Q.5 - Chương 119: Hảo tâm hảo báo.

Chiến Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tiếng xé gió lăng lệ, đỉnh tai nhức óc vang lên. Thanh âm gào thét giống như tiếng tử thần rống giận, truyền vào trong tai hẳn.

Người kia cực kỳ kinh sợ. Đen lúc này hẳn mới biết, thì ra hành tung của mình đã bị đối phương nhìn thấu từ lâu rồi.

Và lúc này hắn cùng hiểu ra. vì sao ngay cả người vừa mới tẩn chức lục giai nửa năm trước như Dư Uy Hoa cũng có thể dễ dàng giải quyết một con quái thú. mà Trịnh Hạo Thiên nắm vô tận kiếm hải trong tay mà vẫn không thể giết hai con yêu thú kia. thậm chí được Dư Uy Hoa trợ giúp mà vẫn để một con chạy thoát.

Tất cả mọi chuyên đều không hợp lý chút nào.

Chỉ là, hai người này diễn trò quá giống, khiến cho hắn nhất thời nửa khắc cũng không thể nhìn ra sơ hớ.

Mắt thấy trên đầu côn ảnh trùng trùng điệp, bốn phía kiếm quang như tuyết, hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cuối cùng khẽ phất tay áo lên.

Lập tức. ống tay áo trên cổ tay hắn đã phóng ra….

Đôi ống tay áo của người này không ngờ dài hơn ống tay áo của người bình thường rất nhiều, vừa rung lên đã nhanh chóng phóng tới, đồng thời hóa thành vô số dải lụa, cuốn lấy đám côn ảnh đầy trời.

Du Uy Hoa trong lòng kinh hãi. Tù khi hắn tu luyện Phiên Thiên Đảo Hải quyết của kim cương hoàng tộc. đồng thời có được Phiên Giang Đảo Hải còn, uy lực ẩn chứa trong một kích thế này đã hoàn toàn vượt xa lục giai tu luyện giả bình thường rồi.

Nhưng không ngờ người này chỉ cần phất tay một cái, trong lòng hẳn đột nhiên dàng lên một cảm giác võ lực, khiến cho chiến ý tụt xuống thê thảm.

Người này vừa xuất thủ, không chỉ phá tan một kích như Thái sơn áp đỉnh, mà còn trục tiếp công kích tâm linh Du Uy Hoa.

Cũng may Du Uy Hoa ý chí kiên định không gì sánh nải. chỉ trong nháy mắt đã phục hồi xong.

Hắn gầm lên một tiếng, nhảy bật về phía sau, Phiên Giang Đảo Hải côn cũng kiệt lực thu về. muốn kéo dài thời gian, để Trịnh Hạo Thiên có thể tìm cơ hội tẩn công.

Nhưng người này lại phảng phất như định liệu từ trước, ống tay áo lại một lần nữa rung lên, lập tức linh hoạt thu về, chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn tách khỏi Phiên Giang Đảo Hải côn.

Dư Uy Hoa buồn bực gần như muốn hộc máu ba thước. Vô kỹ hẳn tu luyện cương mãnh tuyệt luân, tung hoành cùng giai, không người nào có thể ngạnh kháng.

Nhưng vừa gặp phải người này, lại có vẻ bỏ chân bỏ tay, khó mà chiếm được chút lợi thế nào.

“Sưu sưu sưu.”

Phảng phất như vô số mũi tên bắn tới, vô Tận Kiếm Hải đã tràn tới. cuốn người này vào bên trong, đồng thời phát động công kích vĩnh viễn không ngừng.

Người nọ nhẹ nhàng vung hai tay lên, ống tay áo vẫn như trước, không nhanh không chậm khuếch tán ra ngoài, nhanh chóng tạo thành một tầng phòng ngự màu trắng, bao bọc hắn lại.

Vô số thanh âm kỳ dị vang lên. Mặc cho kiếm quang của Trịnh Hạo Thiên có mãnh liệt hơn gấp đòi, nhưng vẫn như trước, không thể nào đột phá được tầng phòng ngự màu trắng này.

