Q.5 - Chương 556: Tam mục thần công đại thành

Chiến Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Đại quang minh Thiên Luân phù triện….

“Ha ha, Thiên luân phù triện? không ngờ ngươi lại sử dụng Thiên Luân phù triện dưới đáy biển, thật là ngu ngốc….”

Tiếng cười cuồng ngạo của Bố Lan Đăng ầm ầm vang lên.

Ở trong tiếng cười của hắn, có thêm vài phần điên cuồng và tiếng kim loại ma sát, nhưng lại không còn chút cảm tính nào của sinh mệnh. Nói cách khác, tiếng cười này chẳng khác nào tiếng sấm nổ bên tai, chứ chẳng hề có chút ý cười nào cả.

Thần binh luyện thể, đây chính là một môn bí pháp quỷ dị cực đoan, so với ngụy pháp khí linh thể mà Trịnh Hạo Thiên tu luyện thì hoàn toàn trái ngược. Chỉ có từ bỏ thân phận sinh linh, mới có thể phát huy uy lực của binh khí tới mức tận cùng.

Lúc này, Bố Lan Đăng đã biến thành một cỗ máy giết người chân chính rồi, bất cứ thứ gì chặn trước mặt hắn đều phải bị hủy diệt hoàn toàn.

Cho nên, sau khi cảm ứng được quang mang của thái dương trên đỉnh đầu, hắn chẳng những không có chút sợ hãi nào, mà ngược lại còn khống chế thân hình khổng lồ giống như máy móc tiến lên nghênh đón.

Đặc biệt là từ kiện chủy thủ ngắn ngủn kia, lại bắn ra một đạo hàn quang lăng lệ. Đạo hàn quang này phát sau mà tới trước, trong nháy mắt đã đâm vào hồng nhật.

Lập tức, toàn bộ hồng nhật liền bất động.

Bên trong thanh chuỷ thủ ngụy pháp khí này có một ma lực thần bí nào đó, trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc lại có thể vây khốn hồng nhật lại.

Tiếp đó nước biển bốn phía ầm ầm tụ hội. Chúng phảng phất như bị hồng nhật ảnh hưởng mà trở nên điên cuồng.

Ở trong Vô Biên Chi Hải mênh mông vô tận này, vô luận vầng hồng nhật kia có ẩn chứa bao nhiêu uy năng thì cũng sẽ bị nước biển nhấn chìm mà thôi.

Bố Lan Đăng cười điên cuồng không ngừng. Hắn bước ra một bước, hướng về phía trên linh giả ngư nhân trước mắt mà lao tới.

Ở quanh thân thể hắn, mấy kiện ngụy pháp khí chớp động lên quang mang quái dị, giống như đã phong tỏa toàn bộ không gian quanh đây, vô luận Trịnh Hạo Thiên có chạy về phương nào cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

Nhưng đúng vào lúc này, thanh âm nước sôi sùng sục quỷ dị mà vang dội đột nhiên vang lên, tràn ngập khắp cả khu hải vực.

Nước biển vẫn u ám lạnh lẽo như băng đột nhiên thay đổi. Trong nháy mắt chúng đã giống như bị hỏa năng thiêu đốt, sôi trào lên vậy.

Hỏa, một đám hỏa quang đỏ tươi như máu từ trong vầng hồng nhật bị giam cầm đã tràn ra tứ phía.

Từ trước tới nay, ngũ hành trương khắc, thủy có thể diệt hỏa.

Nhưng hỏa diễm từ trong hồng nhật tràn ra cũng không phải tầm thường. Nó không ngờ có thể mạnh mẽ thiêu đốt toàn bộ nước biển xung quanh.

“Oanh…..”

Một tiếng nổ kinh thiên động địa từ giữa trung tâm bạo phát ra, giống như toàn bộ núi lửa bùng nổ, tạo ra sóng thần khổng lồ.

