Q.5 - Chương 155: Thập giai yêu thú

Chiến Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Một đường phi hành, tốc độ của hai người Trịnh Hạo Thiên không phải nhanh, bởi vì bọn họ cảm nhận được minh đang dần tiếp cận hai vị thập giai cường giả kia.

Đương nhiên, bắt kể là Trịnh Hạo Thiên có Động sát phù triện, hay An An nám giữ năng lực đặc thù, có thể đảm bảo bọn họ không tiếp cận đối phương quá gần.

Mà sau hai ngày, bọn họ không hẹn mà cùng dừng lại.

Bởi vì họn họ đều cảm ứng được, phía trước có tiếng nổ mạnh, có thể nói là linh lực ba động kinh thiên động địa. hơn nữa trong dao động này còn vang vọng từng đợt tiếng rống giận của yêu thú.

Không hỏi cùng biết, phía trước đang xảy ra chiến đấu kịch liệt.

Đưa mắt nhìn nhau, hai người đều lộ ra vẻ hưng phần.

Khải Nhĩ Đặc. Ước Hàn Phúc hai vị cường giả thập giai đọc đường đi tới đều tận lực tránh một vài yêu thú thập giai cường đại. bọn họ tự nhiên không phải sợ cái gì. mà bởi vì trước khi đạt được mục đích không muốn gây chuyện mà thôi.

Mà lúc này chỉ cần thoáng nhìn qua tình hình chiến đấu ở phịa trước là bọn họ có thể khẳng định, lúc này giao chiến hai bên đều là thập giai cường giả không thể nghi ngờ.

Bởi vậy có thể thấy hai vị ngư nhân cường giả đã tới đích, chỉ là chảng hiểu vì sao địa phương họ muốn đến lại bị yêu thú cường đại chiếm giữ. vì thế hai bên phát sinh chiến đấu không chết không ngừng.

Trịnh Hạo Thiên lật bàn tay, một tấm Âm Phong phù triện sáng lên quanh thân thể hắn, đồng thời khiến hẳn trở nên vô hình.

Kỳ thực, nêu Trịnh Hạo Thiên được Mộng Yểm trợ giúp^.như vậy hiệu quả khẳng định tốt hơn không thể nghi ngờ, thế nhưng ngay lúc này, hắn vô thức một mình tác chiến.

An An cũng móc ra phù triện, nhẹ nhàng xé đôi. rời cũng biên mắt vô tung.

Hai người cứ thế mà chậm rãi tiến vể phía trước, bọn họ không có hứng thú tham gia trận chiến kia. mà chỉ muốn quan tâm đến kết quả trận đầu.

Khi bọn họ đi qua một khe núi. gần như đã nghe rõ âm thanh chiến đầu.

Khải Nhĩ Đặc cùng Ước Hàn Phúc hai người liên thủ đã đánh cho yêu thú thương tích đẩy minh, dường như lúc nào cũng có thể không kiên trì được mà bỏ mạng tại chỗ.

Lúc này, Khải Nhĩ Đặc cẩm trên tay một trường tiên, trường tiên này mang hiệu đụng thần kỳ. chỉ cần vung nhẹ một cải, lập tức tỏa ra từng vòng từng vòng quanh mang bạch sắc, nhìn giống như những con sóng nước vậy. Những quang mang này có lực lượng vây khốn và phòng hộ mạnh mẽ. chúng khuếch tán trên hư không, hình thành một quang tráo khổng lồ. vây khốn con yêu thú đổi diện vào trong.

Trên người Ước Hàn Phúc huyết quang cuồn cuộn, cả người hắn đều được bao phủ trong huyết quang,

Trong tay hẳn cằm một trường kích cũng đó như máu, trường kích này tung hoành tứ phía, mang theo một tia hàn ý huyết sắc âm độc nhè nhẹ. khí thế mạnh mẽ không gì không phá nổi.

Mà yêu thú chiến đấu cùng họ cũng có hình thể cổ quái, sau lưng có một đỏi cánh.

Cả người nó trắng như tuyết. thân thể như ngựa, nhưng trên đầu lại có một đôi sùng hưu bén nhọn, đuôi dài hữu lực. huy động tạo nên tiếng xé gió, giống như huy vũ một kiện trường tiên vậy. Cho dù là cường giả như Ước Hàn Phúc cũng không dám ngạnh kháng cái đuôi này.

Con yêu thú rống lên liên tục, trong tiếng hống cũng mang theo uy năng cường đại, đường như có thể khiến nhân tâm chấn động.

Thế nhưng hiện tại hiển nhiên nó đã là nò mạnh hết đã rồi.

