Q.5 - Chương 274: Phát hiện mới.

Chiến Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Ánh mắt từ trong không gian hư vô thu trở lại, thân hình Trịnh Hạo Thiên chợt động một cái, đã bước tới trước kiện khải giáp của Ô Mặc.

Trong bốn người tranh đoạt phượng tủy bọn họ, Ô Mặc không thể nghi ngờ chính là kẻ xui xẻo nhất.

Tạp Phỉ Đặc trăm phương ngàn kế muốn đoạt lấy phượng tủy, đồng thời lợi dụng năng lực đặc thù của hỏa linh bộ tộc cho mọi người ăn thịt lừa, rồi đem toàn bộ phượng tủy đang hôn mê rời đi.

Hắn và Hoàng tuy cũng trúng quỷ kế của kẻ này, nhưng dưới sự phòng hộ của Thủy Quang tráo, Hoàng cuối cùng cũng hóa nguy thành an, an toàn vượt qua sóng lửa ẩn chứa vô tận hỏa độc.

Nhưng Ô Mặc hiển nhiên không có vận khí tốt như vậy. Mặc dù trên người hắn có một kiện linh giáp cực kỳ cường đại, nhưng đây là khải giáp chuyện dành cho Ma vương sử dụng, loại tiểu tử như hắn làm sao có thể kích phát toàn bộ uy lực của khải giáp chứ.

Cho nên, dưới hỏa quang cường đại, tuy khải giáp vẫn còn nguyên vẹn, nhưng bản thân Ô Mặc cuối cùng vẫn chết đến không thể chết lại lần nữa.

Cả người hắn, bảo gồm tất cả những vật phẩm trên người đều hóa thành tro bụi, tiêu tán vào hư vô.

Mũi chân khẽ điểm một cái, kiện khải giáp nằm trên mặt đất lập tức bay lên. Bất quá, ngay tại thời điểm mũi chân Trịnh Hạo Thiên tiếp xúc với khải giáp, đầu của hắn lại hơi choáng váng.

Một cỗ lực lượng kỳ dị từ trong khải giáp ồ ạt đổ vào trong não vực của hắn.

Đối với loại lực lượng này, Trịnh Hạo Thiên cũng chẳng xa lạ gì.

Lúc xưa, khi hắn đoạt được viên bát, cũng từng bị công kích giống thế này. Đó là tàn phách của một nhân ma cường đại nào đó bám vào trong viên bát, muốn cướp đoạt thân thể hắn, cho nên mới phát động công kích tinh thần của hắn.

Mà lúc này, sau khi cảm nhận được cỗ lực lượng tấn công, Trịnh Hạo Thiên không ngờ đột nhiên dâng lên một cảm giác quen thuộc.

Hắn hừ lạnh một tiếng, khí xoáy trong não vực lập tức gia tốc chuyển động, hơn nữa Mộng Yểm đang chiếm cứ một khí xoáy nào đó cũng phát ra những tiếng cười khằng khặc quái dị.

“Mộng…. Mộng Yểm….” Một tiếng rú thảm thiết từ trong cỗ lực lượng kia vang lên. Bên trong đạo thanh âm này mặc dù tràn đầy vẻ sợ hãi và không cam lòng, nhưng trong một khắc khi phát hiện ra Mộng Yểm, tàn phách của Ô Mặc bám trên khải giáp đã biết, mạng sống của hắn đã hoàn toàn đoạn tuyệt rồi.

Địa ma bộ tộc thật không hổ là một trong nhị thập tứ thánh.

Là nhân tài xuất sắc của địa ma bộ tộc, ngay sau khi thân thể bị phá hủy hoàn toàn, Ô Mặc lập tức đem chút linh hồn còn sót lại bám lên chiến giáp. Một khi có người muốn thu lấy chiến giáp, thì đó chính là cơ hội đoạt xá hồi sinh duy nhất của hắn.

Nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ ra, bên trong cơ thể tên nhân loại Trịnh Hạo Thiên này, không ngờ còn ẩn chứa một đại sát khí – Mộng Yểm.

Nếu thân thể của hắn vẫn còn, đồng thời ở trong trạng thái đỉnh phong, đương nhiên có lòng tin đánh với Mộng Yểm một trận. Nhưng lúc này đối diện với Mộng Yểm, hắn chẳng khác nào một con dê non đang đối diện với hùng sư, căn bản không thể làm nên bất cứ trò trống gì.

Mộng Yểm cười điên cuồng một tiếng, quang mang hắc sắc tràn ra, trong nháy mắt đã cuốn lấy tàn phách Ô Mặc vào trong.

Tàn phách địa ma đối với nó mà nói, cũng là một thứ đại bổ, cho nên hắn đương nhiên không thể bỏ qua rồi.

Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu, ngón tay điểm một chỉ, mấy điểm quang mang lại bắn ra, cuốn chiến giáp lên giữa không trung

Đột nhiên, ánh mắt của hắn thoáng lóe sáng, vươn tay từ mặt sau chiến giáp lấy ra một thứ gì đó.

Đây là một tấm hắc võng chỉ lớn bằng lòng bàn tay, nhưng Trịnh Hạo Thiên lại không dám khinh thường chút nào, bởi vì hắn biết, chỉ cần sử dụng lực lượng hắc ám, thì tấm tiểu võng giống như đồ chơi này sẽ lập tức biến thành một tấm cự võng, có thể trói chặt cả một con quái vật vao hơn mười trượng lại.

Chỉ cần nhìn vật nhỏ này trải qua hai vụ bạo tạc: phượng tủy tự bạo và Tạp Phỉ Đặc hỏa bạo mà vẫn bình yên vô sự không bị nửa điểm thương tổn là biết, nó tuyệt đối không đơn giản.

Trầm ngâm một lát, Trịnh Hạo Thiên cẩn thận thu lại tấm tiểu võng này.

Hắn có một cảm giác, vô luận là tấm tiểu võng này, hay là bộ khải giáp kia, đều không phải địa ma bình thường có thể sở hữu, mà là linh bảo chỉ địa ma cấp bậc Ma vương với có thể sử dụng.

Có lẽ, đây là bảo vật mà trưởng bối Ô Mặc ban cho hắn, dùng để bắt giữ phượng tủy lần này. Nhưng chỉ đáng tiếc, phượng tủy còn chưa lấy được thì hai kiện bảo vật này đã thất lạc mất rồi.

“Hắc hắc, thu hoạch lần này của chúng ta cũng không tệ.” thanh âm của Mộng Yểm từ trong não hải của hắn chậm rãi vang lên: “Ít nhất cũng ta cũng đoạt được khải giáp cấp bậc Ma vương. Một khi tên kia tỉnh lại, chẳng những có binh khí, mà còn có cả khải giáp, thật là khiến người ta hâm mộ chết mà.”

Trịnh Hạo Thiên bật cười, hắn đương nhiên biết, tên kia trong miệng Mộng Yểm chính là Thiên ma biến dị vẫn chưa phá kén thoát ra.

Con Thiên ma biến dị này dã bị Mộng Yểm khống chế hoàn toàn, chờ đến khi nó tích lũy đủ lực lượng, đồng thời phá kén thoát ra, thì thực lực hẳn là có thể chống cự cường giả cấp bậc Ma vương rồi.

Nếu có thêm bộ khải giáp này và thanh loan đao Trịnh Hạo Thiên lấy được trong Vạn Kiếm tông thì…

Trịnh Hạo Thiên tin tưởng, cường giả linh thể bình thường cũng không phải là địch thủ.

“Mộng Yểm, tên kia khi nào có thể tỉnh lại.” Hắn hứng thú hỏi.