Tiếng cười của Bố Lan Đăng chợt cứng ngắc lại. Nhưng lúc này, hắn đã mất đi tình cảm của sinh linh. Tuy nhìn thấy tình huống khác thường, nhưng lại không có nửa điểm kinh ngạc và sợ hãi, chỉ thoáng có chút do dự rồi xông ra phía bên ngoài.

Tốc độ thiêu đốt của hỏa diễm tuy cực nhanh, nhưng so với tốc độ bỏ chạy của Bố Lan Đăng thì vẫn chậm hơn một bậc. Mắt thấy hắn sẽ thoát khỏi biển lửa.

Nhưng đột nhiên, không gian trước mắt Bố Lan Đăng chợt nứt ra, một thân ảnh huyết hồng sắc đã xuất hiện giống như quỷ mị.

“Thánh khí….” Bố Lan Đăng rống giận.

Trong lòng hắn, khát vọng đối với thánh khí đã vượt qua tất cả. Thân thể đang bỏ trốn khẽ dừng lại, cây thiết bổng to lớn trong nháy mắt đã trở nên mềm mại.

Nó phảng phất như đã biến thành một dải hồng lăng, nhanh chóng cuốn về phía Huyết Quang kích linh thể.

Nhưng hai tay Huyết Quang kích linh thể chợt lật ngửa. Ở trong lòng bàn tay của nó, không ngờ lại có hai tấm phù triện.

“Ba….”

Đại quang minh Thiên Luân phù triện lại một lần nữa nổ tung, hơn nữa còn cùng kích phát hai tấm một lúc.

Tuy hai tấm phù triện này không có Thông Thiên hộ tí gia tăng uy lực, nhưng hai tấm kết hợp với nhau, uy lực cũng cực kỳ khủng bố, không hề thua kém một chút nào.

Hai vầng hồng nhật lại một lần nữa bay lên, phong tỏa hoàn toàn phương hướng Bố Lan Đăng bỏ chạy.

Ba tấm Đại quang minh Thiên Luân phù triện này đều là phù triện biến dị được phượng hoàng chi hỏa chuy luyện. Bên trong phù triện mang theo niết bàn chi hỏa có thể thiêu đốt vạn vật trong thiên hạ của phượng hoàng. Khi ba cỗ hỏa diễm này lần lượt kết hợp, dung hợp thành một thể, thì năng lượng bộc phát ra tuyệt đối là không gì so sánh nổi.

Phảng phất như cảm ứng được cỗ lực lượng này tuyệt đối không thể chống cự, thân hình Bố Lan Đăng đọt nhiên co rụt lại rồi quát lớn: “Chủ nhân tứ phúc….”

Ngay trong nháy mắt, tám đạo ngụy pháp khí trên cơ thể hắn lập tức thu liễm lại toàn bộ quang mang. Chúng nép vào bên trong, tận lực dán chặt lên phía trên khải giáp.

Tiếp đó, thân thể Bố Lan Đăng lại một lần nữa xảy ra biến hóa kỳ dị. Thân hình cao lớn kia chợt gấp khúc lại với một góc độ khó tin. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã biến thành một khối cầu cực đại.

Đúng vậy, đây là một khối cầu, một khối cầu tròn xoe.

“Phừng….”

Liệt hỏa mãnh liệt cũng mặc kệ trước mặt chúng rốt cuộc là thứ gì, chỉ cần là bị địch ý của Trịnh Hạo Thiên bao phủ, thì chúng sẽ toàn lực ứng phó, thiêu rụi sạch sẽ.

Chỉ là, ở xung quanh khối cầu không ngờ lại tỏa ra một vầng quang mang kỳ dị. Dưới sự chống cự của vầng quang mang nay, ngay cả phượng hoàng chi hỏa cũng không thể thiêu đốt hoàn toàn.

Xa xa, sắc mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ biến. Hắn đã cảm ứng được rồi.

Lực lượng xung quanh khối cầu này không phải là của Bố Lan Đăng, mà đã hoàn toàn vượt xa lực lượng mà hắn có thể phóng thích ra.

