Q.5 - Chương 363: Ngô Đồng trưởng thành

Chiến Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Cành cây Ngô Đồng quả nhiên là cành cây Ngô Đồng.

Trịnh Hạo Thiên hưng phấn điên cuồng hét lớn trong lòng.

Cây Ngô Đồng chính là một trong những thần thụ trong thiên hạ, đáng tiếc chính là chúng nó sớm theo phượng hoàng biến mất mà dần dần tuyệt chủng.

Có người nói, trong thời viễn cổ, phượng hoàng rời khỏi thế giới này, đều mang theo số lượng lớn Ngô Đồng cùng chúng lớn lên, đồng thời rời đi.

Mà đây cũng chính là nguyên nhân lớn nhất khiến Ngô Đồng trở nên tuyệt tích.

Vì thế, Trịnh Hạo Thiên cũng không thể phán đoán trên thế giới này có thực sự tồn tại cành cây Ngô Đồng hay không.

Thế nhưng lúc này hắn đã hoàn toàn yên tâm, có thể khiến Phượng hoàng tàn phách động dung e rằng cũng chỉ có cây Ngô Đồng gắn liền với Phượng hoàng huyết mạch mà thôi.

“Uuuuuuuuu.”

Trong đan điền, Phượng hoàng tàn phách đột nhiên phát ra một tiếng hót dài.

Tiếng hót của nó cũng không bén nhọn, ngược lại còn trầm ấm mà vang vọng quanh quẩn bên trong đan điền, mà tứ đại yêu thú tàn phách còn lại cũng đồng thời rống lớn.

Không hiểu sao, Trịnh Hạo Thiên đột nhiên hiểu tâm ý của chúng.

Chúng nó không ngờ muốn tiếp xúc với cỗ khí tức sinh mệnh kỳ lạ kia.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, hắn mơ hồ hiểu ra, nếu khiến cây Ngô Đồng lớn lên, như vậy đối với năm đại yêu phách bên trong đan điền thực sự có chỗ tốt lớn.

Chỉ là, nhìn nhánh cây khô trong tay, Trịnh Hạo Thiên cũng chỉ biết âm thầm cười khổ.

Cho dù thần thông của hắn có lớn hơn cũng không có khả năng đưa nhánh cây khô này vào bên trong đan điền a.

Nhưng mà, ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu hắn, phượng hoàng tàn phách trong đan điền chợt mở miệng, một cỗ nhiệt hỏa thật lớn từ miệng nó bắn ra, hóa thành một dòng nhiệt lưu cuồn cuộn dọc theo kinh mạch mà đi, đồng thời lên tới bàn tay hắn.

Trịnh Hạo Thiên cũng không có ngăn cản, bởi vì hắn biết, trong đan điền của hắn, cho dù phượng hoàng nguyện ý hay không, đều không có khả năng tổn thương đến chính mình.

“Hô…”

Sau một khắc, cỗ nhiệt lưu kia đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, đồng thời hóa thành một ngọn lửa cháy lên bất diệt.

Mà cũng lúc đó, nhánh cây khô vốn héo rũ cũng bùng cháy, tuy rằng thể tích nhánh cây này không lớn nhìn qua cũng chỉ bằng một gang tay mà thôi, thế nhưng một khắc sau khi nó bùng cháy, không ngờ giống như mang theo cả uy thế của thiên địa.

Khóe mắt Trịnh Hạo Thiên hơi giật giật, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ khó tin kia, thế nhưng càng khó tin hơn chính là, nhiệt độ kia lại không mang lại cho hắn bất cứ thương tổn nào, thậm chí ngay cả quần áo của hắn cũng không bị tổn hại chút nào.

Đám hỏa diễm này không ngờ lại có một mối liên hệ thần bí với hắn, dường như tâm linh tương thông, có thể tùy tâm mà điều khiến.

Trịnh Hạo Thiên thở dài một hơi, tâm niệm hắn vừa động, đám hỏa diễm này cũng theo ý nghĩ của hắn mà biến hóa.

Bỗng nhiên, từ chỗ phượng hoàng tàn phách hiện ra một khung cảnh to lớn kinh người.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng hoảng hốt, hắn ‘nhìn’ khung cảnh kia, dường như có một còn chim lửa ngạo nghễ đứng trên hư không, trước mặt nó cũng là một quái vật khổng lồ, đôi bên đang giằng co.

Thân hình con quái vật này kéo dài vô tận, chỉ cần cái đầu của nó đã to lớn hơn con chim lửa rồi, mà thể tích của nó lại càng dài vô tận, không biết đâu là điểm dừng, nhưng mà những thứ đó không phải quan trọng, thực sự khiến Trịnh Hạo Thiên chấn động chính là……

Con quái vật to lớn kia thế nào lại có vẻ giống… rồng trong truyền thuyết.

Sau đó, một tiếng long ngâm vang lên, tiếng ngâm này vang vọng thiên địa, dường như cả hư không cũng phải chấn dộng không ngừng, khiến vô số cái khe nhỏ, hẹp dài thi nhau xuất hiện trong hư không.