“Không biết.” Mộng Yểm vô trách nhiệm nói: “Chờ đến khi hắn hấp thụ đủ lực lượng, tự khắc sẽ tỉnh lại.”

Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu, nói vậy thì nói làm quái gì.

Một đám vụ khí hắc sắc đột nhiên từ trên người Trịnh Hạo Thiên tràn ra. Đám vụ khí này nhanh chóng cuốn lấy chiến giáp, chỉ trong nháy mắt, hắc ám dần dần tiêu tán, mà kiện chiến giáp cũng biến mất vô tung vô ảnh.

Tuy Trịnh Hạo Thiên cũng cảm ứng được, lực lượng ẩn chứa trong kiện ma khải này tuyệt đối không phải bình thường, nhưng thứ hắn tu luyện không phải ma công, đương nhiên không thể sử dụng được, cho nên đành mặc Mộng Yểm lấy đi, chuẩn bị cho con Ma vương biến dị sau này.

Ánh mắt một lần nữa đảo qua huyệt động vài vòng, so với lúc hắn vừa mới tới đây, toàn bộ huyện động đã trở nên hoang tàn.

Cũng may, đất ở huyệt động này không biết là loại đất gì, mà mức độ kiên cố quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Cho dù bị thương tổn mãnh liệt như vậy, mà vẫn không hề có dấu hiệu sụp đổ.

Nếu không phải như vậy, mấy người bọn họ nhất định đã bị chôn sống ở đây rồi. Tuy không đến mức mất mạng đương trường, nhưng muốn thoát thân ra, cũng cực kỳ khó khắn.

Khẽ thở ra một hơi, lần này tới đây bị tổn thất nhiều kiếm quang như thế, nhưng ngay cả một mẩu phượng tủy cũng không lấy được. Mặc dù bất ngờ đoạt được Ma vương khải giáp và tiểu võng, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút tức giận.

Hỏa linh bộ tộc, hắn đã nhớ kỹ trong lòng. Nếu lần sau gặp lại, hắn nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần những gì hắn nhận được hôm nay.

Thân hình vừa chuyển, chỉ trong nháy mắt hắn đã đi tới cửa ra vào huyệt đọng.

Nhưng đúng lúc này, cước bộ của hắn đột nhiên khựng lại, đồng thời quay đầu nhìn về phía biển nham thạch nóng chảy đang không ngừng bốc lên vô số bọt khí.

Phượng tủy tuy đã mất, nhưng nó đã ẩn nấp ở nơi này mấy vạn năm rồi, vậy thì bên cạnh nó có thể lưu lại thứ gì tốt hay không nhỉ?

Nếu đổi lại là Hoàng và Ô Mặc, cho dù có ý nghĩ như vậy, thì nhất định cũng không nán lại nơi này.

Nếu phượng tủy thật sự có thứ gì đi kèm, thì đó tuyệt đối cũng là kỳ trân hiếm có trên thế gian. Nhưng vấn đề là ở chỗ, phạm vi biển lửa này thật sự quá lớn, bọn họ có thể tìm được phượng tủy đã là may mắn lắm rồi. Nếu muốn tìm được thứ phượng tủy che dấu ở nơi này thì đó không còn là mò kim đáy bể nữa, mà là si tâm vọng tưởng mất rồi.

Nhưng Trịnh Hạo Thiên lại khác, khi truy tìm phượng tủy hắn đã ghi nhớ khoảng phương vị kia vào trong lòng.

Hơn nữa, dựa vào lực lượng Ma thạch, hắn dễ dàng xác định được phương vị phượng tủy. Riêng về điểm này, cho dù là Tạp Phỉ Đặc có hỏa linh chi thân cũng theo không kịp.

Do dự một chút, hắn hình của hắn bắn đi như một mũi tên rời cung, lao về phía cạnh biển lửa.

Khẽ điểm một chỉ, năm ngàn vạn kiếm quang lập tức xuất hiện xung quanh người hắn.