Vô Biên hải vương, hắn gần như có thể khẳng định, đây chính là lực lượng của Vô Biên hải vương.

Cũng chỉ có cường giả cấp bậc tông sư mới có thể chống đỡ lực lượng siêu cấp của phượng hoàng chi hỏa.

Trong lòng đột nhiên hiện lên vô số ý niệm, trong con ngươi Trịnh Hạo Thiên chợt lóe lên sát khí lăng lệ.

Lúc này, Bố Lan Đăng chẳng qua chỉ đang phóng thích thủ đoạn phòng ngự cuối cùng do vị Vô Biên hải vương kia ban tặng mà thôi. Cũng không phải thật sự triệu hoán vị tồn tại khủng bố kia tới đây.

Một khi đã vậy, hắn làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội này chứ.

Khẽ vung tay lên, quang minh hắc ám cự kiếm lập tức xông thẳng vào trong biển lửa của hồng nhật. Chúng tự do lướt đi trong hỏa diễm, không ngờ không bị thương tổn một chút nào.

“Bạo….”

Cùng với tiếng quát nhẹ của Trịnh Hạo Thiên, quang minh cự kiếm và hắc ám cự kiếm đồng thời nổ tung.

Lực lượng đồng căn đồng nguyên nhưng lại hoàn toàn đối lập lẫn nhau lập tức xảy ra xung đột kịch liệt. Ở trong khu vực xảy ra xung đột, vô luận là hỏa diễm đang bốc cháy hừng hực hay là lực lượng thủ hộ quanh người Bố Lan Đăng, đều trở nên chấn động kịch liệt, tựa hồ có thể bị hai cỗ lực lượng này đồng hóa và tịnh diệt bất cứ lúc nào.

Chỉ là, lực lượng tông sư ban cho cường đại ra sao chứ. Cho dù là lực lượng quang ám ngũ thiên kiếm hợp nhất hủy diệt lẫn nhau tạo ra cũng không thể phá hủy được.

Toong miệng Cự Lực phát ra một tiếng gầm lớn, thân hình lóe lên, đã xâm nhập vào trong biển lửa, bổ xuống một đạo tựa như chớp giật.

Một đao kia xẹt qua một quỹ tích xinh đẹp trong biển lửa, nặng nề chém xuống khối cầu.

“Đi…”

Từ trong viên cầu phát ra một tiếng rống giận kinh thiên động địa. Một dải quang mang giống như dây đằng chợt phóng ra, quấn chặt lấy thanh loan đao, quyết không buông ra.

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên sáng ngời, không chút do dự quát lớn: “Mở….”

Trên trán, con mắt thứ ba rốt cuộc cũng mở ra.

Chân khí linh lực trong cơ thể dâng lên, gần như chỉ trong khoảnh khắc đã dũng mãnh tiến vào con mắt thứ ba này.

Sau khi tấn chức chín sao, Trịnh Hạo Thiên chẳng những có chân khí linh lực bội tăng, mà càng quan trọng chính là, mức độ cường hãn của thân thể hắn đã đạt tới cảnh giới khiến người bình thường không thể tưởng tượng nổi.

Tam mục thần công là do một vị đại năng ngư nhân tộc sáng tạo ra. Muốn phát huy được uy lực lớn nhất của môn công pháp này, chẳng những phải có thần mục của ba tộc mà còn phải có thân thể cường hãn, đủ sức để chống đỡ một chiêu này.

Tam mục thần công, trong một kích, có thể phóng thích toàn bộ tinh khí thần trong nháy mắt. Uy lực tạo ra hoàn toàn vượt xa cực hạn mà công pháp bình thường có thể đạt tới.

Trước kia, Trịnh Hạo Thiên vẫn không thể phóng thích ra uy lực lớn nhất của môn công pháp này, cho dù là thời điểm đối diện với Diệp Khả, cũng vì hạn chế của lực lượng cơ thể mà chỉ có thể phát huy ra một bộ phận lực lượng chân chính mà thôi.