Thực lực hiện tại của Trịnh Hạo Thiên đã khác xưa rất nhiều, hắn tự nhiên hiểu rằng, những cái khe nhỏ dài này chính là không gian bị xé rách.

Chỉ bằng một tiếng ngâm đã khiến không gian không chịu nổi áp lực, tạo thành hiệu quá xé rách không gian, đây là thực lực đáng sợ cỡ nào?

Con chim lửa tựa hồ biết mình không địch lại, nó xoay người bỏ chạy về phía sau.

Cự long đuổi theo nó không rời, chúng nó một đuổi một chạy, tốc độ nhanh không gì sánh nổi, phàm là nơi chúng bay qua đều biến thành một mảnh khô cằn, thiên băng địa liệt.

Chim lửa chạy trốn một hồi, rút cuộc tới một chỗ, liền dừng lại.

Ở đây có một cây cổ thụ chọc trời, trong phương viên trăm dặm dường như chỉ có một cây cổ thụ này.

Toàn bộ màu sắc của nó chính là một màu đỏ, giống như màu đỏ rực của hỏa diễm bao trùm trăm dặm.

Hỏa điểu bay lên trên cây cổ thụ, nó đậu vào ngọn cây, sau đó ngẩng đầu phun ra một đám hỏa diễm. Trong lúc nó phu hỏa diễm, cây đại thụ dường như cũng bị kích thích, những chiếc lá đỏ tươi bắn ra như tên, cùng tụ hội với hỏa diễm trong hư không kia.

Sau đó, bầu trời bị một biển lửa bao phủ.

Cự long bay tới đây, còn chưa kịp làm ra bất cứ phản ứng nào đã rơi vào biển lửa dường như có thể phần thiên chử hải này (Phần thiên chử hải: Thiêu trời, đun sôi biển)

Nó cũng không thể kiên trì được bao lâu, chỉ rống lên một tiếng thảm thiết, tiếp đó liền bỏ chạy không dám xoay đầu lại, thậm chí ý nghĩ khiêu chiến cũng không dám xuất hiện.

Nhìn cảnh tượng cự long từ hùng hổ biến thành thương tích đầy mình, cuối cùng hốt hoảng mà bỏ chạy, Trịnh Hạo Thiên triệt để sợ ngây người.

Cảnh tượng trước mắt chấn động, tất cả hỏa điểu, cự long, cổ thụ đều biến mất, chuyện vừa rồi dường như chưa từng xảy ra vậy.

Trịnh Hạo Thiên lắc đầu, trong lòng hắn mơ hồ có chút hiểu ra, sau khi phượng hoàng phối hợp với ngô đồng, tuyệt đối có thể phóng ra uy năng vô cùng vô tận.

Trách không được, trong truyền thuyết phượng hoàng luôn đậu trên cây Ngô Đồng, kỳ thực nguyên nhân chính hẳn là cây Ngô Đồng có thể khiến uy năng của phượng hoàng chi hỏa tăng cường, hơn nữa loại tăng cường này không phải chỉ một, hai thành.

Lúc này phượng hoàng tàn phách cùng nhánh cây Ngô Đồng trên người Trịnh Hạo Thiên đều vô cùng nhỏ yếu, vì thế hiệu quả cũng không rõ ràng, thế nhưng khi bọn chúng đạt được thực lực như trong cảnh tượng vừa rồi, như vậy uy lực có thể phóng thích ra…

Chỉ cần suy nghĩ một chút cũng đủ khiến kẻ khác rung động.

Nếu một ngày kia, Trịnh Hạo Thiên có thể hóa thân thành phượng hoàng, đồng thời có cây Ngô Đồng của chính mình, như vậy trong đại linh giới còn gì khiến hắn sợ hãi nữa?

Bỗng nhiên, Trịnh Hạo Thiên biến sắc, hắn cảm ứng được nhánh cây khô trong tay hắn bắt đầu bị hòa tan.

Không sai, trong hỏa diễm bừng cháy, cành cây khô đang dần bị hòa tan.

Hắn trong lòng thầm kêu khổ, không biết mình đã làm sai cái gì, cuối cùng khiến nhánh cây Ngô Đồng hiếm hoi này bị diệt vong.

Nhưng mà, ngay sau đó sắc mặt hắn trở thành cổ quái.

Nhánh cây Ngô Đồng bị hòa tan cũng không biến mất mà hóa thành một cỗ năng lượng dọc theo kinh mạch hắn chảy ngược về đan điền thần kỳ, đồng thời ở chỗ này bắt đầu lắng lại.

Trịnh Hạo Thiên thu liễm ý niệm, quan sát đan điền.

Nếu trong đan điền có cặp mắt của hắn, vậy lúc này chúng chắc chắn đang trợn tròn lên rồi.

