Q.5 - Chương 288: Tụ linh trận cỡ nhỏ.

Chiến Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Mấy người Cừu Hinh Dư nhìn nhau, không khỏi vui mừng quá đỗi.

Từ cửu giai tấn chức đến thập giai, tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng. Vô luận là linh khí sư, hay là luyện yêu võ giả, trong quá trình tấn chức đều phải tiêu hao rất nhiều tài nguyên.

Trong đó bao gồm cả các loại đan dược quý hiếm, bùa hộ mệnh vân vân. Nếu muốn khiến tỷ lệ tấn chức cao hơn, thì còn một ít thủ đoạn phụ trợ đặc thù.

Chỉ là, những thứ này đều cần phải có linh thạch để mua. Giá trị không nhưng xa xỉ, hơn nữa thường thường còn là có tiền cũng không mua được. Nếu không có con đường đặc biệt, cho dù trong tay có hàng tấn linh thạch cũng chưa chắc đã mua nổi.

Bất quá, nghe khẩu khí Vân thái thượng trưởng lão, ở trong Vạn Bảo Hiên, hẳn là còn có những vật phẩm đặc biệt đó.

Tuy sau khi được chiêm ngưỡng đại đạo chí lý của Trần tông sư, bọn họ đã nắm chắc đột phá, nhưng nếu có thể khiến tỷ lệ này cao hơn một chút, thì chẳng ai lại chê nhiều cả.

Mấy người Trịnh Hạo Thiên khom người một cái thật sâu tạ ơn. Vân thái thượng trưởng lão khẽ vung tay lên, mỉm cười truyền âm: “Đi đi. Lão phu chúc các ngươi mã đáo thành công.”

Vâng dạ một tiếng, mọi người cung kính rời khỏi đình viện.

Vân thái thượng trưởng lão nhìn theo bọn họ rời đi, nụ cười trên mặt dần dần thu liễm lại. Hắn thở dài một tiếng, than thở nói: “Trần tông sư không ngờ cũng xuất thủ tương trợ bọn chúng. Hắc hắc, vận khí của bọn chúng thật đúng là không tệ, cũng coi như là phúc Vạn Kiếm tông ta a.”

※※※※

Bên trong Phi Thiên phó phong, vẫn ồn ào náo nhiệt như trước, đặc biệt là trên con đường chuyên mua bán, lại càng náo nhiệt hơn.

Khi mấy người Trịnh Hạo Thiên đi tới nơi này, trong lòng không tránh khỏi có chút hoài niệm.

Bọn họ ở trong chiến trường bách tộc đánh lộn một năm thời gian, nhưng chưa từng thấy qua những cảnh tượng náo nhiệt, được nghe những âm thanh quen thuộc thế này. Bọn họ không khỏi nhìn nhau cười, hơi có chút xúc động muốn hòa mình vào bên trong.

“Hạo Thiên, ngươi thấy Vạn Bảo Hiên có thứ gì tốt?” Dư Uy Hoa vội vàng hỏi.

Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu, nói: “Vạn Bảo Hiên chính là một trong những đại thế lực trên Phiêu Miễu đại lục. Ta chỉ có thể nói. Nếu như ngay cả bọn họ cũng không có thứ khiến chúng ta vừa lòng, thì các nơi khác lại càng không thể có.”

Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã xuyên qua đại đạo, tiến vào trong Vạn Bảo Hiên.

Ở nơi này, trụ sở của Vạn Bảo Hiên tuy không phải là tòa nhà nguy nga lộng lẫy nhất, nhưng tuyệt đối là tòa nhà có diện tích lớn nhất, đồng thời cũng là tòa nhà có nội tình thâm sâu nhất.

Người xuất hiện trong đại sảnh Vạn Bảo Hiên, trên cơ bản đều là cao giai tu luyện giả, hơn nữa còn có rất nhiều cường giả thập giai.

Nếu có một tu luyện giả lục giai trở xuống xuất hiện ở nơi này, nhất định sẽ khiến mọi người cực kỳ chú ý.

Mấy người Trịnh Hạo Thiên trước khi tiến vào, đều lấy khăn che mặt. Mà trên thực tế, người làm như bọn hắn cũng không ít. Đặc biệt là các đệ tử cao giai của những môn phái phụ thuộc Vạn Kiếm tông, gần như đều dùng khăn che khuôn mặt mình lại.

Trừ khi có hậu trường vững chắc, hoặc là người có thực lực cường hãn ra, cũng chẳng có bao nhiêu người muốn để lộ thân phận mình ra ngoài cả.

Cho nên, đừng nói là đệ tử môn phái phụ thuộc, cho dù là một số đệ tử hạ phong cũng lựa chọn che mặt mà vào.

Bất quá, khiến bọn họ cảm thấy kỳ quái chính là, trong đại sảnh Vạn Bảo Hiên ngày thường toàn người là người, cho dù là thời điểm vắng vẻ nhất, cũng phải có trên dưới trăm người ra vào. Nhưng lúc này, người bên trong lại ít ỏi không có mấy. Chỉ thấy có lác đác vài người, hơn nữa còn đều là tu luyện giả thất, bát giai bình thường.

