Q.5 - Chương 124: Nghiêm Lôi Minh.

Chiến Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Trong Vân Hải, một vầng quang mang chói mất đột nhiên bùng lên. một cỗ khí tức mênh mông lập tức từ trên truyền tống trận tràn ra bốn phía xung quanh không chút kiêng nể. đồng thời trong nháy mắt đã truyền khắp toàn bộ Phiêu Miểu vân Hải.

Đây chính là khí tức của cường giả linh thể. Bất quá, trong cỗ khí tức này lại không hề mang theo mùi vị khiêu khích, mà ngược lại giống như một cách thông báo thì chính xác hơn.

Bởi vì trong cổ khí tức này ẩn chứa một loại lực lượng kỳ dị. Mà cổ lực lượng này lại cực kỳ ăn nhịp với lực lượng của Phiêu Miểu vân Hải, hai thứ ăn khớp lẫn nhau, chứng tò vị cường giả này cùng là một nhân vật được Phiêu Miểu vân Hải tán thành.

Quang mang trong truyền tống trận dẩn dẩn trở nên ảm đạm. tiêu tán đi. Một trung niên nam tử diện mạo lạnh lùng chậm rãi bước ra.

Người này thân hình cao lớn, khôi ngô tuẩn tú, hai mắt sáng ngời hữu thần, mà đôi tay của hắn lại càng đặc biệt, không ngừng chớp động những hoa văn nhàn nhạt màu tim.

Quanh thân thể hắn, nhộn nhạo một loại khí trường kỳ dị. không thể nào diễn tả bằng lời được. Mà trong phạm vi khí trường bao phủ, hắn giống như một mặt trời chói lòa duy nhất trên bầu trời, không có thời khắc nào không thể hiện rõ sự hiện hữu của hắn.

“Nghiêm sư huynh, sao ngươi lại tới Vân Hải vậy?” Một giọng nói tràn đầy vui mừng từ trên một ngọn núi vang lên, tiếp đó Trần Hùng Địch cười lớn hóa thành một đạo quang mang, bay thẳng đến trước Truyền Tống trận.

Mà Nghiêm Anh theo sát Trần Hùng Địch, từ xa bay tới cũng vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Hắn vội vàng đáp xuống đắt, cung kính khoanh tay đừng, nói: “Tổ phụ. lão nhân gia đã tới rải.”

Người vừa tới chính là Nghiêm Lỏi Minh – cường giả linh thể tiếng tăm lừng lẫy trong Phong Thần nhai. Hẩn khẽ gật đầu, nói: “Sư đệ. Trần Tà đã tới Phiêu Miểu Vân Hải?”

Trần Hùng Địch và Nghiêm Anh trong lòng đều nhảy dựng lên. Nghiêm Lôi minh đột ngột tới Phiêu Miểu Vân Hải đã là chuyện khiến người ta cực kỳ kinh ngạc rải. Nhưng sau khi hắn tới niow này. không ngờ câu đầu tiên ra khỏi miệng lại là hỏi đếa Trần Tả. Đây tuyệt đối không phải là bắn tên không đích.

Hơi do dự một chút. Trần Hùng Địch nói, “Sư huynh. Trần Tà đã tới Phiêu Miểu vân Hải rồi.”

Lúc này. thần sắc Nghiêm Lôi Minh mới thoáng dễ coi hơn một chút. Hắn lạnh nhạt nói: “Trần Tà ở đâu? Gọi hẳn đến gặp ta.”

Trẳn Hùng Địch và Nghiêm Anh đưa mắt nhìn nhau. Lúc này thì bảo bọn họ phải đi đâu để tìm Trẳn Tà bây giờ.

”Sư huynh, ngiroi tới thật không đúng lúc.” Trần Hùng Địch cười khổ một tiếng, nói: “Hơn nửa tháng trước, Trần Tà đã tham gia cuộc săn thú năm nay. Hiện giờ còn năm ngày nữa mới có thể kết thúc, cho nên hắn làm sao có thể tới gặp ngươi được.”

Hấn hơi dừng lại một chút, sắc mặt ngưng trọng nói: “Rốt cuộc là Trần Tà phạm phải sai lầm gì mà ngươi lại tức giận như vậy.”