Thân thể hoàn mĩ đã đẩy thương tích, từng đạo vết thương khiến người khác nhìn thấy mà giật minh, máu tươi ồ ạt chảy ra. đám máu tươi này còn chưa kịp roi trên mặt đất thì đã bị trường kích quỳ quái trong tay Ước Hàn Phúc hút hết không còn một giọt.

Tiên huyết này đường như có uy năng khổng lồ, khiến cực phẩm bảo khí trường kích gào thét đảm ra. phát ra âm thanh cực kỳ chói tai.

Trịnh Hạo Thiên sắc mặt khẽ biến, hắn đã từng có lằn cô đọng ngụy pháp khí.

Tuy rằng chân chính luyện chế pháp khí không phải hắn. mà là Thương Long Thiền Trượng cùng Ác Mộng, thế nhưng hắn cũng có chút kinh nghiệm.

Lúc này khi nhìn thấy trường kích trong tay Ước Hàn Phúc, hắn nhịn không được rung động trong lòng.

Chuôi trường kích này khẳng định có hiệu dụng cường đại khác, hơn nữa nó có tiềm lực khó hình dung, nếu tận lực bồi dường hoàn toàn có thế tiến chức ngụy pháp khí.

Hơn nữa. lại lực lượng tà ác ngập máu tanh này một khi thành ngụy pháp khí. uy năng sẽ lớn hơn ngụy pháp khí khác rất nhiều.

Chỉ là. hôm nay chuôi trường kích này nằm trong tay một vị thập giai ngư nhân cường giả. Trịnh Hạo Thiên không muốn chọc vào nhân vật cỡ này, tuy nhìn thích mắt vô cùng nhưng hắn lập tức cật lực đè nén lòng tham đang trồi dậy trong lòng.

“Hừ…” Yêu thú đột nhiên gầm gừ một tiếng trong cổ họng, sau đó thân thể linh động của nó dừng lại.

Kỳ thực yêu thú thực lực không phải thứ dễ động vào. Nếu như gặp bắt luận ai trong hai ngư nhân cường giả này, nó tuyệt đối không thua,

Thế nhưng Khải Nhĩ Đặc có trường tiên mang năng lực vảy khốn, mà kiện trường kích trong tay Ước Hàn Phúc lại càng có ma lực vô cùng.

Hai người phối hợp. phạm vi hoạt động của nó bị một người hạn chế trong khu vục không quá lớn. đem thân pháp né tránh của nó chế trụ. cho nên mới khiến nó roi vào kết quả thảm hại này, bảng không nó ngay cả không địch lại hai người cùng có thể viln độn bỏ chạy.

LÚC này thân thể nó đột nhiên khựng lại, phát ra một tia khí tức bi thương, trong khí tức này càng ẩn chứa một loại vị đạo vô tỉnh.

“Nó muốn liều mạng. Khải Nhĩ Đặc, vầy khốn nó” Ước Hàn kêu lên.

Khải Nhĩ Đặc hừ một tiếng, nổi: “Ngươi nói dễ nghe nhi. mục đích chúng ta tới đây không phải là nó.”

Ước Hàn Phúc trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn, nói: “Chỉ cần ngươi có thể vây khốn nó, như vậy sau khi ta chém chết nó, ta chỉ cần máu huyết của nó nuôi thần binh huyết quang kích, còn yêu đan. da lông, thậm chí yêu phách đều là của ngươi.”

Khải Nhĩ Đặc lúc này mới hiện ra một tia động tâm. hắn do dự một chút nói: “Ta sẽ cố hết sức.”

Dứt lời. cổ tay hắn run lên. một cổ lực lượng lớn từ trướng tiên phát ra. những lực lượng này sau khi tràn ngập không gian bắt đầu biển thành quang võng, quang vòng này giao nhau hình thành một thiên la địa vọng phô thiên cái địa mà bay đến.

Trịnh Hạo Thiên cùng An An sắc mặt khẽ biến, bọn họ thế mới biết, thì ra Khải Nhĩ Đặc vẫn bảo tồn thực lực.

Nhè thở một hơi, Trịnh Hạo Thiên trong lòng có chút cảm khái.

Trong các chủng tộc đều có nhân tài kiệt xuất, hai ngư nhân cường giả này bày ra thực lực cao vợi, minh tuy rằng chiếm được truyền thừa của Thiên Bằng, Ngư Nhân chỉ nhãn đồng thời tiến vào bát giai, nhưng cũng không dám nói là có thể chiến thắng bất luận ai trong hai người.