Nhưng lúc này, sau khi tấn chức chín sao, lực lượng thân thể của hắn đã tiến thêm một bước dài, thậm chí còn có thể so sánh với thân thể cường đại của yêu thú rồi.

Cho nên, khi hắn đem tất cả chân khí linh lực đề tụ lại không chút do dự, cả người thậm chí còn có một cảm giác trống rỗng.

Một tia quang mang mảnh mai như dây thép từ trong con mắt đen nhánh mà thần bí chợt bắn đi. Tia quang mang này vừa rời khỏi con ngươi hắn liền lập tức nhanh chóng hấp thu lực lượng vô tận đến từ chính thiên địa, đồng thời trong nháy mắt đã bành trướng lên.

Chỉ trong giây lát, nó đã biến thành một đạo quang trụ to bằng nắm tay.

Đạo quang trụ này xuyên thấu qua vô tận hỏa diễm, xuyên qua khu vực hủy diệt của quang minh và hắc ám, xuyên qua khe hở giữa loan đao, ầm ầm oanh kích lên khối cầu khổng lồ kia.

Thời gian, phảng phất như tạm dừng lại trong nháy mắt.

Xung quanh quang cầu dâng lên lực lượng không gian vô tận, chúng dao động mãnh liệt, phảng phất như bị một thứ gì đó phá hủy cân bằng không gian, tạo thành hỗn loạn cực lớn.

“Oanh…”

Tiếp đó, nước biển vô tận, hỏa diễm đều điên cuồng dạt ra bên ngoài. Khối cầu khổng lồ kia sau khi liên tiếp bị phượng hoàng chi hỏa, lực lượng quang ám hủy diệt và loan đao của Cự Lực công kích, bản thân đã giống như nỏ mạnh hết đà rồi.

Hơn nữa, đòn công kích tối hậu mà Trịnh Hạo Thiên toàn lực xuất thủ này, cho dù là lực lượng thủ hộ do chân nhân ban cho cũng không cách nào thừa nhận nổi.

Khối cầu ầm ầm nổ tung, từng cỗ từng cỗ sóng xung kích cường đại tạo thành cảnh tượng hỗn loạn kinh người trong đáy biển, khiến cho toàn bộ khu vực trở nên đục ngầu.

Dưới đáy biển, quang mang bùng phát.

Thiên Tru Không Tỏa đại trận cùng Vô Tận kiếm hải cùng phát động, tấn hết khả năng ngăn trở không cho sóng xung kích truyền ra ngoài.

Đương nhiên, uy lực do vụ bạo tạc này gây ra cũng quá mức cường đại, hai cái trận pháp này căn bản không thể ngăn cản được toàn bộ. Nhưng sau khi bị trận pháp làm suy yếu, lực lượng chân chính lan ra ngoài cũng không còn được một phần mười ban đầu.

Vô số nước biển từ bốn phương tám hướng ập tới, nhanh chóng bù lấp khu vực trung tâm trống rỗng.

Hỏa diễm vô tận đã biến mất không thấy tăm hơi, Thiên ma đại vương cầm loan đao trong tay, nhưng một cánh tay đã hóa thành hư vô.

Thân thể Trịnh Hạo Thiên vô lực ngả ra phía sau mà nằm xuống. Huyết Quang kích linh thể đột nhiên xuất hiện bên cạnh, vững vàng đỡ lấy hắn.

Tam mục thần công rốt cuộc cũng đại thành, chỉ là cái giá của nó thật sự là quá lớn. Nếu không phải là thời điểm sống chết, tuyệt đối không thể dễ dàng vận dụng.

HÍt thật sâu một hơi, hai mắt Trịnh Hạo Thiên nhanh chóng nhìn chằm chằm trong khoảng không gian trước mắt.

Bên trong nước biển đục ngầu, nóng rát, phiêu đãng một kiện khải giáp kim sắc. Nó giống như một đóa hoa nở rộ, tỏa ra mùi hương thơm ngát, hấp dẫn toàn bộ tinh thần của hắn….