Một người hầu trong mắt lóe lên tinh mang, lập tức nhìn thấy chín tầng quang mang dập dờn trên người đối phương. Hắn vội vàng chạy tới, cung kính nói: “Các vị đại nhân, các ngươi đều tới tham gia hội đấu giá phải không? Đấu giá hội vừa mới bắt đầu thôi, xin mời theo tiểu nhân.”

Mấy người Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, tiếp đó không khỏi bật cười.

Ở trong Vạn Bảo Hiên, cứ mỗi một tháng lại có một lần đấu giá được cử hành. Đương nhiên những thứ bán đấu giá ở nơi này cũng chẳng phải vật trân phẩm gì, tuyệt đối không thể so sánh với những cuộc đấu giá ngầm, tụ hội tinh anh cường giả các phái trên Phiêu Miễu đại lục được.

Bất quá, đôi khi trong hội đấu giá cũng có xuất hiện một số bảo vật trân quý, khiến người ta phải tranh đoạt.

Đặc biệt là những tu luyện giả cao giai bình thường trong môn phái, đối với hội đấu giá của Vạn Bảo Hiên đều chờ mong vạn phần.

Mấy người đưa mắt trao đổi lẫn nhau, Dư Uy Hoa hưng phân nói: “Đi thử xem sao.”

Trịnh Hạo Thiên hơi do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Hắn vốn muốn tìm trực tiếp Vân Thải Điệp để mua, nhưng nếu Dư Uy Hoa có hứng thú, thì đi xem một chút cũng được.

Được tên người hầu dẫn đường, bọn họ đi xuyên qua một cái hành lang, dọc theo cầu thang tiến vào lòng đất.

Tên người hầu kia đưa bọn họ tới cửa xong, liền đẩy đại môn ra rồi cung kính đứng hầu một bên.

Kỳ thật tên người hầu này cũng là một tu luyện giả nhị giai, chỉ là đứng trước mặt tu luyện giả cửu giai, thân thận của hắn cũng chẳng khác người thường chút nào.

Đây là một căn phòng rất lớn, ở góc phía nam có một cái đài cao, trên đài cao có một trung niên tráng hán đang chủ trì bán đấu giá. Mà ở dưới đài, phải có ít nhất mấy ngàn tu luyện giả đang ngồi. Mà những tu luyện giả này đều là tu luyện giả cao giai, quá hai phần ba là từ bát giai trở lên.

Hội đấu giá mỗi tháng một lần của Vạn Bảo Hiên, lại có thể hấp dẫn nhiều cường giả như thế tới tham gia, cũng khiến mấy người Trịnh Hạo Thiên cảm thấy ngạc nhiên.

“Trấn Tinh đan, đan dược cao giai tu luyện giả nhất định phải có khi tiến giai. Giá khởi điểm một vạn linh thạch, bắt đầu trả giá.”

Mấy người Trịnh Hạo Thiên vừa mới tiến vào đã nghe thấy một giọng nói sang sảng vang lên trong đại sảnh.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh ngạc và tiếc nuối.

Trấn Tinh đan đúng là đồ tốt. Nếu sử dụng khi tấn chức thất giai, thậm chí có thể khiến tỷ lệ thành công cao thêm một thành.

Chờ xem thường tỷ lệ một thành này. Ở trong mắt mọi người, cái xác suất này kỳ thật đã là rất nghịch thiên rồi.

Nhưng, khi đẳng giai linh khí sư đề cao, tác dụng của Trấn Tinh đan cũng càng nhỏ đi. Đặc biệt là khi cửu giai tấn chức thập giai, hiệu quả loại đan dược này sẽ trở nên cực kỳ nhỏ bé.

Bất quá, lần đấu giá hôm nay vừa mới bắt đầu không lâu, đã bán ra cả Trấn Tinh đan, chứng tỏ tiếp phía sau, nhất định sẽ có hàng tốt.

“Một vạn ba.”

“Một vạn năm.”

“Một vạn bảy.”

Giá cả dần dần leo thang. Cho đến khi giá Trấn Tinh đan đạt tới hai vạn năm, mới chậm lại.

Hai vạn năm đã xấp xỉ với giá lớn nhất của một viên Trấn Tinh đan rồi. Chỉ cần có con đường mua bán, thì đại đa số mọi người vẫn có thể dễ dàng mua loại đan dược này.

Bất quá, giá viên đan dược kia vẫn chưa dừng lại, mà bị một vị nam tử che mặt dùng ba vạn linh thạch mua mất.

Cừu Hinh Dư khẽ hé đôi môi anh đào, khẽ nói: “Người này hẳn không phải là đệ tử bổn tông. Thậm chí còn không phải tông môn phụ thuộc.”

Mấy người Trịnh Hạo Thiên gật gật đầu. Nếu như là đệ tử bổn tông, cho dù chỉ là một đệ tử phong vô danh, cũng có thể xin mua Trấn Tinh đan của tông môn.

