Q.5 - Chương 299: Nguyệt Quang phủ.

Chiến Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Kiếm hải, Vô Tận Kiếm Hải…

Khi mọi người nhìn thấy vô tận quang mang từ phương xa đang tràn tới, thứ xuất hiện đầu tiên trong đầu bọn họ chính là cái tên này.

Kiếm trận cường đại nhất trong Vạn Kiếm quyết, Vô Tận Kiếm Hải.

Bọn họ đều là đệ tử Vạn Kiếm tông, tuy số lượng luyện yêu võ giả vẫn chiếm đại đa số, nhưng ngày thường mưa dầm thấm lâu, đối với kiếm thuật cường đại nhất của bổn môn cũng hiểu quá rõ rồi.

Cho nên, vừa nhìn thấy quang mang vô biên vô tận, gần như đã bao phủ toàn bộ không trung, bọn họ lập tức biết, người đang tới nhất định đang thi triển Vô Tận Kiếm Hải.

Chỉ là, nhìn quy mô của Vô Tận Kiếm Hải này, mọi người đều thầm chấn động không thôi. Bọn họ không hẹn mà cùng phóng thích thần niệm của mình, muốn cảm ứng xem xem, bên trong kiếm hải này rốt cuộc là ẩn chứa bao nhiêu kiếm quang.

Nhưng, vô số tiếng kinh hô chợt từ trong miệng mọi người vang lên, hơn nữa, phát ra những tiếng kêu sợ hãi như vậy, tám chín phần mười đều là cường giả thập giai cường đại nhất.

Đám tu luyện giả cao giai còn lại thì nghi hoặc nhìn về phía đám cường giả thập giai, nhìn sắc mặt ẩn ước trắng bệch của đối phương, không khỏi nghi hoặc vạn phần, đối với kiếm hải phảng phất từ trên trời bay tới cũng càng lúc càng kính sợ.

Trên thực tế, có năng lực và tự tin tra xét số lượng kiếm quang, đại đa số đều là cường giả thập giai.

Nhưng, khiến đám thập giai cường đại này kinh ngạc và chấn động là ở chỗ, thần niệm của bọn họ không ngờ không thể cảm ứng được, bên trong kiếm hải này rốt cuộc là ẩn chứa bao nhiêu kiếm quang.

Người thi triển kiếm hải cũng không cố ý điều khiển thế giới kiếm hải quấy nhiễu thần niệm của mọi người, mà chỉ phóng thích lực lượng của kiếm hải ra, bố trí trí kiếm trận đơn giản, không hề hoa hòe hoa sói.

Nhưng chính bởi vì như thế, đã khiến cho vô số người bó tay chịu thua.

Bởi vì thần niệm của các cường giả thập giai thật sự là quá yếu ớt. Căm bản là không thể bao trùm toàn bộ một kiếm hải rộng lớn đến thế. Có thể nói, thần niệm của bọn họ chỉ đủ khả năng thăm dò một góc nho nhỏ của kiếm hải mà thôi.

Dưới tình huống như vậy, đương nhiên không ai có thể xác định chính xác số lượng chân thật của kiếm hải này.

“Trịnh Hạo Thiên sư đệ, ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng.” Trong quang tráo, Hàn Lũy Nguyên vừa nhìn thấy kiếm hải khổng lồ tràn tới liền lập tức biết thân phận người vừa tới. Hắn cất tiếng cười dài, nói: “Thập giai siêu phẩm, hắc hắc, không ngờ chỉ trong ba tháng ngắn ngủi ngươi đã kích phát được toàn bộ kiếm quang, chẳng lẽ không sợ bảo khí của ngươi bị tổn hại hoàn toàn hay sao?”

Trên chủ phong lập tức vang lên một loạt những tiếng kêu thất thanh hoảng sợ.

