Q.5 - Chương 266: Hợp tác.

Chiến Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Kim cương Hoàng chính là một trong những cường giả thanh danh hiển hách nhất trong chiến trường bách tộc hiện tại, quá trình và sự tích của gã cũng được lưu truyền rộng rãi trong các tộc.

Tên kim cương này thiên phú dị bẩm, từ sau khi tu luyện hoàng gia bí pháp có thành tựu rồi xuất đạo, bình sinh đại chiến vô số, hiếm có địch thủ. Đặc biệt là lúc gã đạt tới ngũ giai đã tiến vào chiến trường bách tộc, hơn nữa không ngừng kích sát vượt giai cường giả dị tộc, từ đó mà giành được thanh danh hiển hách.

Đương nhiên, trong dạng hoàn cảnh như thế này, gã cũng từng vô số lần phải bỏ chạy chối chết.

Có điều, phàm là có thể đánh bại gã, đều là dạng cường giả có đẳng cấp trên gã, còn nếu trong đồng giai, gã sớm đã dựng lên được danh xưng vô địch.

Uy danh này vào mấy năm trước mới bị một tu luyện giả ngũ giai đả phá, mà đó cũng là lấn duy nhất hắn thua trong tay đối thủ đồng giai, thậm chí còn là kém giai.

Tuy cường giả các tộc đại đa số đều biết chuyện này, nhưng Hoàng lúc đó mới chỉ là tu luyện giả lục giai, mà tên nhân loại đó cũng chỉ là một tu luyện giả ngũ giai.

Cho nên các cường giả thập giai như Tạp Phỉ Đặc và Mô Mặc cũng chỉ quan tâm tới kim cương Hoàng thanh danh dần lên, chứ không đi để ý tới một nhân loại ngũ giai không có tiếng tăm gì bên trong chiến trường bách tộc.

Cho tới khi Hoàng thẳng thắn cho biết, bọn họ mới biết rằng tên nhân tộc cửu giai này không ngờ là cường giả duy nhất trong đối chiến công bằng đã đánh bại được Hoàng. Hít sâu một hơi lạnh, khóe miệng Tạp Phỉ Đặc tựa hồ như đang giật giật.

Tốc độ tiến giai của Hoàng tuyệt đối có thể gọi là khủng bố, ở trong chiến trường bách tộc một đường càn quét, khiến cho không biết bao nhiêu người phải chấn kinh. Y vốn cho rằng dạng kỳ tài này là vạn năm chỉ xuất hiện một người, nhưng không ngờ rằng, vẫn còn có một tên nhân loại cũng có dc tốc độ tấn thăng đáng sợ như vậy.

“Hắc hắc, thì ra là… cường giả trong nhân tộc tới.” Ô Mặc đột nhiên phát hiện, y không ngờ lại không biết tính danh của người ở trước mặt, chỉ đành hàm hồ nói một câu: “Các hạ tới chẳng lẽ là muốn tranh giành phượng tủy ư.”

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, chậm rãi gật đầu, nhưng trong lòng thì nghĩ thầm, thế chẳng phải là nói thừa ư, nếu không phải là bởi vì kiện thần vật này, ta từ xa chạy tới đây chỉ để tìm ngươi chơi đùa thôi à?

Sắc mặt của Ô Mặc đột nhiên cứng lại, nói: “Phượng tủy chính là vật sở hữu của tam tộc chúng ta, lúc trước phát hiện hơn nữa bấm báo cho trưởng giả trong tộc rồi ước định, không thể để cho tộc thứ tư nhúng tay vào. Hắc hắc, các hạ đã biết, vậy thì nên biết hậu quả.”

Trong lòng Trịnh Hạo Thiên thắt lại, hắn cảm nhận được rõ ràng sát khí lăng lệ mà cường đại tới từ trên người Ô Mặc. Mà ngược lại, Tạp Phỉ Đặc lúc này trầm mặc không nói gì, không hề ra mặt biện giải cho hắn. Hít sâu một hơi, Trịnh Hạo Thiên lập tức minh bạch Tạp Phỉ Đặc khẳng định là rắp tâm mượn tay của hai người này tập kích giết hắn ở đây.