Sắc mặt Nghiêm Lôi Minh vừa mới dễ coi hơn một chút lại trở nên căng thẳng, trên người ẩn ước còn toát ra một tia sát khí và nộ hóa.

“Trần Tà khôngphạm phải sai lầm gì. nhưng ta nghi ngờ, hẳn đã gặp phải độc thủ rồi.”

“Cái gỉ?”

Cho dù là với định lực của Trần Hùng Địch, tâm thần lúc này cũng hơi hoảng, nói: “Sư huynh, Trần Tà hiện giờ đã tu luyện giả cửu giai đỉnh phong. Trên người còn có ngụy pháp khí Khốn Long tác của ngươi phòng thân… Bảy giờ đi sắn thú ngoài Vân Hải. chẳng lẽ còn không thể ứng phó nguy hiểm hay sao?”

Phiêu Miểu Vân Hải chính là nơi các đại phái bồi dưỡng đệ tử tinh anh. Mặc dù thí luyện ở đây cũng có nguy hiểm, nhưng đối với môn hạ cửu giai đỉnh phong mà nói. điều có thể uy hiếp tới tính mạng bọn họ đã ít lại càng ít hơn.

Hơn nữa trên người Trần Tà còn có ngụy pháp khí. trong thế giới ngoài vân hải. chỉ cần cẩn thận hơn một chút. ít nhất cũng không lo bảo vệ minh.

Nhưng, mặc cho Trần Hùng Địch có suy đoán thế nào. cũng tuyệt không thể nghĩ tới. kẻ đánh cho Trần Tà một kích trí mạng, không ngờ chính là đồng bọn đồng hành cùng hắn – Mặc Không Văn.

Nghiêm Lôi Minh than nhẹ một tiếng, nói: “Lão phu cũng không biết. Nhưng khi giao Khốn Long tác cho Trần Tà. lão phu đã từng đề lại một đạo tinh thần lạc ấn. Đạo tinh thần lạc ấn này tuy không thể điều khiến Khốn Long tác nhưng có thể cảm ứng được mức độ trưởng thành của khí phách. Chỉ là hôm qua, lão phu đột nhiên cảm thấy tâm huyết cuồng loạn. Một tia tinh thần lạc ấn đó đã bị một lực lượng nào đó xóa sạch hoàn toàn rồi. Hừ,.. đã có thực lực hủy diệt tinh thần lạc ấn của lão phu trên Khốn Long tác. thì đương nhiên Trần Tà lành ít dữ nhiều rồi.”

Sắc mặt Nghiêm Anh đại biến, lắp bắp nói: ”Tổ phụ, không thể nào….”

”Cái gì mà không thể nào?” Nghiêm Lôi Minh khẽ ngây người, lập tức nhướng mày. rồi quát lên: “Ngươi biết những gì, nói mau.”

Sắc mặt Nghiêm Anh khẽ biến. Tuy hắn thường diều vô giương oai trước mặt mấy người Trịnh Hạo Thiên, luôn làm ra vẻ không để đám người tu luyện giả chưa đạt tới cao giai vào mắt.

Nhưng đứng trước mặt Nghiêm Lôi Minh, hắn lại giống như chuột đứng trước mặt mèo. ngay cả một chút ngọ nguậy cũng không dám.

”Tổ phụ. con đã từng gặp Trần sư huynh một lần.”. Nghiêm Anh run cầm cập nói: “Trần Tà sư huynh nghe nói tên Trịnh Hạo Thiên của Vạn Kiếm tông kia đã tới Phiêu Miểu vân Hải. cho nên hắn mới xung phong tham gia săn thú ngoài vân hải…”

Nói tới đây. hẳn liền cúi đầu xuống.

”Trịnh Hạo Thiên…”

Trong con ngươi Nghiêm Lõi Minh chợt lóe lên tinh mang, chuyện xảy ra trong Tiểu Linh giới lần trước, hắn biết rất rõ ràng.

Trong tất cả những con cháu hậu đại của Nghiêm gia, tư chất của Nguyên Tuấn không thể nghi ngờ là rát nổi bật. Ngay cả huynh trướng của hãn – Nghiêm Anh đã tân thăng đên cửu giai đỉnh phong cũng có vẻ không bầng.

