Q.5 - Chương 511: Trân quý.

Chiến Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Thông Thiên sáo trang.

Trong nháy mắt khi Trịnh Hạo Thiên nhìn thấy nó, hắn đã biết, đây chính là kiện Thông Thiên sáo trang thứ tư rồi.

Chậm rãi bước tới, trên người Trịnh Hạo Thiên đột nhiên xuất hiện một dao động lực lượng kỳ dị. Loại dạo động này tuyệt đối không phải do bản thân Trịnh Hạo Thiên hay là Mộng Yểm tạo ra. Mà chính là lực lượng do ba kiện Thông Thiên sáo trang trên người hắn kích phát.

Bất quá, cỗ lực lượng này cực kỳ nhỏ bé, chỉ đủ khiến thân thể Trịnh Hạo Thiên thoáng phát nóng một chút mà thôi, mà hoàn toàn không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì với hoàn cảnh xung quanh.

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ biến, trong lòng thất kinh.

Nơi này không phải là địa phương bình thường, mà chính là bảo khố của một vị ma thần vĩ đại đó.

Ở địa phương này, nếu tạo ra dao động thiên địa linh lực mãnh liệt, khẳng định sẽ kinh động tới thủ vệ bên ngoài, thậm chí còn trực tiếp kinh động tới bản thân ma thần.

Khi đó, đừng nói là mưu đồ trân tàng trong bảo khố, cho dù là muốn toàn thân trở ra cũng là chuyện vô cùng xa vời rồi.

Ít nhất, ba kiện Thông Thiên sáo trang mang trên người này, vô luận thế nào cũng không thể giữ được.

May mà những kiện Thông Thiên sáo trang này cũng có được linh tính nào đó, cho nên chỉ kích phát ra một chút lực lượng cực nhỏ, đủ để nhắc nhở hắn sự tồn tại của kiện Thông Thiên sáo trang thứ tư, mà không muốn bỏ qua chủ nhân, mà trực tiếp đoạt lấy.

Hít thật sâu một hơi, trái tim Trịnh Hạo Thiên chậm rãi bình ổn trở lại, hắn trầm giọng nói: “Mộng Yểm, ta tìm được nó rồi.”

Từ trên người hắn lập tức tràn ra một đám hắc vụ, chỉ trong nháy mắt Mộng Yểm đã từ trong khí xoáy thản nhiên hiện thân. Nó nhìn năm kiện bảo vật xung quanh, tặc lưỡi, nói: “Không thể nghĩ tới, vị Trát Hách Đặc ma thần này đúng là kiếm được không ít đồ tốt nha.”

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, nói: “Những thứ này là bảo vật gì?”

Ở trong gian phòng này, chỉ có tất cả năm kiện bảo vật mà thôi.

Trừ long tinh và Thông Thiên sáo trang ra, còn có một đóa hoa bảy cánh rực rỡ, một chiếc sừng dài gần một trượng, mà một khối thép đen nhánh.

Đóa hoa kia tỏa ra một hương thơm không cách nào hình dung được, chỉ cần ngửi được mùi thơm của nó cũng đủ khiến lòng người phấn chấn, tinh thần lên cao. Còn chiếc sừng thật dài kia lại lộ ra một cỗ khí tức hung lệ, tràn ngập sát khí. Ngay trong một khắc khi ánh mắt chạm vào chiếc sừng đó, từ trong đáy lòng người ta đã dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, run rẩy rồi.

Mà khối thép cuói cùng cũng không biết là thứ gì, với nhãn lực và kinh nghiệm của Trịnh Hạo Thiên, thậm chí ngay cả một chút manh mối cũng không tìm được. Bất quá, nếu có thể đặt cùng một chỗ với những bảo vật này, chứng tỏ lai lịch của nó tuyệt đối không phải tầm thường.

Thân thể Mộng Yểm thoáng lay động, chỉ vào đóa hoa, nói: “Nó tên là Thất Sắc hoa, được sinh ra từ thiên địa linh lực, nếu như đem nó ra làm đan dược, nhất định có thể luyện chế ra đan dược trân quý nhất thế gian.”