Thập giai siêu phẩm, toàn bộ kiếm quang…

Nếu như những lời này không phải do đích thân Hàn Lũy Nguyên nói, thì tuyệt đối chẳng có ai tin tưởng. Nhưng nếu ngay cả đại địch mà Trịnh Hạo Thiên sắp đối mặt cũng nói như vậy, thì bọn họ còn gì để hoài nghi đây.

Chỉ là, mặc cho bọn họ có nghĩ đến rách da đầu, cũng không thể tưởng tượng ra được, rốt cuộc Trịnh Hạo Thiên phải cố gắng thế nào mới có thể làm được điều này trong vòng ba tháng.

Trong nhất thời, hình tượng Trịnh Hạo Thiên trong lòng bọn họ lập tức trở nên cao lớn hơn, một số người lúc trước vốn nghiêng về phía Hàn Lũy Nguyên, lại có chuyển biến vi diệu, thậm chí còn thoáng nghiêng về phía Trịnh Hạo Thiên nữa.

Phải biết rằng, tư chất Trịnh Hạo Thiên chính là siêu phẩm, chỉ tính riêng về tố chất bản thân thôi, cũng cao hơn Hàn Lũy Nguyên một bậc rồi. Nếu không phải thời gian hắn tu luyện quá, thì hắn tuyệt đối có thể trở thành đệ nhất cường giả trong thế hệ trẻ tuổi của Vạn Kiếm tông.

Sỡ dĩ mọi người lúc trước không đánh giá cao hắn, chính là vì cho rằng hắn không thể thi triển kiếm thuật tối cường của thập giai đỉnh phong.

Nhưng hiện giờ, sau khi biết được số lượng kiếm quang hắn đang nắm giữ trong tay đã lên tới con số trăm ức, suy nghĩ của mọi người lập tức quay ngoắt 180 độ, nghiêng về phía Trịnh Hạo Thiên.

Long Tham hưng phấn nắm chặt hai tay, trên mặt kích động đến nỗi đỏ ửng, trog lòng thầm nói: “Trịnh sư huynh, ngài quả nhiên không khiến ta thất vọng. Ngài lại tạo nên một kỳ tích rồi.”

Tiếng cười sang sảng từ trên bầu trời chợt truyền xuống: “Hàn sư huynh, đa tạ ngài chỉ điểm. Bất quá thần binh trong tay tiểu đệ có chút đặc thù, cho nên vẫn chưa hỏng được đâu.”

Trên bầu trời, kiếm hải vô tận kia chợt tản mát ra hai bên, đồng thời để lộ ra một cái thông đạo cực lớn.

Ở phía cuối cái thông đạo này, một người chậm rãi bước ra. Hắn đi trên bầu trời hư không lại như đang dẫm trên đất bằng, vững vàng mà hữu lực.

Trong một khắc khi hắn tới sát bên quang tráo, vô số kiếm quang đã huyền phù xung quanh thân thể hắn, vì hắn mà hộ giá.

Hàn Lũy Nguyên cười lớn một tiếng, nói: “Trịnh sư đệ dùng trăm ức kiếm quang mở đường, thật đúng là uy phong lẫm liệt, khiến ta phải kính nể đó.”

Trịnh Hạo Thiên khẽ mỉm cười, không chịu thua kém đáp trả: “Tiểu đệ vốn đang tĩnh tu trong núi, đột nhiên nghe thấy một tiếng sấm nổ bên tai, khiến cho ta tiểu đệ tâm thần không yên, cho nên mới tung hết tất cả kiếm quang tới đây, hy vọng đổi được một câu khen ngợi của Hàn sư huynh.”

Sắc mặt Hàn Lũy Nguyên trầm xuống, mọi người trên chủ phong đều hơi mỉm cười.

Thì ra Trịnh Hạo Thiên xuất trướng rầm rộ khoa trướng như vậy, là bởi vì hóa thân kim cương của Hàn Lũy Nguyên kích thích.

Nếu vị thủ tịch đại sư huynh Bá Vương phong này có thể ra oai phủ đầu khi xuất trước, thì hắn đương nhiên cũng có thể dùng tư thế càng khoa trương, áp chế khí thế người khác để thượng đài.