Mà An An trừ phi hồi phục thực lực, đồng thời sử dụng đoản kiếm thần bí kia Bằng không muốn đánh chết một trong hai người là chuyện tuyệt đối khó khăn.

Đoàng…

Từng tiếng nổ lớn phát ra trong quang võng, sau đó tiếng rống của ngư nhân cường giả cùng yêu thú hòa cùng một chỗ. phía trước một mảnh đắt đá tung bay.

Chợt yêu thú hống dài một tiếng, thân thể nó đường như đột nhiên lớn gấp đôi, sau đó hai cánh

run lên, một đôi cánh chợt thoát ly thân thể. bấn về phía hai ngư nhân cường giả.

Khải Nhĩ Đặc cùng Ước Hàn Phúc đảng thời phát ra một tiếng kinh hãi. bọn họ thật sự không ngờ yêu thú còn hậu chiêu này.

Đối với hai cánh đầy máu huyết, nhưng ẩn chứa sát khí vô cùng của yêu thú, họ không dám coi thường.

Trường Tiên cùng Huyết Quang Kích đồng thời thu về trước mặt họ hình thành một vòng phòng hộ. đồng thời trên người họ hiện ra một vầng lớn thủ hộ chỉ quang sáng chói.

Đây là bảo khí chi quang mà họ mang theo phòng thân, vào lúc này hai người không chút do dự sử dụng.

Bởi vì họn có thể nhìn ra. con yêu thú này muốn liều mạng rồi.

Yêu thú thập giai liều mạng kinh khủng cỡ nào. bọn họ tự nhiên là biết, vì thế không dám có chút khinh thường sơ sẩy.

Nhưng mà chuyện khiến họ tuyệt không nghĩ ra là yêu thú sau khi bắn ra hai cánh không tiến mà lùi. nó quay người chạy về phía sau.

Nó tuy rằng thiếu đi một đôi cánh nhưng tốc độ chạy cực nhanh, thoáng cái đã thoát khỏi thiên la địa võng của hai người Khải Nhĩ Đặc. mang theo một thân vết thương chạy về phía xa.

Đây là lần đầu tiên sau khi hai bên chạm trán, nó có thể chạy thoát khỏi sự quấn lấy của trường tiền, lúc này nó như cá lột vào biển rộng, không cần cố kỵ gì mà lao đi. hầu như trong nháy mắt đã biến mắt không thấy tăm hơi.

A….

Ưóc Hàn Phúc hét lên một tiếng cuồng nộ. thân hình hắn khẽ động, đang muốn đuổi theo.

Nhưng mà vào lúc này một đạo trường tiên đã quấn lấy, chặn lối đi của hắn, Khải Nhĩ Đặc quát lên: “Ước Hàn Phúc không nên.”

Ước Hàn Phúc quay mạnh đầu. hai mắt hẩn đó đậm. cả người toát ra khí tức nguy hiểm tới cực điểm: “Ngươi… muốn ngăn ta.”

Khải Nhĩ Đặc nghiêm mặt, nói: “Chúng ta giao thủ chỗ này khiến động tĩnh quá lớn, nếu như dẫn đến các tộc đàn khác vậy sẽ có phịền phức, Ước Hàn Phúc, ta mong người không nên vì chuyện nhỏ mà hỏng việc lớn.”

Ước Hàn Phúc sửng sốt một chút, vẻ điên cuồng trong mắt dẩn thu liềm.

”Được, theo ỷ ngươi.”

Hắn tuy không cam lòng nhưng dù sao cũng biết phân biệt nặng nhẹ.

Ỏ chỗ này lục soát một chút, xác định không có ngư nhân khác, bọn họ liền tiến vào bên trong một cái động khẩu đen ngòm.

Chỉ là hai người cũng không phát hiện ra tung tích của hai người Trịnh Hạo Thiên.

Hắc ám phù triện tác đụng quả thực thần kỳ, mà dùng đối phó với ngư nhân lại càng diệu dụng.

Hai người bọn họ chậm rãi tiến vào động, mãi cho tới cuối đường. Khải Nhĩ Đặc sờ soạng bốn phía một hồi lâu. cuối cùng đột nhiên hưng phấn kêu lên: “Tìm được rồi.”

Hắn nhẹ ấn một chút, thạch bích trước mặt lập tức địch sang một bên. để lộ một động khẵu càng thêm u tối.

Hai ngư nhân cường giả nhìn nhau, đều nhịn không được hiện ra vẻ mừng như điên.

“Đi.”

Hai người họ không phản biệt trước sau tiền vào bên trong động.

Nhưng mà ngay khi thân ảnh bọn họ biến mắt một lát. một tiếng nói nhỏ cũng vang lên:

“Đi…”