Mà những đệ tử môn phái phụ thuộc cũng có tư cách này. Chỉ cần nguyện ý trả tiền, thì trong vòng nửa năm từ lúc xin, sẽ mua được một số lượng Trấn Tinh đan nhất định.

Nhưng nếu người này cho dù phải chịu hớ năm ngàn linh thạch cũng phải mua tới tay, thì chứng tỏ, hắn rất có thể là không có con đường mua bán. Bởi vật có thể thấy được, mười phần thì tám chín phần hắn không phải là môn hạ Vạn Kiếm tông, thậm chí ngay cả đệ tử phụ thuộc tông môn cũng không phải.

Trên đài cao, trung niên tráng hán lần lượt lấy ra mấy kiện bảo vật, rồi tiến hành đấu giá.

Mỗi một món hắn lấy ra đều có thể nói là tinh phẩm, hơn nữa mấy thứ này còn có một đặc điểm, đó chính là đều rất trân quý, ngày thường trong cửa hàng tuyệt đối không tìm được.

Chính vì vậy, cho nên mới khiến cho đám đông tranh nhau, giá cả tăng lên chóng mặt.

Chỉ là, mấy người Trịnh Hạo Thiên nhìn một hồi lâu, nhưng không hề xuất thủ một lần nào.

Bởi vì những thứ được đấu giá không ít, nhưng đều là bảo vật cho tu luyện giả từ thất giai tới cửu giai, chẳng trợ giúp bọn hắn được bao nhiêu.

Cừu Hinh Dư nhẹ nhàng nói: “Hạo Thiên, hay là chúng ta mua một ít, chuẩn bị cho các vị trưởng bối trong nhà.”

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: “Người yên tâm, mấy thứ này tuy hiếm thấy, nhưng ta vẫn mua được.”

Đôi mi thanh tú của Cừu Hinh Dư khẽ nhíu lại, muốn nói lại thôi.

Nàng đương nhiên hiểu được, với quan hệ của Trịnh Hạo Thiên và Vạn Bảo Hiên, đương nhiên có thể mua được những thứ này. Vấn đề là ở chỗ, tận sâu trong đáy lòng nàng, thật sự không muốn nhìn Trịnh Hạo Thiên tiếp xúc nhiều với Vân Thải Điệp.

Chỉ là, nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng vô luận thế nào cũng không nói nên lời.

Trên đài cao, vị trung niên đại hán mặt mày đỏ bừng vì hưng phấn. Hắn tự tay đặt một chiếc khay ngọc lên bàn, cao giọng nói: “Các vị, vật phẩm kế tiếp chính là vật áp trụ của lần dấu giá này. Đối với tất cả các tu luyện giả cao giai đều cực kỳ quan trọng. Xin các vị hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng bỏ lỡ cơ hội.”

Dưới đài, tinh thần tất cả mọi người đều rung lên, ngay cả các vị cường giả thập giai cũng thấp giọng bàn luận.

Có thể được người này khen như vậy, khẳng định không phải thứ bình thường.

Trung niên đại hán phất tay một cái, lập tức nhấc tấm lụa đỏ thẫm lên, để lộ ra một thứ giữa khay ngọc.

Đây là một mô hình hình tròn, chỉ lớn cỡ lòng bàn tay. Bên trên mô hình có khắc chi chít ký hiệu, hơn nữa còn không ngừng tỏa ra linh lực nồng đậm.

Tất cả mọi người ở nơi này đều là cao giai tu luyện giả, vừa nhìn thấy thứ này liền lập tức nhận ra, đây nhất định là một cái trận đồ đã luyện chế sẵn.

Loại trận đồ này mang theo người rất tiện, một khi cần là có thể lập tức xuất ra, đồng thời uy lực cũng rất khá.

Tuy loại uy lực này không thể so sánh với trận pháp do đích thân trận pháp sư bố trí, nhưng lại hơn ở chỗ nhanh chóng thuận tiện, mà ngay cả người không phải trận pháp sư cũng có thể sử dụng dễ dàng.

Đương nhiên, muốn chế tác bảo vật như vậy thì rất khó khăn, trừ phi là siêu cấp trận pháp sư thâm niên, nếu không thì đừng nên nghĩ tới.

“Tụ Linh trận cỡ nhỏ…”

“Không ngờ lại là Tụ Linh trận.”

Tiếng huyên náo dưới đàn chợt trở nên ầm ĩ. Vô số người đều cùng nghị luận với bằng hữu ở bên cạnh.

Vật đấu giá áp trụ này quả nhiên khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc và chú ý.

Mấy người Trịnh Hạo Thiên cũng không hẹn mà cùng đứng bật dậy, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào mô hình trên khay ngọc.

Bọn họ đưa mắt trao đổi, đều nhìn thấy tâm ý của nhau.

Tuyệt đối không phải giả.

Kiện bảo vật này, vô luận thế nào cũng phải lấy bằng được…