Q.5 - Chương 427: Bàn tay khổng lồ

Chiến Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Ba ngàn kiếm quang, toàn bộ ba ngàn đạo kiếm quang cùng dung hợp lại với nhau, uy lực của nó tuyệt đối không chỉ đơn giản là phép cộng.

Sau khi hấp thụ vô cùng vô tận thiên địa linh lực, thanh cự kiếm này đã trở nên vô cùng cường đại. Mà ngay trong khoảnh khắc khi Hách Minh vị vô số kiếm quang quấy nhiễu, nó cuối cùng thể hiện sự kinh khủng của mình.

“Uỳnh….”

Một kiếm từ trên trời giáng xuống, nặng tựa Thái sơn.

Một kiếm thế như che tre, vô kiên bất khả tồi.

Trái tim Hách Minh lạnh như băng. Trong khoảnh khắc khi một kiếm này chém xuống, cả người hắn phảng phất như đã bị đông cứng thành một khối băng vậy.

Tuyệt vọng, đây là một cảm giác tuyệt vọng không cách nào hình dung được. Hắn không nghĩ tới, không ngờ còn có mộtngười có thể mang tới cho hắn cảm giác khủng bố như vậy.

Hắn há to miệng, phát ra một tiếng gầm gần như điên cuồng.

“Aaaaaaaa.”

Tuy hắn đã có dự cảm, mình không thể kháng cự nổi thanh cự kiếm khủng bố này. Nhưng trong lúc sinh tử, hắn cũng không thể buông bỏ, ngược lại còn kích phát ra tiền năng lớn nhất.

Kim sắc quang mang vốn ảm đạm trên người hắn lại một lần nữa trở nên nồng đậm, hơn nữa toàn bộ không gian cũng một lần nữa trở nên ngưng trọng.

Vào giờ khắc này, hắn cũng không dám thôi phát năng lực “Trọng” của thập nhị tỏa không đại trận, mà chỉ lấy năng lực “Tỏa” đều tiến hành phong tỏa không gian. Hắn muốn dựa vào lực lượng của kim chuyên đại trận, để tạm thời phong tỏa thanh cự kiếm đáng sợ này.

Chỉ cần có thể trì hoãnh lại tốc độ cự kiếm một chút, hắn chắc chắn sẽ thoát được một mạng.

Nhưng khi kim quang trên người hắn vừa mới bùng lên, thì cự kiếm của Trịnh Hạo Thiên đã điên cuồng chém xuống.

Cự kiếm cùng kim quang mang theo lực lượng phong tỏa đối đầu với nhau.

Tiếp đó, chuyện càng khiến Hách Minh cảm thấy khó tin và tuyệt vọng đã xảy ra. Kim quang, hy vọng sống còn của hắn chỉ run lên một cái đã hoàn toàn vỡ tan.

Đối diện với cự kiếm kia, cái gì mà lực lượng phong tỏa không gian chứ? Tất cả chỉ là trò hề mà thôi.

Kim sắc quang mang cường đại từng trói buộc được thân thể Trịnh Hạo Thiên, thậm chí đến một chút thời gian cũng không thể cản được cự kiếm.

Sắc mặt Hách Minh lộ vẻ sầu thảm, trong con người lại lóe lên một tia oán độc và tuyệt vọng.

Bất quá, trong lòng hắn cũng thật sự khiếp sợ.

Thông thiên đại dạo mà Trịnh Hạo Thiên thi triển lúc đầu tuy cường đại, nhưng bất quá chỉ là thoát thân khỏi thập nhị tỏa không đại trận mà thôi.

Nhưng lúc này, cự kiếm hắn khống chế lại càng thể hiện một lực lượng không gì sánh nổi.

Cỗ lực lượng này đã không còn là trốn chạy nữa mà là trực tiếp chém nát không gian phong tỏa….

Chỉ bằng vào một kiếm này, Trịnh Hạo Thiên đã hoàn toàn chiến thắng hắn rồi.