Lạnh lùng hừ một tiếng, Hàn Lũy Nguyên nói: “Trịnh sư đệ đã tới rồi, vậy thượng đài thôi.”

Khí tức dâng lên từ trên người hắn càng lúc càng cường hãn. Cỗ khí tức cường đại này thậm chí còn khiến các đại lão đang quan chiến phải khẽ kinh thán.

Phải biết rằng, nhân lực có hạn, cũng không phải sống lâu, tu luyện khắc khổ là thành tựu sẽ cao hơn.

Thực lực cuối cùng của mội người ra sao, có liên quan chặt chẽ tới trình độ tư chất và phẩm chất thần binh trên người hắn khi tu luyện.

Hàn Lũy Nguyên mười năm trước đã tấn thăng vào hàng ngũ cường giả thập giai. Trong mười năm này, hắn không ngừng rèn luyện chính mình, kích phát tiềm lực bản thân tới cực hạn.

Dưới tình huống như vậy, hắn muốn có đột phá nữa thì trừ phi là tấn chức linh thể.

Nhưng đối với những thái trượng trưởng lão quen thuộc Hàn Lũy Nguyên, vào giờ này bọn họ lại phát hiện một chuyện cổ quái.

Hàn Lũy Nguyên vẫn chưa tiến giai thành cường giả linh thể, nhưng khí tức trên người hắn so với lúc trước lại mạnh hơn rất nhiều.

Cùng lúc này, trên Phi Thiên phong cao cao tại thượng chìm trong biển mây, một trung niên nam tử thấp giọng lẩm bẩm: “Lũy Nguyên có thể gặp được đối thủ như Trịnh Hạo Thiên, chưa chắc đã là chuyện xấu. Nếu không có người này không ngừng kích thích, Lũy Nguyên e rằng cho tới nay vẫn dậm chân tại chỗ. Hắc hắc, để lão phu xem xem, vị nhân tài mới xuất hiện này có thể bức hắn tới mức nào.”

Trong con người Trịnh Hạo Thiên thoáng sáng ngời, sau khi cảm ứng được cỗ khí tức cường đại này, trong lòng hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng khiến chiến ý mãnh liệt trong lòng hắn trở nên mãnh liệt vô cùng.

Lúc này, khí tức dập dờn trên người Hàn Lũy Nguyên thậm chí đã không dưới kim cương Hoàng chân chính rồi. Chỉ bằng một cỗ khí tức mạnh mẽ này, cũng đủ khiến Trịnh Hạo Thiên coi hắn là đối thủ chân chính rồi.

Thân hình nhoáng lên một cái, Trịnh Hạo Thiên đã bước chân vào trong quang tráo. Mà cùng với động tác của hắn, trăm ức kiếm hải kia cũng giống như một bầy ong vô cùng vô tận tiến theo vào trong, đồng thời tràn về phía Hàn Lũy Nguyên.

Nếu đã xác định sẽ đại chiến một trận, Trịnh Hạo Thiên đương nhiên sẽ không khách khí. Khi vừa mới tiến vào lôi đài liền lập tức bày ra kiếm trận khổng lồ.

Nhưng, Hàn Lũy Nguyên đối với điều này lại giống như đã chuẩn bị từ trước. Hai mắt hắn khẽ híp lại, khóe miệng khẽ lộ ra một nụ cười trào phúng.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng thoáng rùng mình, đối mặt với trăm ức kiếm hải, không ngờ lại có thể thản nhiên tươi cười như thế. Nếu không phải hắn phát điên thì cũng có sát thủ giản khiến người ta khó lòng phòng bị. Hơn nữa, Trịnh Hạo Thiên tin tưởng, đáp án nhất định là cái thứ hai.

