Q.5 - Chương 185: Ban đề cùng phù lục.

Chiến Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Ngoài cửa, phụ tử Truyện Cảnh Thụy, các vị trưởng lão trong phong, thậm chí cả đám người Dư Uy Hoa cũng hội tụ ở đây.

Đại bỉ vạn phong của Vạn Kiếm tông đối với bất cứ phong nào mà nói, đều là chuyện trọng yếu nhất. Từ mười một tòa trung phong cao cao tại thượng, tới bất cứ phong đầu vô danh nào, đều rất quan tâm tới điều này.

Tuy trải qua một phen đào thải, tuyệt đại bộ phận các phong hầu như đều ở lại hàng ngũ những phong vô danh, mà đa số phong vô danh đều tự mình hiểu rằng: Phong của mình tuyệt đối không thể tranh giành những danh ngạch có hạn, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới sự quan tâm của họ đối với đại bỉ lần này.

Dù sao, thông qua đại bỉ mỗi mười năm diễn ra một lần, tất cả mọi người đều có thể đánh giá đại khái biến hóa thực lực các phong sau mười năm. Đặc biệt là tư liệu của một vài phong có thực lực tương đương với phong mình.

Cho nên, trước khi diễn ra đại bỉ, cho dù là người tu luyện trong Phiêu Miễu Vân Hải cũng trở về quan chiến.

Đương nhiên, cũng không phải là tất cả mọi người đều nguyện ý trở về, ví dụ như tu luyện giả của trung phong trên cơ bản là không có một người nào từ Phiêu Miễu Vân Hải trở về. Bởi vì bọn họ được chú định không phải là tuyển thủ tham chiến, hơn nữa cũng đã từng được chứng kiến loại đại bỉ này, cho nên đối với bọn họ thì cũng không có sức hấp dẫn nhiều lắm.

Ngược lại nhóm người Dư Uy Hoa chờ đợi lần đại bỉ đầu tiên cảm giác cực kỳ hưng phấn, đặc biệt là Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình. Hai người bọn họ cùng Trịnh Hạo Thiên sắp đại biểu cho Bạch Thảo phong, biểu hiện càng lúc càng phấn chấn hơn.

Sau khi gặp được Trịnh Hạo Thiên, đôi mắt của Dư Uy Hoa sáng ngời. Bước lên một bước, đánh một quyền lên vai Trịnh Hạo Thiên: “”Hạo Thiên, cuối cùng ngươi đã xuất quan, nếu còn co đầu rụt cổ trong đó, xem ta có đi vào thu thập ngươi không.”

Bọn người Truyện Cảnh Thụy hơi nhăn mặt, tiểu tử này thầm nghĩ trong lòng Dư Uy Hoa thật là chẳng biết suy nghĩ gì cả.

Một quyền này của hắn rõ ràng là có vài phần khí lực, hắn có thân phận là yêu hóa võ giả lục giai đỉnh phong. Một quyền này đánh lên người bát giai linh khí sư, tuy không tới mức bị thương, nhưng cảm giác nhói đau là điều không thể tránh khỏi.

Nếu là người khác, Truyện Cảnh Thụy đã sớm lạnh lùng quát dừng lại, nhưng mà về phần ba người Trịnh Hạo Thiên, Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình thì…

Lão hơi mấp máy miệng, nhưng cuối cùng vẫn ngậm chặt lại.

Nhưng mà, ngay sau đó bọn họ liền phát hiện ra điều cổ quái. Trịnh Hạo Thiên dường như chịu một quyền này mà không ảnh hưởng gì, thậm chí ngay cả thân thể của hắn cũng không có dao động, phảng phất như lực lượng một quyền này chỉ đủ gãi ngứa cho hắn, không hề tạo ra một chút thương tổn.

Trong lòng bọn họ cảm thấy kỳ lạ, phỏng đoán rằng trên người Trịnh Hạo Thiên có dị bảo gì đó để phòng thân, hoặc là tố chất thân thể cực tốt. Nhưng không ai nghĩ ra rằng hắn không chỉ là một luyện yêu võ giả, mà năng lực luyện thể còn cao hơn Dư Uy Hoa một bậc.

“Uy Hoa, đây là một cơ hội hiếm có, sao ta có thể bỏ qua chứ”. Trịnh Hạo Thiên mỉm cười đánh trả một quyền, sau đó tiến lên, hướng về phía các vị trưởng bối trong bản phong thi lễ.

Truyện Cảnh Thụy cười ha hả, nói: “Hạo Thiên, ngươi đã thuận lợi xuất quan lão phu cũng yên lòng rồi. Ba người các ngươi cùng đi xuống, từ giờ đã bắt đầu đại bỉ rồi, hãy quan sát xem.”

Trịnh Hạo Thiên cung kính vâng dạ, nhưng mọi người cũng không chú ý rằng trong mắt hắn lóe lên tinh mang.

Đại bỉ phong vô danh?

Điều này cũng không phải là mục tiêu của ta.