Bất quá, lúc này Hách Minh còn nghĩ rằng, Trịnh Hạo Thiên đã toàn lực, thi triển tuyệt nghệ vạn kiếm hợp nhất rồi. Nếu để hắn biết được, Trịnh Hạo Thiên kỳ thật mới chỉ sử dụng ba ngàn đạo kiếm quang, thì e rằng sẽ khiến hắn tức hộc máu mà chết mất.

“….”

Cự kiếm chém xuống không chút lưu tình. Nó xuyên thấu qua không gian, xuyên qua kim quang. Tất cả những thứu ngăn trở trước mặt nó đều bị biến thành bột mịn, không còn tồn tại nữa.

Nhưng trong một khắc khi cự kiếm sắp chém xuống người Hách Minh, không gian bên cạnh hắn đột nhiến nứt ra.

Tiếp đó, một bàn tay khổng lồ đen kịt đột nhiên xuất hiện. Ngón tay kia khẽ ngoắc một cái đã chụp lấy Hách Minh.

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên đại biến. Hắn vô luận thế nào cũng không thể để cường thù đại địch này cứ như vậy bỏ chạy.

Quát lớn một tiếng, quang huy trên thân kiếm càng lúc càng chói mắt, hướng về phía bàn tay khổng lồ màu đen mà chém tới.

Hắn có một niềm tin kiên định, với uy lực của thanh cự kiếm này, vô luận bàn tay khổng lồ kia có mạnh mẽ thế nào, cũng phải bị chém thành hai đoạn.

Nhưng khi cự kiếm sắp chém xuống bàn tay khổng lồ kia, bàn tay khổng lồ đột nhiên búng ra một ngón tay.

Đây là một ngón trỏ, nó cong lại rồi búng ra, giống như đứa trẻ của nhân loại chơi trò bắn bi vậy….

“Ba….”

Một tiếng vang thanh thúy chợt truyền ra, giống như vạn cổ cự chung vang lên, chấn động tâm thần.

Cự kiếm do ba ngàn đạo quang minh chi kiếm hợp nhất lại bị một chỉ này búng văng đi.

Lực lượng cự kiếm tuy cường đại, nhưng đầu ngón tay này lại càng cường hãn, vô luận là mức độ cứng rắn hay là lực đạo đều xảo diệu vô cùng, người bình thường còn xa mới có thể so sánh được.

Cũng chính bời vì như vậy, cho nên nó mới chỉ dựa vào riêng lực búng ngón tay đã có thể đánh văng hoàn toàn ba ngàn đạo kiếm quang hợp nhất.

Trịnh Hạo Thiên nhìn mà trợn mắt há hốc miệng, thân thể hắn trong nháy mắt đã hoàn thành yêu hóa biến thân, trở thành đại bàng – chủng tộc có tốc độ đệ nhất thiên hạ.

Thực lực mà bàn tay khổng lồ thể hiện ra quá mức kinh người, hắn biết, mình không phải là đối thủ của nó.

Nếu bàn tay khổng lồ này đã xé rách hư không cứu Hách Minh sắp phải chết, thì nó đương nhiên là kẻ địch của hắn rồi. Cho nên hắn không cần nghĩ ngợi nhiều, mà lập tức xoay người bỏ chạy.

Một khi biết rõ không địch lại mà cứ cỗ chấp ở lại chịu chết, thì đó không phải là dũng cảm, mà là ngu ngốc.

Chỉ là, khi đôi cánh khổng lồ cả đại bàng còn chưa kịp giương lên, thì bàn tay khổng lồ đã túm lấy Hách Minh vẫn còn đang lâm vào hoảng sợ trực tiếp chui vào trong khe nứt không gian.

Ngay sau đó, vô luận là chiếc cự thủ, hay là Hách Minh đang ngây ra như phỗng đã biến mất vô tung rồi.