Hai hàng lông mày Trịnh Hạo Thiên khẽ nhướng lên, nói: “Không ngờ Trát Hách Đặc ma thần lại đặt bảo bối như vậy ở đây. Thật không biết hắn suy nghĩ thế nào nữa.” Tuy hắn còn chưa gặp qua Trát Hách Đặc bao giờ, nhưng từ thủ đoạn và cách hành sự của vị ma thần đại nhân này cũng có thể thấy được, hắn tuyệt đối rất tận tâm tận lực đối với ma tộc nhất mạch.

Cho nên, khiến Trịnh Hạo Thiên cảm thấy kinh ngạc là ở chỗ, nếu như trong tay hắn có bảo vật cường đại như thế, vì sao lại không cho luyện đan tông sư luyện chế ra một ít đan dược nghịch thiên, từ đó bồi dưỡng ra càng nhiều cường giả ma tộc hơn.

Mộng Yểm cười hắc hắc, nói: “Không phải là hắn không muốn, mà là không thể nào dùng được.”

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, nói: “Vì sao?”

“Thất Sắc hoa đúng là bảo vật trân quý nhất trong thiên hạ, nếu như là rơi vào tay nhân tộc, hoặc là đại đa số chủng tộc khác, đều có thể phát huy tác dụng cực lớn. Nhưng trong ma tộc lại không được.” Trong giọng nói Mộng Yểm mang theo một vẻ trào phúng nồng đậm, nói: “Nếu như cường giả ma tộc sử dụng loại dược vật này, vận khí tốt thì chân khí suy kiệt, đẳng giai giảm xuống, còn vận khí kém thì…. hắc hắc, đi đời nhà ma luôn.”

Trịnh Hạo Thiên trợn tròn mắt, phóng thích ra thần niệm, lặng lẽ cảm nhận một hồi lâu, cuối cùng dở khóc dở cười, nói: “Quang minh chi lực….”

“Không sai, đóa Thất Sắc hoa này còn được gọi là quang minh chi hoa, là khắc tinh lớn nhất của ma tộc.” Mộng Yểm cười ha ha, nói: “: “Quang minh chi hoa không ngờ lại rơi vào tay ma tộc, thật đúng là chuyện cười lớn nhất mà.”

Ánh mắt chợt chuyển qua chiếc sừng dài một trượng kia, Trịnh Hạo Thiên hỏi: “Nó là thứ gì?”

“Đây là sừng của một loại sinh vật cường đại.” Mộng Yểm nói phi thường dõng dạc.

Trịnh Hạo Thiên lặng đi một chút, nói: “Nói thế thì nói làm quái gì, ta đang hỏi là sừng của sinh vật gì?”

“Không biết.” Mộng Yểm nhún nhún vai, nói: “Bất quá, có thể đặt ở chỗ này, thì nhất định phải là sừng của một sinh vật cường đại nhất.”

Trịnh Hạo Thiên cười hắc hắc, nói: “Thì ra cũng có thứ ngươi không biết.”

Mộng Yểm trợn trừng hai mắt, nói: “Ai nói ta không biết, chỉ là ta không dám xác định thôi.”

Trịnh Hạo Thiên hai mắt sáng ngời, vội vàng nói: “Nói luôn đi, đây là sừng của sinh vật gì?”

Mộng Yểm thoáng do dự một chút, nói: “Nó có thể chính là long giác trong truyền thuyết, nhưng có đúng hay không thì ta cũng không dám chắc.”

Trịnh Hạo Thiên hít một hơi lạnh thật sâu, long giác….

Từ sau khi long phượng biến mất, phàm là bảo vật có chút quan hệ với hai loài sinh vật này, đều có giá trị tăng gấp trăm lần. Nếu như chiếc sừng này thật sự là long giác, thì giá trị tuyệt đối là cực lớn, tuyệt đối không dưới long tinh và Thông Thiên sáo trang chút nào.