Bất quá, Dư Uy Hoa vẫn thở phào nhẹ nhôm một hơi. Mặc dù hắn chưa từng tu luyện Vạn Kiếm quyết, nhưng cùng biết đặc điểm của tuyệt kỹ này.

Một khi kiếm hải thành hỉnh thì có thể dễ dàng hấp thu lực lượng từ trong chính thiên địa, do đó hỉnh thành một vòng tuần hoàn cuồn cuộn không ngừng.

Nếu bị vây trong vùng kiếm hải kia. cho dù thực lực tương đương với đối thủ, cuối cũng cùng bị Vô Tận Kiếm Hải mài chết mà thời.

Chỉ cần người này không thể phá tan kiếm hải, kết cuối cùng chỉ có một.

Nhưng vào lúc này. hai hàng lông mày của Trịnh Hạo Thiên đột nhiên nhướng lên. Hắn khẽ vung tay lên, kiếm hải đẩy trời không ngờ lập tức bay ngược trở lại, trong nháy mắt đã rời xa đổi phương.

Dư Uy Hoa chớp chớp mắt. khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”

Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu, nói: “Hắn là đệ tử Thiên Tinh môn.”

“Thiên Tinh môn thì làm….” Dư Uy Hoa đột nhiên khựng lại. Hắn đã hiểu ra ý tứ Trịnh Hạo Thiên rồi.

Thiên Tinh môn không phải là Phong Thần nhai, cùng chẳng phải là Ngũ sát điện, nếu như không có điều gì bất ngờ. thì người này không có khả năng là địch nhân.

Ống tay áo của người kia lại khẽ rung lên. quang mang bạch sắc xung quanh thân thể liền lập tức biến mắt. Trên mặt hắn là một tấm khàn lụa mông, che đi dung mạo của hắn. Bất quá, khi hắn… à không, phải gọi là nàng… thu ống tay lại, liền lộ ra một bàn tay ngọc ngà. trắng nõn, mềm mại.

Linh quang trong mất Trịnh Hạo Thiên chợt lóe lên. lập tức nói: ”Trịnh Hạo Thiên bái kiến Thiên Tinh môn sư tý. vừa rồi có chỗ nào đắc tội mong lượng thứ.”

Dư Uy Hoa nhìn rõ đối phương xong, trong lòng lại thẩm kinh hãi. Trên thân thể người này không ngờ lại có tới chín tầng quang mang, hơn nữa mỗi tầng đều ngưng thực, thuần khiết, rõ ràng đã là cửu giai đỉnh phong rồi.

Người nọ hơi chấn chừ một chút, cuối cùng cười khổ một tiếng, nói: “Trịnh sư đệ nhạy bén hơn người, ngu tỷ An Băng Hải, khiến hai người chê cười rồi.”

Trịnh Hạo Thiên vẻ mặt nghiêm nghị, nói: “Có thể gặp được sư tỷ. đó chính là phúc khí của hai người chúng ta. sư tý quá khách khí rồi.”

An Băng Hải khẽ thở dài: “Trịnh sư đệ, ngu tý có chút tự tin với thuật ẩn nắp của mình, nhưng vừa rồi khôngbiết ta đã đề lộ sơ hở chỗ nào, khiến sư đệ phát giác?”

Trịnh Hạo Thiên vô cùng thành thật nói: “Lúc ở dưới chân núi. tiểu đệ từng sử dụng quang minh hệ Động Sát phù. Khi đó liền mơ hồ phát hiện ra một chút manh mối. Đen lúc đi chuyển lại ầm thẳm chú ý, lúc đó mới ngẫu nhiên phát hiện ra tung tích sư tỷ.”

An Băng Hải trong lòng bán tín bán nghi. Động sát phù của quang minh ngọc phù sư quả thật có hiệu quả đó. nhưng muốn Động sát phù của một ngọc phù sư lục giai phát hiện ra tung tích của nàng, vậy thì cũng quá khó tin rồi.