Trịnh Hạo Thiên chớp chớp hai mắt, thần mục đại bàng phát huy tới tận cùng nhưng thủy chung vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường. Nếu không phải hắn xác định mình từng đại chiến với Hách Minh một hồi, đồng thời nhìn thấy một bàn tay khổng lồ kinh tâm động phách, thì e rằng hắn đã nghĩ, tất cả đều là một giấc mộng rồi.

Thở ra một hơi thật dài, tâm tình Trịnh Hạo Thiên dần dần bình ổn trở lại.

Thì ra mục đích bàn tay khổng lồ kia chỉ là muốn cứu mạng Hách Minh, mà không muốn lấy mạng của hắn ở nơi này.

Tâm niệm vừa động, hắn đã đại khái đoán được nguyên cớ bên trong. Chủ nhân bàn tay khổng lồ này khẳng định là có quan hệ sâu xa với Cổ Chân giáo, cho nên mới xuất thủ cứu Hách Minh trong lúc sắp đối mặt với cái chết.

Nhưng chút quan hệ này cũng không được sâu sắc lắm. Nếu không, kết tiếp sẽ đến phiên Trịnh Hạo Thiên đối mặt với bàn tay khổng lồ đáng sợ này rồi.

Hắn lắc lắc đầu, Thương Khung đại lục, Cổ Chân giáo, quả nhiên là siêu cấp đại môn phái nổi danh tiên hạ, ngay cả trong chiến trường linh giả cũng có cường viện như vậy.

Thân hình nhoáng lên một cái, hắn đã khôi phục lại hình thể nhân loại. Đưa tay khẽ điểm một chỉ, đạo cự kiếm do ba ngàn kiếm quang ngưng tụ thành lập tức phân giải thành vô số đạo hàn quang, chui vào trong cơ thể Trịnh Hạo Thiên. Mà gần như cùng lúc đó, vô tận kiếm hải tràn ngập bầu trời cũng bắt đầu co rụt lại vào bên trong.

Từ bên ngoài nhìn lại, vô cùng vô tận quang mang bắt đầu giống như thủy triều rút, cuồn cuộn đổ dồn về phía trung tâm.

Tất cả đám linh giả và tu luyện giả đều mở to hai mắt. Bọn họ muốn xem xem, rốt cuộc trận long tranh hổ đấu này sẽ có kết quả ra sao.

Chỉ trong chốc lát, tất cả kiếm quang đã hoàn toàn biến mất, chui trở lại vào trong khí xoáy.

Trịnh Hạo Thiên hai tay chắp sau lưng, mặt không chút biểu tình đứng giữa hư không. Mà trong khi đó, Hách Minh dáng vẻ bệ vệ không ai bì nổi đã sớm không thấy tung tích.

“Ngươi… người…..” Một vị linh giả của Thương Khung đại lục chỉ thẳng về phía Trịnh Hạo Thiên, lắp bắp kêu lên: “Ngươi giết Hách Minh đạo trưởng?”

Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh, ánh mắt nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên lại càng có thêm mấy phần sợ hãi.

Hách Minh, hắn đâu phải là tán tu linh giả chứ, mà là nhị đệ tử chân truyền của chưởng giáo chân nhân đương đại của Cổ Chân giáo đó. Cổ Chân giáo hiện giờ chính là đệ nhất giáo phái trên Thương Khung đại lục, thực lực cường đại có thể nói là số một số hai.

Chỉ là, Trịnh Hạo Thiên không ngờ lại giết chết một nhân vật như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ sẽ khiến Cổ Chân giáo nổi giận ngút trời, hoàn toàn nhấn chìm hắn hay sao.

Lúc này, giờ phút này, tất cả mọi người đều nhận định Trịnh Hạo Thiên chính là một kẻ cuồng ngạo và điên cuồng, đồng thời thầm hạ quyết định, sau này vô luận thế nào cũng không thể đối đầu với hắn.