Ngẩng đầu lên, Trịnh Hạo Thiên nhìn Hoàng.

Trong bốn người bọn họ, chỉ có Trịnh Hạo Thiên và Hoàng là có tu vi cửu giai, nhưng người mà Trịnh Hạo Thiên lo lắng nhất lại chỉ là Hoàng.

Ngón tay hắn khẽ động, đã nắm Khốn long phù trong tay, chỉ cần Hoàng hơi biểu lộ ra một chút địch ý là hắn sẽ ném phù triện ra vây khốn tên kim cương này, sau đó dùng tất cả thủ đoạn của linh thể song tu để trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể chạy đi thật xa.

Hoàng há miệng, gã mỉm cười, nói: “Trịnh huynh, trận chiến với ngươi ngày trước, là một trận quyết đấu thỏa nguyện nhất trong đời ta.”

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: “Trịnh mỗ cũng có cảm nhận tương tự.”

Hoàng gật đầu, nói: “Như vậy thì tốt… ngày sau có cơ hội, chúng ta lại quyết đấu một lần nữa nhé.”

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên sáng lên, nhìn xoáy vào gã một cái, gật đầu thật mạnh.

Hoàng đúng là Hoàng, không ngờ lại không muốn nhân cơ hội hiếm có này liên thủ với hai vị cường giả để giáp kích Trịnh Hạo Thiên, mà thà để ngày sau cùng hắn quyết chiến công bằng. Quang minh lỗi lạc, đường đường chính chính, đây chính là Hoàng kiệt xuất nhất của kim cương nhất tộc.

Ô Mặc Và Tạp Phỉ Đặc đều hơi biến sắc, hỏa diễm trong mắt Tạp Phỉ Đặc đột nhiên nhảy nhót, một lát sau đột nhiên mở miệng nói: “Ô Mặc các hạ, ta mời Trịnh Hạo Thiên tới đây kỳ thực là để tốt cho mọi người thôi.”

Ô Mặc lập tức mượn cớ xuống ngựa, nói: “Thế là sao?”

Tạp Phỉ Đặc dùng tay chỉ vào biển lửa nham thạch ở trước mặt: “Tất cả chúng ta đều biết, phưởng tủy ẩn tàng trong biển lửa này, tôi xin hỏi, hai vị định dùng biện pháp gì để tìm nó.”

Ô Mặc hừ khẽ một tiếng: “Chúng ta không phải sớm đã có ước định, việc tìm kiếm phượng tủy thì giao cho hỏa linh tộc, còn lấy phượng tủy thì giao cho chúng ta ư?”

Tạp Phỉ Đặc xòe hai tay ra, nói: “Hỏa linh nhất tộc chúng ta tuy có thể tự do hành động trong nham thạch, hơn nữa thần niệm cũng không bị ảnh hưởng, nhưng phạm vi của biển lửa này quả thực là quá rộng, mà phạm vi thần niệm của hỏa linh nhất tộc chúng ta lại có hạn. Muốn tìm được nơi hạ lạc của Phượng Tủy ở trong đây, không nghi ngờ gì nữa như mò kim đáy bể, mọi người cũng không muốn ở lại đây lâu có phải không.”

Ô Mặc trầm ngâm, nói: “Không biết Tạp Phỉ Đặc các hạ có cao kiến gì.”

Tạp Phỉ Đặc nhìn Trịnh Hạo Thiên một cái, nói: “Vị Trịnh Hạo Thiên các hạ này là cường giả hiếm có trong nhân tộc, hắn có thể điều khiển thập ức kiếm quang. Nếu như hắn chịu để cho thần niệm của ta nương tựa trên kiếm quang mà tiến vào biển lửa, vậy thì dựa vào phạm vì mà thập ức kiếm hải có thể đạt tới, nhất định có thể dễ dàng tìm thấy nơi tàng của phượng tủy.”