Chỉ là nàng biết, nếu Trịnh Hạo Thiên đã nói như vậy. thì cho dù có hỏi tiếp cũng chẳng có kết quả gì. đành phải đè nén chút buồn bực này xuống.

”Sư tỷ, người ngẫu nhiên đi qua nợi này, hay là “

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi nói.

An Bàng Hải trầm giọng nói: “Ngu tỷ phụng mệnh, đặc biệt đi theo hai vị sư đệ.”

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên hơi đổi, có thể ra lệnh cho cường giả cửu giai Thiên Tinh môn, ở trong Phiêu Miểu vân Hải dường như cùng chỉ có một người có tư cách này.

Quả nhiên. An Băng Hải tiếp tục nói: “Gia sư Lãnh tiên tử từng dặn dò. ngoài vụ hải nguy cơ trùng trùng, ngu tỷ phải theo sát hai người đều có thể chiếu ứng.”

Hai hàng lông mày của Du Uy Hoa khẽ giãn ra, nói: “Chúng ta biết nơi đây nguy hiểm, nên tuyệt đối sẽ làm theo khả năng, xin sư tý yên tâm.”

Trong lòng hắn tuy không vui vẻ cho lắm. nhưng cũng biết người ta là có lòng tốt, cho nên giọng điệu mới không quá mức khó nghe.

An Băng Hải than nhẹ một tiếng, nói: “Hai vị sư đệ có điều không biết, hiểm ác chân chính không phải là quái thú nơi này. mà chính là lòng người đó.”

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ biến, nói: “Sư tỷ chỉ giáo.”

An Băng Hải nghiêm nhị nói: “Nửa năm trước, gia sư đã lưu ý đến hành tung của Phong Thần nhai và Ngũ sát điện. Trước lần mớ vân Hải này, Nghiêm Anh cùng Mặc Không Văn từng nhiều lần qua lại. ý đồ không rõ. Căn cứ theo suy đoán của gia sư. bọn họ nhất định là muốn đối phó với Trịnh sư đệ. cho nên mới lệnh cho ngu tỷ tới đây thông báo một tiếng.”

Tuy miệng nàng nói là thông báo. nhưng hai người Trịnh Hạo Thiên lại biết, nàng tới đây phụng mệnh bảo hộ thì đúng hơn.

Trịnh Hạo Thiên hướng về phía nàng, khẽ khom người một cái thật sâu.nói: “Đa tạ Lãnh tiên tử. đa tạ An sư tỷ.”

An Băng Hải hơi tránh người sang một bên, nói: “Trịnh sư đệ không cần khách khí. đây là Thiên Tinh môn chúng ta nợ nhân tình của người mới đúng.”

Trịnh Hạo Thiên trong lòng cảm khái, lúc trước cứu Thiên Nhãn Tinh của Thiên Tinh môn. đồng thời đưa bọn họ bình an trở về doanh địa. hiện giờ quả nhiên đã được báo đáp rồi.

Hẳn cảm kích nói: “Đa tạ sư tý đã thông báo. Nếu không hai người chúng ta hiện giờ đã lâm vào nguy hiểm rồi.”

An Bàng Hải hơi ngập ngừng, nói: “Hai vị sư đệ, ngu tý có một đề nghị.” Nàng nhẹ nhàng chỉ về phía sau, nói: “Nơi đây khá gần cửa xuất nhập vụ hải. Nếu hai vi sư đệ không ngại, ngu tỷ sẽ lưu lại đây cùng các ngươi một tháng. Trong một tháng này. các ngươi có thể thử khiêu chiến thất… bát giai yêu thú của mấy ngọn núi quanh đây. Hai tên Mặc Không Văn và Trần Tà kia cho dù có gan lớn hơn nữa cũng không dám gây chuyện ở đây đâu. nhất cứ lường tiện, không biết ý hai vị sư đệ thế nào.”

Trịnh Hạo Thiên và Dư Uy Hoa nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy cảm kích.