Hắn là một tên điên, ngay cả đến Hách Minh mà hắn cũng dám giết, vậy khi đối mặt với kẻ khác, đương nhiên lại càng không kiêng nể gì cả.

Đắc tội với nhân vật như vậy, không thể nghi ngờ chính là điều đáng sợ nhất.

Trịnh Hạo Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Trịnh mỗ không giết hắn.”

Nếu như hắn thật sự giết Hách Minh, thì đương nhiên sẽ không phủ nhân. Nhưng rõ ràng không giết chết đối phương, tự nhiên lại bị đổ tội lên đầu, hắn cũng tuyệt đối không vui vẻ.

Lúc này, Trịnh Hạo Thiên thậm chí còn có chút hối hận.

Khi bàn tay khổng lồ kia xuất hiện, hắn lại không bỏ qua khống chế thế giới kiếm hải, để cho tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng lúc đó. Nếu thật sự làm như thế, thì làm gì có ai dám hoài nghi chứ.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Trịnh Hạo Thiên, đám linh giả xung quanh vô luận có tin tưởng hay không đều không dám cất tiếng nghi ngờ nữa.

Thực lực, đây chính là nguyên nhân Trịnh Hạo Thiên có thể uy hiếp tất cả mọi người.

Nếu như là trước khi đánh với Hách Minh, tuyệt đối sẽ có người nhảy ra. Nhưng lúc này, tất cả đám linh giả của Thương Khung đại lục đều ngoan ngoãn ngầm bồ hòn làm ngọt, đến rắm cũng không dám đánh.

Thân hình Trịnh Hạo Thiên thoáng lay động một cái, đã đi tới bên người Hổ Bá Thiên.

Hổ Bá Thiên hơi do dự một chút, nói: “Huynh đệ, Hách Minh chạy đi đâu rồi?”

Hắn cũng không hạ giọng, mà cao giọng hỏi. Bởi vì hắn tin tưởng Trịnh Hạo Thiên. nếu hắn nói không giết đối phương thì khẳng định là không giết.

Nhưng tung tích Hách Minh hiện giờ lại không rõ. Tất cả mọi người đều bán tín bán nghi, cho nên hắn mới lớn giọng hỏi một câu, coi như giải quyết một chút phiền toái tương lai cho Trịnh Hạo Thiên.

Hai tay xòe ra, Trịnh Hạo Thiên bất dắc dĩ nói: “Hách Minh xé rách không gian chạy rồi.”

Hắn cũng không muốn nói ra chuyện bàn tay khổng lồ đó, bởi vì việc này quá mức kinh ngươi. Hơn nữa hắn cũng không muốn người ta biết, ở nơi này không ngờ lại có cường viện của Cổ Chân giáo, cho nên mới lập lờ nói nước đôi.

Mọi người lúc này mới thoải mái, gật gật đầu hiểu ra.

Thân phận Hách Minh tôn quý như vậy, trên người từ thập nhị tỏa không đại trận ra,cho dù có công phu bỏ chạy giữ mạng hiếm thấy cũng chẳng có gì là cổ quái.

Hổ Bá Thiên ừ một tiến, ánh mắt vừa chuyểnm thu hết biểu tình của đám đông vào trong mắt, trong lòng lập tức thả lỏng một chút.

Kỳ thật, khi nhìn thấy ở đó chỉ còn một mình Trịnh Hạo Thiên đứng, trong lòng hắn cũng cực kỳ lo lắng. Nếu biết Hách Minh bình an vô sự,thì tất cả đều dễ thương lượng rồi.

Dù sao Trịnh Hạo Thiên cũng chẳng phải loại cô hồn dã quỷ. Thực lực Vạn Kiếm tông có lẽ không bằng Cổ Chân giáo, nhưng muốn bảo vệ một vị đệ tử kiệt xuất như vậy, vẫn nằm trong phạm vi năng lực của bọn họ….