Sắc mặt của Ô Mặc và Hoàng đều khẽ động, bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau. Hoàng nói: “Ba người chúng ta cùng tới chiến trường thất xoáy, khẳng định sẽ dẫn tới sự chú ý của người khác, nếu như bị cường giả linh thể chú ý, vậy thì không hay rồi…”

Lời nói của gã tuy không nhiều, nhưng mỗi một câu đều nặng như ngàn cân, khiến cho Ô Mặc và Tạp Phỉ Đặc không thể không suy nghĩ nhiều hơn.

“Nếu để hắn gia nhập, vậy thì phần phượng tủy mà chúng ta được phân há chẳng phải sẽ ít đi rất nhiều sao?” Ô Mặc trầm dọng, nói.

“Tuy ít đi một chút, nhưng so với bị cường giả linh thể chú ý, sau cùng tham dự vào thì vẫn tốt hơn nhiều.” Tạp Phỉ Đặc lạnh lùng nói: “Cơ hội của chúng ta không nhiều, Trịnh Hạo Thiên các hạ không chỉ có thể giúp chúng ta tìm được nơi hạ lạc của phượng tủy, mà còn có thể sử dụng kiếm quang vây lấy và bắt giữ, đây thực sự là một bang thủ hiếm có.”

Y nhìn Ô Mặc tựa hồ như vẫn đang do dự, lập tức nhấn mạnh hơn, nói: “Nếu ba người chúng ta xuất thủ thất bại, phượng tủy khẳng định sẽ chạy khỏi nơi này, ngươi không ngại nghĩ thử xem, nếu như sau khi để nó chạy thoát, mấy người chúng ta còn có gì để mà chia? Hơn nữa lúc đó sẽ dẫn tới vô số cường giả tới đại chiến, chúng ta ngay cả tư cách tham dự vào cũng không có đâu.”

Ô Mặc thở dài một tiếng, cuối cùng cũng nói: “Cũng được, theo ý hai vị vậy, một phần tư thì một phần tư, nói chung cũng vẫn tốt hơn là không có gì.” Y nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên, nói: “Trịnh Hạo Thiên các hạ, trong biển lửa ở bên dưới từng có phượng hòang hàng lâm, nhiệt độ bên trong cực cao, cho dù là linh khí bình thường tiến vào bên trong cũng sẽ bị tan chảy, không biết kiếm quang của các hạ có chịu nổi không.”

“Có thể.”

Hai giọng nói đồng thời vang lên.

Trịnh Hạo Thiên ngạc nhiên nhìn sang, kim cương Hoàng và Tạp Phỉ Đặc không ngờ lại không đợi hắn thỏ thái độ mà đã nói tranh.

Ô Mặc ngây ra, trong ánh mắt nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên cuối cùng cũng có thêm mấy phần ngưng trọng.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: “Đa tạ sự tín nhiệm của hai vị, có điều Trịnh mỗ muốn hỏi một câu, phượng tủy đó rốt cuộc là có bộ dạng như thế nào?”

Tạp Phỉ Đặc do dự một lát rồi nói: “Phượng tủy sinh hoạt bên trong biển lửa nham thạch nóng nhất, tuy không có thần trí, nhưng lại có bản năng. Nó có thể hóa thân thành con chim nhỏ màu đỏ bơi lội trong nham thạch, nếu cảm thấy có thứ gì đó có thể uy hiếp tới sinh mạng của nó, thậm chí sẽ phá không bỏ chạy.” Y đảo mắt, ngưng thần nói: “Lúc các hạ thao khống kiếm quang, ngàn vạn lần phải lưu tâm, bất kể là như thế nào cũng không thể để phượng tủy rời khỏi biển lửa nham thạch, nếu không khẳng định sẽ đẫn tới không gia ba động kịch liệt, từ đó dẫn tới sự chú ý của các cường giả linh thể. Tới lúc đó thì ở đây sẽ không còn có chuyện của chúng ta nữa rồi…”