Có lẽ trong tất cả những đồ tử đồ tôn của hắn, tư chất của Nghiêm Tuấn không được xếp thứ nhất, nhưng ở trong tất cả những môn hạ họ Nghiêm, hắn tuyệt đối được xếp hạng nhất.

Chính vi vậy. Nghiêm Lôi Minh đã đổ rất nhiều tâm huyết lên người Nghiêm Tuẩn. giống như bồi dưỡng nhân tài có khả năng tẩn chức cường giả linh thể trong thế hệ thanh niên trẻ tuổi..

Nhưng một trận chiến ở Tiểu Linh giới đã phía hủy hoàn toàn hi vọng của hắn rồi.

Trong lòng hắn. đương nhiên là cực kỳ hận Trịnh Hạo Thiên.

Chỉ là hành vi của Nghiêm Tuẩn ngày đó mọi người đều nhìn thấy, ngay cả hắn cũng không dám quang minh chíoh đại trà thù cho Nghiêm Tuấn.

Bất quá, nếu trong cuộc săn thú ngoài vân hải, khiến cho Trịnh Hạo Thiên xảy ra chuyên ngoài ý muốn

Nghiêm Lôi Minh trong lòng đại động, bất quá chỉ một lát sau đó. hắn khẽ nhíu mày, nói: “Ngươi nói là Trần Tà mất tích có liên quan tới Trịnh Hạo Thiên? Hừ không cần nghĩ nhiều, Trịnh Hạo Thiên kia cho dù có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là một tu luyện giả lục giai. Trần Tà cho dù nhất thời bất cần thì chẳng lẽ Khốn Long tác của hắn đề làm cảnh hay sao?”

Nghiêm Anh vội vàng nói: “Tồ phụ. tên Trịnh Hạo Thiên kia quỷ kế đa đoan, khó lòng phòng bị. Thậm chí hắn còn có thể nhìn thấu ảo cảnh trên Thí luyện chỉ lộ. có lẽ hắn đang sở hữu bảo vật nghịch thiên nào đó cũng nên.”

Nghiêm Lõi Minh khẽ hừ một tiếng, trong lòng lại thẩm cản nhắc. Nhưng khi hắn còn chưa kịp quyết định thì đột nhiên, hơn hai mươi cỗ thần niệm cường đại từ bốn phương tám hướng ầm ầm tràn đến.

Những thần niệm này đều là do cường giả linh thể trú đóng trong Phiêu Miểu vân Hải phóng thích ra. sờ dĩ bọn họ kéo dài tới tận bảy giờ. chính là để cho ba người Nghiêm Lôi Minh có thời gian nói chuyện.

Đương nhiên, đây cũng là vì tất cả mọi người cảm ứng được khí tức quen thuộc của Nghiêm Lôi Minh, nếu đổi lại là một cường giả linh thể xa lạ khác xâm nhập Phiêu Miểu vân Hải. thì kết quả chờ đợi hắn sẽ là hơn hai mươi vị cường giả cùng giai hợp lực úp sọt. cho dù là cường giả trong cường giả linh thể chỉ sợ cùng chỉ có nước bỏ mạng mà thôi.

“Nghiêm huynh, hoan nghênh trở lại Phiêu Miểu vân Hải.” Nguyên Liêm trầm giọng nói:

“Không biết Nghiêm huynh tới đây là có việc gì. định tạm ở lại một thời gian ngắn hay là thay thế Trần huynh….”

Vì muốn bảo trì cản bằng thế lực trong Phiêu Miểu Vân Hải. bát đại môn phái mới đạt ra quy định nghiêm ngặt. Mỗi một đại môn phái chỉ được phép có một thái trượng troòng lão thường trú trong Vân Hải. Nếu có một vị thái trượng trưởng lão thứ hai tới. thì trừ phi để thay thế thái trượng trưởng lão thường trú cũ, nếu không không được ở lại quá ba ngày.

Nguyên Liêm thấy thấy Nghiêm Lôi Minh liền lập tức nói thẳng, hiển nhiên là hạng người thiết diện vô tư. không để cho Phong Thần nhai chút thể điện nào.