Bất quá, việc đã tới nước này, Trịnh Hạo Thiên đương nhiên không thể lùi bước được nữa. Tốc độ kiếm hải khuếch tán chẳng những không giảm bớt, mà ngược lại còn càng thêm hung mãnh. Vô số kiếm quang hợp lại với nhau, tạo thành một con sóng khổng lồ cao tới hơn trăm trượng, hung hăng đổ ập về phía Hàn Lũy Nguyên.

Bỗng nhiên, trong tay Hàn Lũy Nguyên lóe lên một đạo bạch sắc quang mang.

Cổ tay hắn vừa lật, cỗ chiếc cự phủ màu xanh nhạt đã xuất hiện trên tay. Phía trên chiếc cự phủ này được khắc vô số phù triện bí văn. Lúc này, mỗi một đạo bí văn đều sáng lên, đồng thời tỏa ra uy áp cường hãn hần như khiến người ta hít thở không thông.

” Nguyệt Quang….”

“Ngụy pháp khí…”

“Âu Dương lão không ngờ lại ban nó cho Hàn Lũy Nguyên, chẳng trách hắn lại có tự tin như thế.”

Trên Phi Thiên phong, tất cả các vị thái trượng trưởng lão đều quay sang nghị luận. Văn Nhân Băng Oánh, vị tân thái trượng trưởng lão này sắc mặt lại khẽ biến, trong lòng thầm lo lắng cho Trịnh Hạo Thiên.

Nguyệt Quang phủ, chính là một kiện ngụy pháp khí.

Bất quá, khác với kiện ngụy pháp khí trong tay Trịnh Hạo Thiên, Nguyệt Quang phủ đã trở thành ngụy pháp khí từ mấy trăm năm trước, hơn nữa còn là thần binh cường đại mà tam đại phong chủ Bá Vương phong trước đây đích thân tôi luyện ra.

Trải qua mấy trăm năm bồi dưỡng, kiện thần binh này chỉ còn cách pháp khí chân chính một bước nữa mà thôi.

Chênh lệch giữa nó và ngụy pháp khí bình thường, cũng giống như chênh lệch giữa Hàn Lũy Nguyên và cường giả thập giai vậy, tuyệt đối không thể đánh đồng.

Cho nên, mặc dù Văn Nhân Băng Oánh biết Trịnh Hạo Thiên có một kiện ngụy pháp khí, nhưng trong lòng vẫn lo lắng không thôi.

Với kinh nghiệm đánh giết cùng khổ tu mấy chục năm của Hàn Lũy Nguyên, lại phối thợp thêm kiện thần binh cường đại này, Trịnh Hạo Thiên thật sự có thể chiến thắng sao?

“Ầm….”

Một đạo quang mang xanh nhạt khổng lồ phóng thẳng lên cao, giống như một ngọn núi cao ngất, đâm thẳng vào cửu thiên, không ngờ so với cự lãng kiếm quang do ức vạn kiếm quang hình thành còn cao hơn mấy phần.

“Phá cho ta!”

Hàn Lũy Nguyên rống lớn một tiếng, quang mang xanh nhạt trong hư không liền ngưng tụ thành hình một chiếc cự phủ, ầm ầm chém xuống cự lãng.

“Ầm ầm…”

Cùng với một tiếng nổ đinh tai nhức óc, trăm ức kiếm hải do Trịnh Hạo Thiên khống chế đã bị một phủ mạnh mẽ đánh tan. Tất cả kiếm quang đều giống như gặp phải khắc tinh, vừa chạm phải quang mang xanh nhạt liền lập tức bị đánh bay.

Mà quang mang cự phủ rực rỡ chói mắt kia, không ngờ không có nửa điểm yếu bớt, mà vẫn như trước mãnh liệt chém xuống như đạp gió rẽ sóng, bổ thẳng về phía Trịnh Hạo Thiên.

Chỉ trong giây lát, thế công thủ đã hoàn toàn nghịch chuyển, Hàn Lũy Nguyên ngạo nghễ mà đứng, cất tiếng cự hống, uy phong ngập trời…