Thần niệm vừa chuyển, lẳng lặng cảm ứng. Sau một lát, trong con ngươi Trịnh Hạo Thiên chợt lộ ra một vẻ kinh ngạc. Hắn ẩn ước cảm ứng được, bên trong sát khí mãnh liệt mà chiếc sừng này phóng thích ra, không ngờ lại có một tia dao động rất giống với long tinh. Tuy loại dao động này không quá rõ ràng, nhưng giữa chúng cũng có thể có quan hệ nhất định.

Thở ra một hơi thật dài, Trịnh Hạo Thiên cảm khái nói: “Không hổ là bảo khố của ma thần đại nhân, quả nhiên đều là kỳ trân dị bảo. Thứ cuối cùng kia là gì vậy?”

Thân hình Mộng Yểm thoáng rung lên một cái đã bay tới trước khối thép, tiếp đó lượn vòng quanh hai vòng, đồng thời sờ soạng một hồi lâu. Cuối cùng nó gật đầu, nói: “Không sai, chí bảo, đúng là chí bảo.”

Trịnh Hạo Thiên hơi nóng nảy hỏi: “Đây là thứ gì?”

Kỳ thật, con Mộng Yểm biến dị này từ lúc sinh ra đã bị nhốt trong Trấn Ma tháp, nhưng nếu luận tới kiến thức, ngay cả so với Trịnh Hạo Thiên cũng có vẻ không bằng. Nhưng Mộng Yểm trời sinh đã có ký ức truyền thừa trong huyết mạch, sau khi tấn chức linh thể thành công, từ trong huyết mạch của bản thân, nó cũng nhận được rất nhiều ký ức truyền thừa.

Tuy hiện giờ nó vẫn chưa thể tiêu hóa toàn bộ chỗ ký ức đó, nhưng sau khi nhìn thấy một số bảo vật, nó vẫn có thể liên tưởng ra thông tin liên quan.

Mộng Yểm ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nói: “Thứ này chắc chắn dị thường, khó có thể thương tổn, tuyệt đối là tài liệu tốt nhất để luyện chế chiến giáp.”

Trịnh Hạo Thiên tức giận,nói: “Loằng ngoằng rắc rối một hồi, thế cuối cùng nó là thứ gì? Đừng nói với ta rằng ngươi cũng không biết nhé?”

Mộng Yểm chớp chớp mắt, kinh ngạc, nói: “Hạo Thiên, ngươi không hổ là đồng đội của ta, nói phát trúng liền.”

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngẩn người: “Ngươi thật sự không biết? Chẳng lẽ đến một chút ấn tượng cũng không có?”

“Không.” Mộng Yểm lúc này lại phi thường đứng đắn, nói: “Khi nhìn thấy cái sừng kia, ta còn có chút ấn tượng, nhưng đối với khối thép này, ta thật sự không có chút manh mối nào.”

Trịnh Hạo Thiên mấp máy miệng hai cái, cuối cùng đành tiếc nuối lắc đầu.

Nếu ngay cả Mộng Yểm cũng không có ấn tượng, hắn đương nhiên càng không cần phải nói tới.

Bất quá, hắn vốn chưa từng định lấy thứ này đi, cho nên, vô luận thứ này có tác dụng gì, lai lịch ra sao, cũng chẳng có bao nhiêu quan hệ cả.

Ánh mắt khẽ lướt qua đám vật phẩm trân quý, hắn thoáng nhíu mày, nói: “Thông Thiên sáo trang nhất định phải lấy, nhưng một kiện còn lại thì lấy gì mới tốt đây?”

Dựa theo tính toán ban đầu của hắn, sau khi lấy được Thông Thiên sáo trang rồi, sẽ lấy tiếp thêm long tinh. Nhưng sau khi nhìn thấy Thất Sắc hoa và long giác, ý nghĩ của hắn lập tức thay đổi.