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, loại thần vật như phượng tủy, nếu bị người ta biết, khẳng định sẽ dẫn tới chém giết vô cùng. Mà đúng như Tạp Phỉ Đặc đã nói, nếu như khí tức của nó lan ra từ đó dẫn tới sự chú ý của các cường giả linh thể, vậy thì đừng nói là mấy người bọn họ, cho dù là dạng cường giả vừa tiến vào linh thể như Văn Nhân Băng Oánh và Hổ Bá Thiên chỉ sợ cũng không có tư cách nhúng tay vào.

Hoàng trầm giọng, nói: “Trịnh huynh, ngươi và Tạp Phỉ Đặc các hạ xin hãy bắt đầu dụng tâm tìm kiếm đi, Ô Mặc huynh, ta và ngươi có thể chuẩn bị rồi.”

Ô Mặc gật đầu, y phất tay một cái, từ trên người lấy ra một cái lưới to. Sau đó màu đen ở trên người lập tức kịch liệt cuộn trào, từng tầng từng tầng ngưng tụ lên lưới đên.

Hoàng đạp một bước, đi tới trước tấm lưới, kim quang trên người gã lấp lánh, từng đợt từng đợt bay vào bên trong tấm lưới khổng lồ. Một lát sau, tấm lưới này biết thành đen vàng quyện vào nhau, lộ ra một cảm giác quỷ dị khó có thể hình dung được.

Tạp Phỉ Đặc nói khẽ: “Trịnh Hạo Thiên các hạ, xin hãy phóng thích kiếm quang, hơn nữa cho phép ta phối hợp với ngươi.”

Trịnh Hạo Thiên biết rằng chuyện này có quan hệ trọng đại, nếu như không đáp ứng, chỉ sợ ngay cả Hoàng cũng trở mặt động thủ.

Hắn cong tay búng một cái, trên người lạp tức túa ra những điểm sáng vô cùng vô tậm, nhưng điểm sáng này một khi hiện ra, dưới sự khống chế của Trịnh Hạo Thiên hóa thành ức vạn kiếm quang.

Song, hắn khống thích phóng ra tất cả kiếm quang, mà chỉ giữ ở khoảng ngàn vạn.

Trong lúc giao phong với Tạp Phỉ Đặc, hắn đã bị tổn thất ba ngàn vạn kiếm quang, tuy về sau bổ sung được một chút, nhưng vẫn chưa đạt tới cảnh giới hoàn mỹ thập ức đạo.

Có điều, lúc này chỉ cần dùng để tìm kiếm nơi hạ lạc của phượng tủy, chín ức sáu ngàn vạn kiếm quang đã thừa đủ dùng rồi.

Chỉ là, không ai biết rằng, bên trong kiếm quang của Trịnh Hạo Thiên kỳ thực bao hàm trăm vạn thuần quang minh chi kiếm và thuần hắc ám chi kiếm.

Cái đó mới là một trong những đòn sát thủ chân chính của hắn.

Hỏa quang ở trên người Tạp Phỉ Đặc lập tức lan tràn ra, từng cỗ sắc thái úy lam tràn vào bên trong kiếm quang.

Trịnh Hạo Thiên không ngăn cản, mà khiến kiếm quang hình thành vô biến kiếm hải, để mặt cho cỗ lực lượng này ngao du bên trong kiếm hải.

Sau đó, mảng kiếm hải này chìm vào trong biển lửa nham thạch.

Song, vào thời khắc mà kiếm hải tiến vào trong biển lửa, hai mắt Trịnh Hạo Thiên lại đột nhiên trợn tròn, nhưng sau đó lại khôi phục lại như bình thường. Biến hóa này quá nhanh, không ngờ lại không có ai phát giác ra.

Hắn chậm rãi hạ một tay xuống, lặng lẽ đặt lên thắt lưng.