Q.5 - Chương 190: Cường viện đã đến.

Chiến Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Bùm….

Trước ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, thân thể Dư Uy Hoa đột nhiên lảo đảo, cuối cùng cả người cứ thẳng đơ như vậy, ngã vật ra lôi đài.

Thân ảnh lóe lên, Trịnh Hạo Thiên cùng Lâm Đình đã xuất hiện bên cạnh hắn.

Bất quá, sau khi kiếm tra sơ qua một chút, bọn họ lập tức yên tâm trở lại.

Cái tên ngốc to xác này không hề bị thương, vừa rồi chỉ là hao hết sạch tinh khí thần trong một kích vừa rồi, cho nên sau khi tung ta một kích uy lực lớn nhất từ trước tới nay, hắn lập tức lăn dùng ra hôn mê.

Hai người nhìn nhau cười khổ. Trịnh Hạo Thiên lấy ra một tấm sinh Mệnh phù và Đại Quang minh phù triện, nhẹ nhàng vỗ lên thân thể hắn.

Vô số quang điểm lấp lạnh chậm rãi thẩm thấu vào trong cơ thể Dư Uy Hoa, khiến cho sắc mặt của hắn nhanh chóng trở nên hồng nhuận hơn.

Một tiếng rên rỉ phía đối diện khẽ vang lên, Công Dương Đông được hai tên đệ tử cứu trị xong cũng từ từ tỉnh lại.

Bất quá, di chứng của lần va chạm vừa rồi với Dư Uy Hoa cũng không biến mất, khiến cho hắn phải nhe răng trợn mắt, có vẻ hơi thống khổ.

Sắc mặt Hứa Khí buồn bã, nói: “Các vị, trận này Cao Ô phong chúng ta nhận thua.”

Công Dương Đông đã lâm vào trạng thái trọng thương thế này, nếu còn muốn lên nghênh chiến kẻ mạnh nhất trong ba người của Bạch Thảo phong – Trịnh Hạo Thiên, thì quả thực là tự tìm đường chết. Cho nên mặc dù không cam lòng, nhưng Hứa Khí vẫn sáng suốt nhận thua.

Môi Công Dương Đông khẽ mấp máy, cuối cùng thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, sải bước một cái đã đi tới trước mặt bọn họ, cong ngón tay búng ra mấy điểm hàn tinh bí mật rơi vào trong tay ba người bọn họ.

Hắn hơi khom người, trầm giọng nói: “Các vị, đại bỉ lần này quá trọng yếu đối với bản phong, Uy Hoa có chỗ nào đắc tội, xin hãy bỏ quá cho.”

Thái độ và động tác của Trịnh Hạo Thiện đều lộ ra vẻ xin lỗi chân thành, khiến cho ba người đối phương trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều.

Tuy thua trong tay hai lu luyện giả lục giai khiến cho ba người bọn họ mất hết mặt mũi, nhưng hai tên tu luyện giả lục giai này lại không phái là người bình thường. Tên tuổi của bọn hắn sớm đã truyền khắp tông môn, hơn nữa đúng như lời Trịnh Hạo Thiên nói, trong cuộc đại bỉ thế này, bất cứ kẻ nào cũng không thể lưu thủ. Sau khi thắng lợi đối phương vẫn không hề trào phúng hay tự đại, mà ngược lại còn tiên đến nhận lỗi. Lập tức khiến cho cảm giác phiền muộn trong lòng bọn họ biến mất hơn phân nữa.

Tiếp đó ánh mắt bọn họ chợt lướt qua mấy tấm phù triện đột ngột xuất hiện trên tay, ai nấy đều lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng khó có thể che dấu.

Công Dương Đông do dự một chút, nói: “Trịnh sư đệ quá khách khí rồi. Đây là đại bỉ, đương nhiên phải dốc hết khả năng để thủ thắng. Mấy người lão phu có thể giao thủ với ba vị cũng coi như kết giao vậy.”

Trịnh Hạo Thiên sảng khoái cười, nói: “Một khi đã vậy, sau này hai nhà chúng ta sẽ trao đổi đi lại nhiều hơn được không?”

Công Dương Đông cất tiếng cười lớn, vui vẻ nói: “Lão phu cầu còn không được.”

Mọi người đứng ngoài quang quyền thầm chép miệng xưng kỳ. Từ trước tới nay, bởi vì cạnh tranh tàn khốc trong đại bỉ, cho nên người thắng và kẻ thua tuy không đến mức trở mặt thành thù, nhưng ít nhất cũng lạnh mặt nhau mấy năm may ra mới bình thường trở lại.

Vậy mà hiện giờ, hai phong vô danh này giao thủ với nhau xong, không ngờ lại trò truyện vui vẻ, đương nhiên khiến cho người ta không tài nào hiểu được.

Ba người Công Dương Đông sau khi rời khỏi quang cầu, cũng không hề nán lại, mà trực tiếp trở về bổn phong. Hứa Khí cười khổ nói: “Sư thúc, vận khí chúng ta lần này đúng là xui xẻo a. Thậm thí ngay cả cửa thứ nhất cũng không bước qua. Ài, mà hai cái tên lục giai kia đúng là quái vật mà.”

Công Dương Đông chậm rãi lắc đầu một cái. Lúc này, cảm giác choáng váng của hắn đã đỡ đi rất nhiều rồi.

” Chưa hẳn. Lần này tuy chúng ta thua, nhưng giao hảo được với Bạch Thảo phong cũng coi như đáng giá.”

Vân Di hâm mộ nói: “Trịnh sư huynh xuất thủ thật hào phóng. Cực phẩm sinh Mệnh phù và Đại Quang minh phù triện trân quý như vậy mà cũng tặng cho chúng ta. Nghe nói hắn là ngọc phù sư quang minh hệ hiếm thấy, hiện giờ xem ra đúng là sự thật rồi.”

Công Dương Đông khẽ cười, nói: “Bây giờ ngươi còn có thể gọi hắn một tiếng sư huynh, nhưng chờ mười năm sau, có lẽ ngươi sẽ phải đổi giọng, gọi một tiếng sư thúc rồi.”

Hai mắt Chương Đào trợn tròn lên, bất quá vừa nghĩ tới tốc độ tiến giai của Trịnh Hạo Thiên, hắn lại cười hì hì, nói: “Đại bỉ mười năm sau, bọn họ nhất định có thể tiến vào hàng ngũ hạ phong rồi.”

Công Dương Đông trầm ngâm một chút, đột nhiên nói: “Vị tất.”

Hứa Khí và Vân Di đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy ù ù cạc cạc, chẳng lẽ một phong có cường giả linh thể mà vẫn không thể tiến vào hàng ngũ hạ phong sao?

Đúng lúc này thì hai người nghe thấy Công Dương Đông lẩm bẩm nói: “Mấy người Trịnh Hạo Thiên lần này tham chiến, chỉ sợ tham vọng không nhỏ đâu.”

Hứa Khí và Vân Di hoảng sợ, trong lòng không hẹn mà cũng toát lên một ý niệm khủng bố trong đầu. Chẳng lẽ tên Trịnh Hạo Thiên lại này vọng tưởng thực hiện điều này ngay trong lần đại bỉ năm nay?

Bất quá, thứ hắn hải đối mặt, chính là thập giai cường giả, hơn nữa còn là thập giai trong hạ phong đó!

“Tốt, tốt, tốt.”

Liên tiếp ba cái chữ tốt từ trong miệng Truyện Cảnh Thụy như súng liên thanh bắn ra.

Trước khi chính thức giao chiến, cho dù là hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới kết quả lại có thể như vậy.

Trịnh Hạo Thiên thậm chí còn chưa kịp xuất thủ thì chiến đấu đã kết thúc, vô luận là Lâm Đình hay là Dư Uy Hoa, đều thể hiện ra thực lực mạnh mẽ hơn xa tu luyện giả lục giai bình thường.

Hơn nữa trang bị trên người bọn họ còn có thể nói là hoàn mỹ. Khiêu chiến vượt cấp có lẽ cũng không phải là nan đề quá lớn nữa rồi.

Truyện Phàn Cao mặt mày hớn hở, cười ha hả nói: “Không thể tưởng được, thực lực Lâm Đình và Dư Uy Hoa lại tăng lên nhiều như vậy, ngay cả cường giả bát giai, cửu giai cũng có thể đánh một trận.” Hắn dừng lại một chút; dường như hơi tiếc nuối, nói: “Đáng tiếc trong tay cường giả thập giai của hạ phong đều có cực phẩm bảo khí, không thể dễ đàng khiêu chiến vượt cấp thành công như vậy.”

Các trưởng lão trên Bạch Thảo phong đều khẽ ngẩn người ra, tiếp đó lần lượt gật đầu, trên mặt cũng có chút buồn bã.

Sức chiến đấu của Dư Uy Hoa và Lâm Đình không ngờ khiến trong lòng bọn họ bất tri bất giác xuất hiện một ý niệm xa vời, khó có thể nói nên lời.

Nhưng những lời này của Truyện Phàn Cao lại giống như hắt một chậu nước lạnh xuống đầu bọn họ, dập tắt hoàn toàn chút hi vọng mong manh vừa nảy sinh trong lòng bọn họ.

Lâm Đình và Dư Uy Hoa sờ dĩ có thể khiêu chiến vượt cấp thành công, trừ thiên phú dị bẩm của bọn họ. mỗi người đều có siêu phẩm biến thần ra, thì trang bị cá nhân vượt xa đối phương cũng là điểm mấu chốt lớn nhất.

Tuy trong tay Công Dương Đông có một kiện tuyệt phẩm bảo khí, nhưng chỉ cần nhìn cây côn thế nặng lực trầm, toát lên khí tức cổ xưa trong tay Dư Uy Hoa là biết, cái thứ đó ngay cả trong siêu phẩm bảo khí cũng thuộc hàng cao cấp nhất.

Về phần Lâm Đình, sau khi hắn sử dụng toàn bộ trang bị cá nhân, Hứa Khí ngay cả bảo khí phòng ngự cũng không thể công phá nổi. Một trận chiến đó kết quả kỳ thật đã sớm được chủ định rồi.

Dựa theo giai vị suy đoán, Trịnh Hạo Thiên hắn là cũng có thể vượt cấp khiêu chiến, đồng thời giành được thắng lợi.

Nhưng mọi người đều biết, cường giả thập giai và cửu giai hoàn toàn không giống nhau.

Tuy hai người chỉ hơn kém nhau một cấp, nhưng cường giả thập giai đã ẩn ước đụng chạm đến một chút cảnh giới linh thể rồi, thực lực cường hãn không phải cường giả cửu giai có thể so sánh được.

Đồng dạng, phàm là người có thể tấn chức lục giai, trong tay nhất định cũng phải có một hoặc hai kiện thần binh bảo khí. Tu luyện giả bát giai muốn chiến thắng đối thủ thập giai cũng không phải không thể, nhưng cái xác xuất này thật sự là quá nhỏ.

Cho nên ý nghĩ kia cũng chỉ lóe lên trong lòng bọn hắn rồi lập tức tan thành mấy khói, thậm chí còn không có ai chân chính nói ra miệng.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, ánh mắt hắn đột nhiên lóe lên, cổ tay vừa lật lên thì trong bàn tay đã có thêm một khối ngọc thạch.

Nhìn khối ngọc thạch đang hơi phát sáng không ngừng, hai mắt hắn lập tức sáng lên, nói: “Sư tổ, các vị trưởng lão, đệ tử có một vị bằng hữu từ xa tìm đến, xin cho phép đệ tử đón hắn lên núi.”

Vạn Kiếm tông chiếm diện tích trăm dặm, núi non vạn ngọn. Trưởng lão, đệ tử các phong đều từng ra ngoài lịch lãm, đồng thời kết giao thiên hạ anh hào, cho nên số lượng ngoại nhân ra vào Vạn Kiếm tông hàng ngày cũng đạt tới một con số khủng bố. Bất quá, thông thường, những ngoại nhân này chỉ được tiến vào phạm vi nhất định trong các phong. Nếu như muốn tiếp dẫn tới lưng chừng núi, thì nhất định phải bẩm báo cho các trưởng lão biết.

Trịnh Hạo Thiên cười lớn, nói: “Hạo Thiên, nếu là bằng hữu của ngươi, vậy cứ chiêu đãi cho thật tốt, ngàn vạn lần đừng thất lễ.”

Trịnh Hạo Thiên nghiêm nghị vâng một tiếng, kéo theo Dư Uy Hoa và Lâm Đình vội vàng ra khỏi chủ điện, đồng thời chạy xuống dưới chân núi.

Ngọn núi của Bạch Thảo phong cũng không thuộc khư vực trung tám, gần với chủ phong, mà chỉ là một ngọn núi ở ria ngoài mà thôi. Lúc này, ở dưới chân núi, một vị hán tử dáng người cao lớn, mày lớn miệng rộng đang khoanh tay mà đứng.

Mặc dù hắn lắng lặng đứng yên một chỗ, nhưng trên người lại tỏa ra một khí thế không thể xâm phạm. Mấy tên đệ tử môn hạ cấp thấp phụ trách thủ vệ lo sợ nơm nớp, không ngờ không có ai dám lên tra hỏi.

Trịnh Hạo Thiên hai mắt sáng ngời, kêu lên: “Hổ đại ca, ngài rốt cuộc cũng tới, tiểu đệ chờ thật khổ a.”

Hổ Bá Thiên cười dài, nói: “Trịnh huynh đệ, lão cả lần này trở lại động phủ tu luyện, không ngờ lại có một chuyện vui ngoài ý muốn, cho nên mới đến muộn, chớ trách chớ trách.”

Trịnh Hạo Thiên tiến liên, bắt tay hắn nhiệt tình, nói: “Chỉ cần đại ca tới, tiểu đệ đã vui mừng lắm rồi. Để ta giới thiệu cho ngươi hai vị hảo huynh đệ.”

Ánh mắt Hổ Bá Thiên vừa chuyển ra sau lưng hắn, cười nói: “Hai vị này hẳn là hai vị hiền đệ Dư Uy Hoa và Lâm Đình rồi. Ta từng nghe ngươi khen ngợi mấy lần.”

Dư Uy Hoa và Lâm Đình không dám thất lễ, vội vàng bước tới thi lễ.

Bọn họ từng nghe Trịnh Hạo Thiên nói qua lai lịch vị đại hán này, cho nên cũng biết vị đại hán này là một cường giả linh thể mới tiến giai, cho nên thái độ đương nhiên có chút khác biệt.

Vẻ mặt Hổ Bá Thiên ngưng trọng nói: “Huynh đệ, vi huynh lần này tới đây làm gì, chắc ngươi cũng biết. Chẳng biết khi nào có thể bái kiến phong chủ quý phong.”

Hắn muốn trở thành khách khanh thái trượng trưởng lão (*), đương nhiên là chuyện trên dưới Bạch Thảo phong cầu còn không được. Bất quá, việc này vô luận thế nào cũng phải thông báo trước cho Truyện Cảnh Thụy.

Trịnh Hạo Thiên đang định nói chuyện thì trong lòng chợt động.

Hắn đảo mắt, mơ hồ nhìn thấy có mấy người đang rình mò nhìn lại từ đằng xa, trong đó có cả người không thuộc bản phong.

Hắn bật cười, nói: “Đại ca, chúng ta vào trong rồi nói chuyện.”

Thế là bốn người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa.

Những đệ tử thủ vệ chân núi thầm hô may mắn.

Thì ra người này lại là đại ca của Trịnh Hạo Thiên. May mà bọn họ ánh mắt độc đáo, không có đắc tội. Nếu không thì cuộc sống sau này cũng chẳng tốt đẹp đâu….

(*)Khách khanh thái thượng trưởng lão: Trước đây, trong những chương mình dịch có xuất hiện cụm từ “khách tịch thái thượng trưởng lão”. Mình cũng thấy lạ và kiểm tra, nhưng vẫn đúng là “khách tịch” mà ko phải là “ khách khanh”. Đến bây giờ, tác giả tự dưng lại viết là “khách khanh”, thật ko biết đường nào mà lần, nhưng để thống nhất, bắt đầu từ bây giờ sẽ chuyển hết thành “khách khanh” cho nó quen thuộc.:D

:73::73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào:99::99: