng chỉ có quan hệ thân mật với mỗi vị tiểu đệ này, cho nên Miêu Bồi Đức mới ở trong Bạch Thảo phong đợi đám người Trịnh Hạo Thiên quay về.

“Tiểu đệ…” Miêu Bồi Hương bước ra, khóe mắt của bà ta đã ngân ngấn lệ.

Tuy bà ta tính nóng như lửa, nhưng sau khi đột nhiên nhìn thấy người thân đã xa cách hơn hai mươi năm, lại vẫn có khó tránh khỏi nước mắt lưng tròng, thậm chí còn nói không nên lời.

Miêu Bồi Đức lập tức đi lên, nắm chặt hai tay bà ta, nói: “Tỷ tỷ, cha đã hối hận rồi, cho nên muốn tiểu đệ tới đón tỷ về.”

Miêu Bồi Hương hừ khẽ một tiếng, quay đầu đi, ngực bà ta phập phồng kịch liệt.

Miêu Bồi Đức thở dài: “Tỷ tỷ, đệ biết tỷ còn trách cha. Nhưng tỷ phu ngày trước chỉ là một tu luyện giả bình thường không có danh tiếng gì, mà thực lực của tỷ thập chí còn hơn cả tỷ phu.Lúc đó cha ngăn cản hai người qua lại kỳ thực cũng là có khổ tâm.”

“Hừ…” Miêu Bồi Hương tức giận nói: “Đệ là nói, ta nên cảm kích cha ư?”

Miêu Bồi Đức cười khổ không thôi, biết rằng tỷ tỷ nhà mình đang tức giận, căn bản rất khó giải thích.

Cừu Đường Cổ do dự một lát, bước lên nhẹ nhàng ôm lấy vợ, nói: “Tiểu đệ nói không sai, kỳ thực chúng ta nên cảm kích nhạc phụ đại nhân mới đúng.”

Tỷ đệ Miêu Bồi Hương dùng ánh mắt hoài nghi nhìn ông ta, lúc này trong đầu họ đều có một ý nghĩ, phải chăng là ông ta đang nói ngược.

Cừu Đường Cổ thật thà nói: “Nếu chúng ta không tới tiểu linh giới, làm sao có thể có hiền… hiền chất như Hạo Thiên.”

Lúc ông ta nói câu này, giọng nói có chút cổ quái.

Bởi vì ông ta vốn muốn nói là hiền tế, nhưng lời lên tới khóe miệng thì phát giác ra không ổn, liền lâm thời thay đổi, tất nhiên là khó tránh khỏi quái dị.

Có điều tâm tư này của ông ta mọi người đều hiểu rõ, nhất thời ánh mắt nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên và Cừu Hinh Dư đều mang theo vẻ cổ quái.

Trịnh Hạo Thiên cười xấu hổ, trên mặt lại có một tia đắc ý, mà Cừu Hinh Dư thì đã che đi dung nhan tuyệt đại, ánh mắt đang rủ xuống càng không một gợn sóng, khiến mọi người cảm thấy chẳng có gì thú vị.

“A, Hạo Thiên, các, các người…” Đột nhiên Nhạc Mãnh chỉ vào họ rồi thốt lên kinh ngạc.

Trong lòng mọi người đều hơi kinh ngạc, nhìn về phía đám người Trịnh Hạo Thiên, một lát sau, lại có người hét lên: “Cửu giai, cửu giai…”

Lúc này, mắt mọi người đều sáng lên, hơn nữa lập tức nhìn thấy vầng sáng chín tầng trên người bọn họ.

Vầng sáng… chín tầng.

Nhất thời, trong lòng mọi người đều có cảm giác nghẹt thở.

Đây không phải là chỉ có một mình Trịnh Hạo Thiên tấn giai, mà là cả bốn người đều tấn thăng cửu giai.

Nếu như nói từ bát giai tấn thăng lên cửu giai đã là một chuyện tương đối khó khăn, vậy thì từ lục giai trực tiếp tấn thăng cửu giai thì càng là một chuyện bất khả tư nghị.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: “Sư tổ, các vị là trưởng bối, bốn người chúng ta ở trong tiểu linh giới gặp được một số kỳ ngộ nho nhỏ, cho nên đều đề thăng lên được một chút.”

Đám người Truyện Cảnh Thụy rùng mình kinh hãi, nhìn vẻ mặt hờ hữngcủa Trịnh Hạo Thiên, trong lòng không hẹn mà cùng có một tia hoảng hốt.

Một phen kỳ ngộ trong tiểu linh giới, không ngờ lại khiến mấy người họ thực lực tăng mạnh, chỉ kém một bước nữa là tới thập giai đỉnh phong rồi.

Loại kỳ ngộ này, sao có thể để bọn họ gặp phải chứ.

Truyện Cảnh Thụy thờ dài, nói: “Đúng là trời thương Bạch Thảo phong ta, có lẽ, qua trăm… không, qua mấy chục năm nữa chúng ta sẽ có tư cách khiêu chiến trung phong rồi.”

Muốn ở trong tranh đoạt trung phong chiến giành được chiến thắng không phải là một chuyện dễ, tính toán ban đầu của Hựu Cảnh Huy, cho dù đám người Trịnh Hạo Thiên thuật lợi tấn thăng linh giả, cũng rất khó giành được trong vòng trăm năm.

Nhưng lúc này sau khi thấy vận khí đặc biệt của họ, lại phát hiện thời gian này tựa hồ như rút ngắn đi nhiều.

Miêu Bồi Đức ngây ra, nói: “Tỷ tỷ, cha mẹ đều muốn gặp tỷ, tỷ đã về rồi thì mau theo đệ về gặp họ đi.”

Miêu Bồi Hương do dự một hồi lâu, Cừu Đường Cổ chìa tay ra, nhẹ nhàng nắm tay bà ta, nói: “Ta đi cùng với bà.”

Miêu Bồi Hương cảm kích nhìn ông ta, theo tiểu đệ rời khỏi Bạch Thảo phong, đi về phía Khô Vinh Phong…

Tối hôm đó, trăng tròn treo trên cao.

Trong một tòa hậu viện ở hậu sơn Khô Vinh Phong, Miêu Kiếm Cương chậm rãi đặt chén rượu trong tay xuống, nói khé: “Bồi Đức, ngươi thấy cảm xúc Bồi Hương ổn định lại chưa?”

Miêu Bồi Đức cung kính hành lễ, danh vọng của phụ thân ở trong Khô Vinh Phong không ai có thể sánh bằng. Nhưng cũng chính vì vậy mới tạo thành tính cách bảo thủ của ông ta, sau cùng khiến cho cha con trở mặt.

Hiện giờ đã qua nhiều năm rồi, tính khí của lão nhân gia tựa hồ như cũng thu liễm hơn nhiều. Nhưng không biết vì sao, lúc này nhìn thấy Miêu Kiếm Cương, trong lòng hắn vẫn mơ hồ dấy lên niềm chua xót.

“Cha, cha yên tâm, tính tình của tỷ tỷ con rất hiểu, tỷ ấy cho dù hiền tại vẫn còn trách cha, nhưng tuyệt đối sẽ không hận cha cả đời đâu.”

Miêu Kiếm Cương gật đầu, nói: “Ngươi nói, mấy đứa bọn Trịnh Hạo Thiên không ngờ đã tấn tăng lên cửu giai hết rồi à?”

“Đúng vậy, mấy người bọn họ lần này tới tiểu linh giới một chuyến, lúc về không ngờ đều đã thành công tấn thăng cửu giai.Chuyện này cho dù là ở trong cả tông môn cũng dẫn tới oanh động rất lớn.”

“Cửu gia, cửu giai… Hắc hắc, trên người chúng thật sự là có vận đỏ.” Miêu Kiếm Cương trầm ngâm một lát, nói: “Ngươi nói với Truyện phong chủ một tiếng, nếu hai đứa tiêu hài tử chúng đã nguyện ý thì để chúng sớm đính hôn đi.”

Miêu Bồi Dứng cúi đầu thật sâu, nói: “Vâng, thưa cha.”

Hắn than thầm một tiếng, trong lòng cha, lợi ích của Khô Vinh phong vẫn lớn hơn tất cả.

Nếu như tư chất của bản thân Cừu Hinh Dư hơn kém một chút, cả đời không có hi vọng tấn thăng linh thể, vậy thì đính hôn này chắc sẽ biến thành kết hôn rồi.

Hơi cúi người một chút, Miêu Bồi Đức quay người bước đi.

Song, hắn lại không nhìn thấy, ở phía sau hắn, ánh mắt của Miêu Kiếm Cương dần dần trở nên nhu hòa.

“Bồi Hương, khổ cho con rồi…”