Mọi người ở đây đều biết con người hắn. cho nên cùng chẳng ai cảm thấy kỳ quái.

Nghiêm Lôi Minh quay về phía bóng người hư ảo trên không, chắp tay cười nói: “Nguyên huynh. thấy lão bằng hữu đến. ngươi lại chào đến thế ư?”

Khóe miệng Nguyên Liêm khẽ giật giật, tựa hồ lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Là chức trách thôi, thứ lỗi.”

Nghiêm Lôi Minh bắt đắc dĩ lắc đầu nói: “Các vị, Nghiêm mồ lần này tới đây là vì một chuyên tư.”

Hấn nghiêm nghị nói: “Một tháng trước, một đệ tử của ta đã tiến vào Phiêu Miẹu vân Hải. Mà trên người tên đệ tử này lại mang một kiện trọng bảo mà lão phu thiên tản vạn khồ mới luyện chế được. Chỉ là, hiện giờ lão phu đã mắt cảm ứng với kiện trọng bảo này, cho nên mới vội vàng tới đây. Xin các vị thứ lỗi.”

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: “Một tháng trước, theo như lời Nghiêm huynh, hẳn là Trần Tà của quý môn rồi.”

Hai mắt Nghiêm Lôi Minh hơi ngưng trọng, trong lòng cười khổ. nhưng trên mặt vẫn tinh bơ như thường, nói: “Thuần huynh nói đúng lắm.”

Người vừa lên tiếng chính là thái trượng trưởng lão đến tử Hỗn Độn sơn – Thuần Liễu Liễu. Người này có một thân tu vi cao thảm mạt trác, thường ngày rất ít nói. Lúc này lại đột nhiên mớ miệng, đương nhiên là khiến cho mọi người cảm thấy nghi hoặc.

Nhưng Nghiêm Lỏi Minh lại biết rõ nguyên cớ trongđó. vị thái trượng trưởng lão Hồn Độn sơn này nhất đỉnh dà nhận được tin môn hạ đệ tử của hắn bị Trần Tà đánh lén mà chết, cho nên bây giờ mới không khách khí như thế.

“Hắc hắc, ý Nghiêm huynh chẳng lẽ là đã mất liên hệ với Khốn Long tác rồi?” Thuần Liễu Liễu tiếp tục lành đạm nói.

Thuẳn Liều Liễu nghiêm túc nhìn hắn một lúc, tựa hồ đã đoán được lời đối phương không phải giả. cho nên lúc này mới cười khẩy, rồi im lặng không nói nữa.

Bất quá trong tiếng cười cũng tràn đầy vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.

Mọi người ở đây đều là cáo già rồi. Đương nhiên có thể phát giác ra vẻ vui sướng của hắn. Bọn họ cả đám trong lòng nghi hoặc. Tên đệ tử này của Nghiêm Lôi Minh làm sao lại chọc phải thái trượng trưởng lão Hồn Độn sơn nhi. điều này thật quá kỳ lạ.

Nghiêm Lỏi Minh cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, cao giọng nói: “Các vị. Khốn Long tác mặc dù chưa tiến giai thành pháp khí chân chính, nhưng dù sao cũng là một kiện ngụy pháp khí quang minh hệ cường đại. Nếu thật sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn, đó cũng là họa của nhân tộc chúng ta. cho nên lão phu đề nghị, mớ thông đạo. để cho ta ra ngoài tìm kiếm một phen, đem nó trở về….”

Hắn luôn miệng nói tới Khốn Long tác. mà không hề đề cập một chữ nào tới Trần Tà, đương nhiên là vì muốn chọc giận Thuần Liễu Liễu.

Nguyên Liêm hơi chần chừ một lát, nói: “Một kiện ngụy pháp khí. chỉ cần trở thành pháp khí, uy lực sẽ không thua kém một cường giả linh thể. Đây quả thật là đại sư. Lão phu đồng ý, các vị tháy thế nào?”

“Đồng ý.”

“Đồng ý.”

”Đồng ý.”

Lãnh tiên tử, Thuần Liễu Liễu hai người thoáng chấn chừ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.