Giá trị của hai kiện bảo vật này chẳng hề thua kém long tinh chút nào, mà ở trong Ôn Dưỡng hồ lô của hắn, vốn đã có một khối long tinh rồi. Nếu muốn kiếm được lời nhất thì đương nhiên phải lựa chọn những bảo vật khác rồi.

Thân hình Mộng Yểm lại một lần nữa lóe lên, xuất hiện trước mặt hắn nói: “Hạo Thiên, ngươi đã nói rồi mà, trước tiên để ta thử một chút đã.”

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, nói: “Được, trước tiên lấy Thông Thiên sáo trang đã, tiếp đó rồi mới lấy thứ khác.”

Tuy trong lòng hắn hoài nghi lời Mộng Yểm nói vạn phần, nhưng một khi đã hạ quyết tâm trộm hai thứ thì cứ để Mộng Yểm thử một chút cũng không sao cả.

Dù sao, kết quả xấu nhất cũng chỉ là bị cấm chế đá ra ngoài mà thôi. Mộng Yểm động thủ hay là hắn động thủ kỳ thật cũng chẳng có gì khác nhau cả.

Mộng Yểm rú lên vui mừng. Thân thể nó khẽ rung lên. Dần dần, một đám hắc vụ từ cơ thể nó tách ra. Đám hắc vụ này không ngừng biến ảo trong lòng bàn tay nó, cuối cùng biến thành một chiếc hộ tí.

Quá trình này nhìn thì có vẻ rất lâu, nhưng tốc độ của Mộng Yểm kỳ thật lại rất nhanh, chỉ trong chốc lát ngắn ngủi đã hoàn thành rồi.

Trịnh Hạo Thiên trợn tròn hai mắt lên, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn Mộng Yểm biến ảo.

Chiếc hộ tí mà Mộng Yểm biến hóa ra này không chỉ có vẻ bề ngoài giống hệt với Thông Thiên sáo trang trong bảo khố mà càng quan trọng hơn là ở chỗ, khí tức mà chiếc hộ tí này phóng thích ra không ngờ cũng giống hệt nguyên mẫu.

“Ngươi, muốn dùng thứ này để thay thế Thông Thiên sáo trang?”

“Không sai.” Mộng Yểm dương dương đắc ý, nói: “Đây là năng lực mà gần đây ta mới phát hiện ra. Hiện giờ vừa vặn dùng tới.”

Nó vung tay lên, lấy Thông Thiên sáo trang ra nhanh như chớp, mà gần như cùng một khắc đó, nó đã đem chiếc hộ tí giả mạo thế vào vị trí ban đầu.

Có lẽ bởi vì nó xuất thủ quá nhanh, cho nên trong toàn bộ bảo khố không ngờ không hề phát sinh biến hóa gì, thậm chí ngay cả một tia linh lực dao động cũng không xuất hiện.

Trịnh Hạo Thiên cùng Mộng Yểm liếc mắt nhìn nhau. Trong mắt bọn hắn đều có một vẻ sợ hãi và vui mừng tới cực độ. Cho dù là Mộng Yểm, vào giờ khắc này cũng không nhịn được mà có một cảm giác mừng rỡ như điên.

Kỳ thật, trước khi tiến hành cái thử nghiệm này, ngay cả Mộng Yểm cũng không nắm chắc tuyệt đối có thể đem bảo vật do mình hư huyễn ra thay thế cho bảo vật chân thật.

Cho nên, khi nó thành công làm được điều này, đồng thời không hề dẫn phát cấm chế, nó cũng vui mừng vô cùng.

“Đây là năng lực gì?” Trịnh Hạo Thiên mừng rỡ gần như phát điên, hỏi.

“Đây là năng lực hư cấu thực hóa.” Mộng Yểm đắc ý, nói: “Bất quá, cái năng lực này của ta vẫn chưa được hoàn thiện. Chỉ có thể duy trì trong thời gian một canh giờ mà thôi.”

“Một canh giờ?” Trịnh Hạo Thiên ngơ ngác một chút, rồi lập tức gào lên: “Ngu ngốc, vậy ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau hư cấu toàn bộ mọi thứ cho ta….”