Hắn thấy một ô vuông bên cạnh phượng hoàng tàn phách đột ngột xuất hiện một cây non, có thể vì đây là đan điền của hắn, cho nên hắn có thể cảm nhận được rõ ràng cây non kia đang bám rễ một cách vững chắc ở bên trong đan điền, hơn nữa từ thân cây non này tỏa ra sinh cơ bừng bừng.

Đến lúc này, Trịnh Hạo Thiên mới xác định, nhánh cây Ngô Đồng héo rũ của hắn không biến mất mà bị phượng hoàng tàn phách dùng lực lượng thần bí nào đó kéo vào trong đan điền.

Phượng hoàng cùng cây Ngô Đồng, thật không hổ là một đôi trời sinh, cho dù là gặp nhau với cách thức như vậy, không ngờ cũng có thể sinh ra cộng minh khiến kẻ khác không thể lý giải.

Thần niệm tiếp tục kiểm tra, Trịnh Hạo Thiên phát hiện, cây non kia cực độ khát cầu lực lượng, sau khi cắm rễ ở đan điền, nó liên tục không ngừng hút lực lượng vào đan điền, tốc độ thu nạp thậm chí còn nhanh hơn tứ đại yêu phách một bậc.

Phải biết rằng, tứ đại yêu phách đã ngưng tụ ra linh thể, mà cây non kia còn chưa trưởng thành.

Thế nhưng lực lượng của nó đã cường đại như vậy rồi, nếu đợi đến khi nó trưởng thành, thậm chí trở thành đại thụ che trời như trong cảnh tượng kia, thật không biết cần năng lượng khổng lồ thế nào để nó tiếp tục lớn lên.

Hơi suy nghĩ một chút, trong lòng Trịnh Hạo Thiên bỗng trở nên lạnh giá.

Lúc này cây non kia mọc rễ trong đan điền của hắn, nếu đến một ngày lực lượng của nó thu nạp vượt qua cực hạn thân thể hắn có thể thừa nhận, có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Thế nhưng, cảm giác của linh thể cường giả nói cho hắn biết, cây non kia xuất hiện bên trong đan điền không mang lại bất cứ tổn hại nào cho hắn, ngược lại thêm cho hắn chỗ tốt cực lớn.

Dần dần, tâm tình hắn một lần nữa bình tĩnh lại.

Nếu cây Ngô Đồng đã xuất hiện trong đan điền, hơn nữa còn lớn lên cùng phượng hoàng tàn phách, hắn cũng chỉ biết đến đâu tính đến đó.

Hơn nữa Phượng hoàng tàn phách đã hòa với sinh mệnh của hắn thành một thể, căn bản không có khả năng phản bội lại chủ nhân.

Hít sâu một hơi, vứt đống suy nghĩ rối rắm ra khỏi đầu, hắn xuất ra năm khỏa cực phẩm Mặc Tinh Thạch cùng năm tấm siêu phẩm đại hắc ám hối linh phù triện.

Mỗi viên Mặc Tinh Thạch dán lấy một tấm Đại hắc ám hối linh phù triện, nhất thời từng sợi hắc ám lực lượng cường đại dũng mãnh tiến vào bên trong không gian của Mặc Tinh Thạch.

Một lát sau, không gian bên trong Mặc Tinh Thạch không mở rộng ra, thế nhưng lại xuất hiện biến hóa kỳ dị.

Trước kia chính là một mảnh không gian vô thuộc tính, mà hiện tại dần biến thành một mảnh không gian mang hắc ám lực lượng thuần túy.

Sau khi hoàn tất mọi chuyện, Trịnh Hạo Thiên lấy ra Ôn Dưỡng hồ lô, từ bên trong gọi ra mười đầu Ma Vương đang ngủ say, đám Ma Vương này hình thái khác nhau, năng lực cũng bất động.

Trịnh Hạo Thiên dựa theo đặc điểm của Cừu Hinh Dư, Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình, cấp cho mỗi người hai Ma Vương khác nhau.

Hắn hiểu rất rõ đám bạn thân, vì thế hắn tin rằng, với sự phân phối này của hắn, tuyệt đối bọn họ sẽ không phản đối.

Về phần mấy Ma Vương còn lại, hắn vẫn phong ấn ở bên trong Ôn Dưỡng hồ lô, đợi cơ hội ngày sau xuất thế.

Mấy đầu thiên ma này dù sao cũng đều có thực lực Ma Vương, chính là siêu cấp thiên ma tương đương với cấp bậc linh giả.

Nếu không phải mấy người Cừu Hinh Dư đã tấn chức linh thể, Trịnh Hạo Thiên kiên quyết không dám phân phối cho họ số lượng thiên ma cường giả lớn như vậy.

Về phần đám Nhạc Mãnh, tuy rằng tư chất cực phẩm, đồng thời rất có tư cách cùng khả năng lớn tấn chức linh thể, nhưng nếu đưa đám Ma Vương này cho họ, đó không phải là giúp người mà là hại người.

Cuối cùng, cổ tay Trịnh Hạo Thiên vừa lộn, trong tay xuất hiện đống bảo vật đổi được từ Nghiêm Cảnh Nhất.