Tuy lúc này hắn chỉ còn vẻn vẹn năm ngàn vạn kiếm quang, so với thập ức ( một tỷ ) kiếm quang lúc toàn thịnh, tuyệt đối là kém xa vạn dặm. Nhưng dùng để phòng vệ cơ bản và tìm kiếm thì năm ngàn vạn kiếm quang cũng rất dư dả rồi.

Dưới sự khống chế của hắn, những kiếm quang này hợp thành một kiếm hải đại trận, xoay tròn rồi tiến vào trong biển lửa.

“Oanh….”

Bỗng nhiên, đôi mắt đang khép hờ của Trịnh Hạo Thiên chợt mở bừng ra. Trên mặt hắn lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, không ách nào có thể hình dung được.

Ánh mắt hắn chiếu xuống, gặp gao nhìn chằm chằm vào Ôn Dưỡng hồ lô đang nhảy nhót không ngừng.

Từng có một lần kinh nghiệm nên hắn hiểu được, thứ đang nhảy nhót không phải là Ôn Dưỡng hồ lô, mà là Ma thạch bên trong hồ lô.

Thần niệm tiến vào thăm dò, hắn lập tức phát hiện, Ma thạch vẫn như trước run rẩy kịch liệt, đồng thời tỏa ra quang huy và lực lượng mãnh liệt.

Đúng là vì loại lực lượng này mà ngay cả Ôn Dưỡng hồ lô cũng phải rung lên, khiến Trịnh Hạo Thiên chú ý.

Ma thạch rung động, kiếm quang nhập biển lửa….

Trong nháy mắt, Trịnh Hạo Thiên đã hiểu ra rất nhiều thứ.

Thì ra thứ Ma thạch cảm ứng được, hoặc là thứ khiến nó cảm thấy hứng thú, cũng không phải là con hỏa điểu do phượng tủy biến thành kia.

Mà lực lượng Ma thạch rất cổ quái, lại có thể cảm ứng được khí trường ngoại giới của Trịnh Hạo Thiên, cho nên mới nóng nảy dẫn phát ra loại công minh thần kỳ này.

Vào giờ khắc này, trong đầu của Trịnh Hạo Thiên đột nhiên xuất hiện một ý niệm cực kỳ vớ vẩn.

Chẳng lẽ, con hỏa điểu do phương tủy biến thành kia xuất hiện không phải do ngẫu nhiên, mà bởi vì nó muốn bảo vệ thứ gì đó, cho nên mới dễ dàng hiện thân như vậy…

Lắc lắc đầu, Trịnh Hạo Thiên nhanh chóng ném ý nghĩ này ra khỏi đầu. Hắn hít sâu một hơi, quang mang của Thủy Quang tráo bao phủ lấy người hắn, tỏa ra một dao động lực lượng cường đại.

Tiếp đó hắn nhảy lên, cứ như vậy nhảy vào trong biển lửa.

Nhiệt độ của nham thạch nóng chảy trong biển lửa đương nhiên không phải một tu luyện giả cửu giai như hắn có thể chống đỡ.

Nhưng sở trường của Thủy Quang tráo ở nơi này lại phát huy tới cực đại. Vô luận nhiệt độ ngoại giới có nóng đến cỡ nào, cũng không thể tạo thành một chút thương tổn.

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi đi tới, dựa vào phương hướng mà Ma thạch chỉ dẫn, cuối cùng cũng đi tới nơi mà phượng tủy biến thành hỏa điều.

Hắn phất tay một cái, biển lửa trước mắt lập tức nứt ra một khe hở, để hắn nhìn thấy rõ ràng một thứ trước mắt.

Hai mắt hắn càng lúc trợn tròn lên, ngay cả miệng cũng vậy, quả thực là có thể nhét cả quả trứng ngỗng vào rồi.

Nó, làm sao có thể xuất hiện ở đây….