An Bàng Hải làm như vậy, rõ ràng đã quyết định bỏ qua thành tích săn thú lần này. đặc biệt tới bảo vệ bọn họ. Nhân tình này thật sự quá lớn rồi.

Trầm ngâm một chút. Trịnh Hạo Thiên nói: ”Hai huynh đệ tại hạ xin nghe theo an bài của sư tỷ, chỉ là….vừa rồi tiểu đệ đánh với hai con quái thú kia, đột nhiên có cảm ngộ về kiếm pháp bổn

Tông, cho nên muốn bế quan tu luyện một thời gian ngắn, xin sư tỷ thứ lỗi.”

An Băng Hải trong lòng kinh ngạc. Tên Trịnh Hạo Thiên này quả nhiên kỳ ngút trời, chỉ đánh bừa một trận vậy mà cũng có cảm ngộ. chẳng trách lại được nhiều tiền bối coi trọng như vậy.

Ba người bọn họ cũng không phải người lề mề. nhanh chóng đào một cái động thật sâu trên đỉnh núi.

Trịnh Hạo Thiên không nói hai lời, lập tức tiến vào trong động bế quan tu luyện, còn Du Uy Hoa thì nghi ngơi bên ngoài động, về Phần An Băng Hải đương nhiên không thể ở chung một chỗ với hai tên nam tử được. Nàng cũng nhanh chóng tạo một cái động mới. làm nơi ở tạm thời.

Với thực lực cửu giai cường đại của nàng, cùng với bí quyền tâm pháp của Thiên Tinh môn, mọi động tĩnh trong phạm vi mười dặm đều không thể qua mắt được cảm ứng linh giác của nàng.

Đương nhiên, động phủ của hai người phái nắm ngoài phạm vi quan sát của nàng.

Coi trộm người khác tu luyện chính là một chuyện đại kỵ, nàng không muốn khiến cho đối phương hiểu lẩm hay bất mãn.

Nhưng nàng tuyệt đổi không nghĩ tới. chỉ nửa ngày sau, khi thiên địa biến thành đêm tối hồn độn. một thân ảnh giống như u linh đã từ trong cái động của Trịnh Hạo Thiên lén lút rời đi.

Đạo thân ảnh này đã không thể gọi là thân ảnh nửa rồi. mà phải gọi là một khối màu đen thì chinh xác hơn.

Trong đêm tối như mực. giơ tay không thấy ngón, nó lặng lẽ rời đi mà không có bất cứ ai phát hiện ra, cho dù là vô số thủ đoạn trinh thám mà An Băng Hải âm thẩm bày bố cũng không thể cảm ứng được mảy may.

Nếu để không An Băng Hải biết sự thật này, nàng nhất định sẽ khiếp sợ vô cùng, chỉ đáng tiếc là da mặt nàng chưa đây đến mức đi tra xét đột xuất hai nam tử trong động, cho nên từ đầu cuối đã bị bọn hắn qua mắt mà không hay biết.

Khi khối màu đen này rời ngọn núi này, lại đi tiếp hơn mười dặm. nó mới thoáng thu liễm lại một chút.

Thân hỉnh hơi nhoáng lên một cái, Trịnh Hạo Thiên đã từ trong khối màu đen đi ra.

Hắn đảo mắt nhìn một vòng, miệng thầm sách sách xưng kỳ.

Thực lực Mộng Yểm có lẽ không phải là cường đại nhất, nhưng nếu nói đến thuật ảo ảnh và ẩn nấp. thì thật sự không có bất cứ sinh vật nào vượt qua được nó.

Nếu lẳn này không có Mộng Yểm ra tay, hắn tuyệt không thể qua mắt An Bàng Hải mà rời khỏi động.

Khẽ vung tay lên. khối vật chất màu đen kia lập tức chui vào thân thể hắn.

Nhắm hai mất lại. lặng lẽ cảm ứng trong chốc lát, trên mặt Trịnh Hạo Thiên lại nờ một nụ cười. Thân hình hắn nhoáng lên một cái đã lao đi như bay. hướng về phía sâu trong sơn mạch mà tiến tới.