Vẻ mặt đám người Truyện Cảnh Thụy thỏa mãn rời khỏi nơi đây. Bọn họ vốn còn có chút bận tâm vì Trịnh Hạo Thiên đang bế quan tu luyện, có thể sẽ không kịp tham gia đại bỉ lần này, nhưng giờ đây bọn họ hoàn toàn yên tâm rồi.

Trịnh Hạo Thiên đem đám người Dư Uy Hoa vào phòng, ánh mắt đảo qua phụ tử Dư Uy Hoa, thúc cháu Lâm Đình, Nhạc Mãnh, Hoắc Khánh Cương cùng Vương Vũ.

Những người này hoặc là thân hữu hoặc là người đi theo hắn, có thể nói là những người mà hắn cảm thấy yên tâm nhất trong tông môn.

“Cừu Hinh Dư tới Khô vinh phong. Nghe nói phong chủ của Khô vinh phong tự mình hạ lệnh, để nàng trở về quan sát đại bỉ mười năm diễn ra một lần, lúc này nàng đã xuất hiện trong trường rồi.” Nhạc Mãnh trầm giọng nói.

Trên mặt của mọi người đều hiện lên một tia hâm mộ. Khô Vinh phong không phải là phong vô danh, mà thực lực còn bài danh khá cao trong một trăm mười một hạ phong.

Hạ phong lúc này đang so đầu có thể nói là tàn khốc, mỗi một trận đều rất quan trọng, người tham gia đã hết sức thể hiện, không dám có chút chủ quan nào.

Cho nên ba người có thể đại biểu hạ phong dự thi, tuyệt đối là ba người mạnh nhất trong phong. Mà chắc chắn không có khả năng phát sinh giống như Bạch Thảo phong, vì bồi dưỡng đời sau mà cho ba người Trịnh Hạo Thiên tham gia thì đấu.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười nói: “Nhạc thúc, người không cần hâm mộ quá. Có lẽ mười năm sau chúng ta có thể so đấu cùng Khô vinh phong.”

Đám người Nhạc Mãnh không nhịn được mà bật cười, những lời của Trịnh Hạo Thiên có thể nói là rất khí phách, không ngờ có sự tự tin mạnh mẽ có thể đưa vô danh phong tiến lên hạ phong.

Vương Vũ chuẩn bị xong trà, cười nói: “Trịnh huynh nói lời ấy rất có lý, mười năm sau thần công của các vị nhất định đại thành, ở trong phong vô danh sẽ không còn đối thủ,. sẽ cùng những hạ phong tranh đoạt một trăm mười một cái danh ngạch kia rồi.”

Tất cả mọi người đều liên tục gật đầu, với tốc độ tiến giai của đám người Trịnh Hạo Thiên, nếu thật sự mười năm tu luyện tiếp theo bọn họ vẫn giữ nguyên phong độ như vậy, thì không dám nói có thể đột phá cảnh giới linh thể, nhưng thăng cấp thập giai đỉnh phong là chuyện chắc chắn.

Đến lúc đó, chỉ bằng thực lực vốn có của thập giai cường giả cực phẩm cùng siêu phẩm, tuyệt đối có thể trở thành một cơn bão mạnh mẽ không gì cản nổi ở vô danh phong, thậm chí ngay cả hạ phong cũng không thể ngăn chặn.

Khóe miệng của Trịnh Hạo Thiên vẫn lộ một nụ cười thản nhiên như trước, hắn biết rằng tất cả mọi người hiểu lầm ý mình rồi.

Bao gồm cả Dư Uy Hoa. Không ai nghĩ rằng, mục tiêu của hắn cũng không phải là mười năm sau khiến cho Bạch Thảo phong tấn chức hạ phong, mà muốn ngay trong đại bỉ lần này đạt được điều đó. Đương nhiên, Trịnh Hạo Thiên cũng biết, nếu lúc này hắn đem quyết định này nói ra, thì người tin tưởng hắn là không nhiều. Một khi đã như vậy, cứ tạm thời che dấu, đến lúc đó cho bọn họ một điều kinh hỉ thật lớn là được.

Nhạc Mãnh nhấm nháp một ngụm trà rồi nói: “Hạo Thiên, lần này ngươi cùng Uy Hoa và Lâm Đình ra tay nhất định phải cẩn thận. Tuy quy định đại bỉ không được gây thương tổn tới tính mạng, nhưng đã là luận võ tranh đấu thì thương vong tất nhiên là khó tránh khỏi. Nếu như gặp phong vô danh thì ta cũng không cần lo lắng, nhưng nếu gặp một trăm phong bài danh phía trên, thì nhất định phải lưu tâm.”

Sắc mặt của đám người Trịnh Hạo Thiên liền trở nên ngưng trọng.

Ai cũng biết rằng, ba người Trịnh Hạo Thiên là tương lai hi vọng của Bạch Thảo phong, một khi để cho bọn họ có mười năm tu luyện, lúc đó Bạch Thảo phong quật khởi sẽ không kẻ nào có thể ngăn cản.

Những phong vô danh nhiều nhất thì cũng chỉ đố ky, không gây ra điều gì quá đáng. Nhưng những hạ phong có thực lực yếu kém thì bất đồng. Nếu bọn họ có suy nghĩ đen tối, chỉ sợ sẽ tìm cách xóa sổ nguy cơ ngay từ trong trứng nước.

Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm một chút, nói: “Dư thúc yên tâm, tiểu chất đã chuẩn bị một số thứ cho Uy Hoa cùng Lâm Đình. Có mấy thứ để phòng thân này, bọn họ không thể thủ thắng thì cũng có thể tự bảo vệ tính mạng.”

Lâm Đình bật cười, nói: “Hạo Thiên, đưa đồ vật kia cho Uy Hoa đi. Ta thì tạm thời chưa cần.” Hắn dừng một chút rồi nói: “Sư phụ ta đã chuẩn bị đầy đủ cho ta rồi.”

Đám người Trịnh Hạo Thiên đều giật mình, Lâm Đình là quan môn đệ tử của Vân thái thượng trưởng lão, nếu nói vị trưởng lão này không ban thưởng bất kỳ bảo vật nào thì chỉ sợ rằng không kẻ nào tin.

Mà Trịnh Hạo Thiên mặc dù là thiên tư trác tuyệt, kỳ ngộ liên tục, nhưng mà thời gian hắn tu luyện dù sao cũng không lâu, vốn liềng hắn là không thể so sánh với lão quái vật như Vân thái thượng trưởng lão.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lâm Đình đều mang theo vài phần hâm mộ. Đây là ưu đãi lớn nhất khi có một sư phụ cường đại, căn bản không cần ngươi mở miệng, cũng có người chuẩn bị hết thứ cho ngươi.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười: ”Lâm Đình, trang bị và những thứ khác, ta không đưa cho ngươi. Nhưng những phù triện này, ngươi cũng như mọi người, nhận lấy đi”.

Hắn lấy ra một chồng phù triện lớn, phân biệt giao cho mọi người, cho dù là Hoắc Khánh Cương cùng Vương Vũ cũng không ngoại lệ.

Trong thời gian ở chung với hai người kia, ấn tượng của Trịnh Hạo Thiên đối với bọn họ không tồi. Hắn đã có thể khẳng định, hai người này đã quyết tâm đi theo hắn. Một khi đã như vậy, Trịnh Hạo Thiên cũng sẽ nghĩ cách tăng cường thực lực của bọn họ. Tuy rằng không cách nào làm cho bọn họ nhanh chóng tiến giai, nhưng đưa tặng một ít phù triện để cho bọn họ tăng khả năng sinh tồn thì có thể làm được.

Không thể nghi ngờ Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình thu hoạch được nhiều nhất. Nhưng đối với điều này mọi người cũng không có dị nghị gì, hai người kia đều sắp tham gia đại bỉ, đãi ngộ tự nhiên là không như người thường rồi.

Lâm Đình gật mạnh đầu một cái, cùng mọi người thong thả xem xét. Mỗi một tấm phù triện đối với tu luyện giả đều là những vật phẩm quan trọng. Ở trong chiến đấu, đây là vật phẩm tiêu hao duy nhất, điều này đại biểu cho việc bọn họ có thể gặp phiền toái.

Càng như vậy thì lại càng không thể để xáy ra sai lẩm gì, cho nên, thời điểm kiểm tra phù triện mọi người đều rất chăm chú, không có một chút lơ là. Nhưng mà, từ từ trong ánh mắt của họ đều lộ vẻ kinh ngạc, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên trong ánh mắt lộ vẻ phấn khích.

Ở trong tay bọn họ không chỉ có hữu quang hệ phù triện, mà còn có ám hệ phù triện. Loại phụ trợ, loại chữa thương, thậm chí còn có cả loại công kích, đầy đủ mọi thứ.

Mà điều chân chính làm bọn họ kinh ngạc là đẳng cấp phù triện vượt qua cực hạn của Trịnh Hạo Thiên, không ngờ đều đạt đến thập giai thượng phẩm hoặc là thập giai cực phẩm.

Tất nhiên bọn họ hiểu rằng, những phù triện này là do Trịnh Hạo Thiên làm ra. Nhưng hắn là bát giai linh khí sư, lại có thể làm được điều này. Đây là điều khiến cho người ta giật mình kinh hãi.

Nhưng mà, bọn họ cũng không biết rằng, thật ra Trịnh Hạo Thiên vẫn còn che dấu vài thứ.

Những phù triện trong tay bọn họ có rất ít phù triện siêu phẩm. Đặc biệt là trong tay Vương Vũ cùng Hoắc Khánh Cương, một tấm siêu phẩm cũng không có. Nếu để cho bọn họ biết rằng Trịnh Hạo Thiên có thể luyện chế thập giai siêu phẩm phù triện thì sẽ tạo ra rung động mãnh liệt gấp trăm lần.

:73::73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào:99::99: