Q.5 - Chương 317: Thất tung.

Chiến Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Bên trong ma khí đen kịt, giống như là một thế giới tử vong.

Trong thế giới này, cơ hồ là không hề có một chút dấu vết của sự sống.

Song, chính ở bên trong thế giới giống như tử tịch này lại đột nhiên sáng rực lên.

“Ầm ầm ầm…”

Một tiếng vang như sấm rền vang vọng trong hư không, sóng trùng kích cường liệt đó lấy một nơi nào đó làm trung tâm khuếch tán về bốn phương tám hướng.

Phàm là những thứ ở trong phạm vi của sóng trùng kích vào thời khắc này đều xoay tròn về bay ra bên ngoài.

Bất kể là tu luyện giả của nhân tộc còn sống sót hay là những ma đầu sinh tồn trong ma khí tựa hồ như đều biến thành không đủ trọng lượng mà bồng bềnh bay đi, không thể nào ở lại chỗ cũ được nữa.

“Rầm!”

Một tiếng động lớn vang lên, thân thể của Dư Uy Hoa nặng nề đập xuống mặt đất.

Có điều hắn lúc này đã hóa thân thành kim cương, da thịt trên người dày cộp, một chút va chạm này căn bản không tạo thành thương hại gì cho hắn.

Hắn giống như là một con cá bật dậy, bực tức mắng một câu, trợn trừng con mắt trâu lên nhìn về phía trước.

“Hạo Thiên…” Dư Uy Hoa đảo mắt một vòng, vẫn không tìm thấy mục tiêu của mình, hắn gân cổ lên, lớn tiếng gào thét: “Hạo Thiên, ngươi ra đây cho ta.”

Hắn hò hét đến khản cả giọng, nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện ra, trong giọng nói của hắn không ngờ lại mơ hồ mang theo một chút cảm giác sợ hãi.

Hắn đang sợ hãi, lần đầu tiên trong đời cảm thấy sợ hãi, sợ mình liệu có mất đi người bạn tốt nhất này không.

Đám người La Khắc Địch và An Băng Hải miễn cưỡng mở mắt ra, song bọn họ tuy nghe thấy giọng nói của Dư Uy Hoa, nhưng cũng không nhìn thấy hoặc là nghe thấy sự hồi ứng của người mà họ đang kỳ vọng.

Bọn họ chỉ nhớ mang máng rằng, lúc lực lượng của dòng xoáy đạt tới đỉnh phong, Trịnh Hạo Thiên cuối cùng cũng sử dụng ra vạn kiếm hợp nhất trong truyền thuyết, hơn nữa giơ cao quang minh cự kiếm xông vào bên trong dòng xoáy khủng bố đó.

Lúc đó, không gian ở trước mặt nổi lên ba động kịch liệt, lực trùng kích cường liệt khiến cho bọn họ căn bản không biết đã phát sinh chuyện gì.

Mà khi ánh sáng tiêu tán, mắt mọi người khôi phục lại như bình thường thì phát hiện Trịnh Hạo Thiên và quang minh cự kiếm của hắn, cùng với dòng xoáy khiến mọi người sợ hãi đã biến mất.

“Hạo Thiên!” Dư Uy Hoa vẫn gân cổ hét lên, quanh người hắn nổi lên khí tức cực kỳ bạo lệ, khí thế ở trên người vào thời khắc này càng tăng lên tới mức độ chưa từng có.

Đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai hắn. Sau đó, một giọng nói dễ nghe và bình tĩnh vang lên.

“Hạo Thiên không sao đâu, ngươi yên tâm đi.”

Dư Uy Hoa quay người lại, đôi mắt gấu của hắn nhìn chằm chằm vào khăn che mặt của Cừu Hinh Dư. Ánh mắt của hắn tựa hồ như muốn xuyên thấu qua cái khăn che mặt, nhìn tới khuôn mặt mỹ lệ đang bị che đi đó.

“Ngươi làm sao mà biết được?”

“Bởi vì cái này!”

Cừu Hinh Dư chậm rãi giơ quả cầu ánh sáng ở trong tay lên.

Mắt Dư Uy Hoa híp lại, lập tức nhận ra, đây không ngờ lại là một kiếm cầu do mấy trăm vạn đạo kiếm quang ngưng tụ mà thành.

Cám ứng được khí tức quen thuộc từ trên quả cầu truyền tới, quả tim đang xao động của Dư Uy Hoa chậm rãi bình tĩnh lại, hắn há hốc miệng, nói: “Đây là cái gì?”

“Đây là thứ mà Trịnh Hạo Thiên ném lại cho ta trước khi lào vào dòng xoáy.” Cừu Hinh Dư chậm rãi giải thích: “Trong quả kiếm cầu này là phách của ma vương quái thú mà hắn vừa đoạt được.”

Dư Uy Hoa chớp chớp mắt, đột nhiên vỗ đầu, nói: “Ta hiểu rồi, nếu như Hạo Thiên gặp bất trắc, vậy thì quả cầu này tất sẽ tiêu tán. Mà lúc này quả cầu vẫn có thể vây khốn ma vương tàn phách, chứng tỏ hắn vẫn bình an.”

“Không sai, tên ngốc ngươi cuối cùng cũng thông suốt rồi.” Lâm Đình lắc người, đi tới bên cạnh họ, nói: “Cái dòng xoáy đó chắc là một loại lực lượng không gian, giống như là không gian mà cường giả linh thể có thể xé rách vậy, dẫn Trịnh Hạo Thiên tới một địa phương khác.” Hắn mỉm cười, nói: “Ta tin, với thực lực của Trịnh Hạo Thiên, tuyệt đối có thể bình an trở về.”

Cừu Hinh Dư và Dư Uy Hoa gật đầu thật mạnh, kỳ thực trong lòng họ đều cực kỳ thấp thỏm.

Lâm Đình nói thì nghe dễ dàng, nhưng muốn từ một không gian không biết tên trở về, há có phải là một chuyện dễ dàng.

Đám người An Bằng Hải dần dần tụ lại, trên mặt họ đều mang theo vẻ sợ hãi sống sót sau tai nạn.

Bọn họ đều biết rằng, nếu như vừa rồi không phải là Trịnh Hạo Thiên thi triển vạn kiếm hợp nhất xông vào trong dòng xoáy, vậy thì kẻ lúc này biến mất không chỉ là hắn mà là tất cả mọi người có mặt ở đây.

“Cừu cô nương, nơi này thực sự là không nên ở lâu, chúng ta hãy mau rời khỏi đây đi.” An Băng Hải trầm mặc một lát, tuy có chút không nhẫn tâm, nhưng vẫn không nhịn được mà khuyên nhủ.

Song, khiến mọi người bất ngờ là, Cừu Hinh Dư chỉ gật đầu một cái, không nói tiếng nào rồi bay ra ngoài ma khí.

Hơn nữa tốc độ phi hành của nàng ta không chậm chút nào, thậm chí có thể nói là có chút vội vàng.

Mọi người ngây ra, tuy không rõ nàng ta vì sao lại không hề lo lắng về nơi hạ lạc của Trịnh Hạo Thiên, nhưng nàng ta đã nguyện ý ly khai, tất nhiên là chuyện mà mọi người cầu còn không được.

Lúc này có thể ở lại đây, trên cơ bản đều là cường giả thập giai, hoặc là cửu giai đỉnh phong.

Tốc độ của họ khá nhanh, chỉ tốn hai tiếng là đã xuyên qua khu vực bị mảng ma khí khổng lồ bao phủ.

Kỳ thực, đây còn là bởi vì phi hành trong ma khí, khiến bọn họ phải thả chậm tốc độ, nếu không, thời gian ít nhất cũng có thể rút ngắn đi một nửa.

Trên đường phi hành, bọn họ rất nhanh liền đuổi theo những tu luyện giả bát giai, cửu giai đã rời đi trước. Thế là, người trong đội ngũ càng lúc càng nhiều, khi bọn họ rời khỏi ma khí, trên cơ bản đã tụ tập được tất cả những người còn sống.

Vù vù vù vù.

Dưới thành Biền Tây, đám người Hà Sa lặng lẽ quan sát, đột nhiên nhìn thấy mấy trăm luồng ánh sáng từ trong ma khí bay ra, mắt gã sáng lên, vội vàng ra đón.

Chỉ là, ánh mắt của gã đảo một vòng, đột nhiên phát hiện trong đội ngũ thiếu đi một người, không khỏi tim đập như sấm, mặt biến sắc.

“Dư sư đệ, Trịnh sư đệ đâu, hắn ở đâu rồi?” Ha Sa nghiêm giọng quát.

Đám người Dư Uy Hoa và Lâm Đình không bởi vì thái độ của gã mà tức giận, ngược lại còn có chút cảm thán.

Bởi vì bọn họ từ trong giọng nói dồn dập đó nghe ra, Hà Sa tuyệt đối là thật sự lo lắng chứ không phải là hỏi qua loa cho xong.

“Hà sư huynh, Hạo Thiên bị một dòng xoáy cuốn đi rồi.” Lâm Đình hít sâu một hơi, kể lại một lượt chuyện xảy ra bên trong ma khí. Lúc hắn nói tới Trịnh Hạo Thiên sau khi ngưng tụ vạn kiếm hợp nhất, không phá không mà chạy, lại xông về phía dòng xoáy, tất cả mọi người đều hơi động dung.

Vạn kiếm hợp nhất, đây chính là công pháp cường đại mà ngay cả cường giả linh thể cũng có thể kích bại được.

Nếu như Trịnh Hạo Thiên sử dụng môn công pháp này mà chạy, vậy thì dòng xoáy đó có cường đại hơn nữa cũng đừng hòng giữ hắn lại được.

Nhưng, hắn vì cứu mọi người bị bị lực hút bó buộc, không ngờ lại làm việc nghĩa không chùn bước xông về phía dòng xoáy, tuy kích tán được họa hại này, nhưng bản thân hắn lại không biết tung tích.

Nhất thời, trong ánh mắt mọi người nhìn về phía ba người Cừu Hinh Dư, Lâm Đình và Dư Uy Hoa có thêm mấy phần khâm phục.

Kỳ thực, lần này trong môn hạ đệ tử mà bát đại môn phái phái tới có một bộ phận rất lớn đều là trưởng bối thân thích của những người mà ngày đó Trịnh Hạo Thiên và Cừu Hinh Dư hai người cứu được ở dưới tay Kim cương đại quân.

Bọn họ tới Hàn Lâm tiểu linh giới cũng là mang suy nghĩ muốn đáp trả ân tình.

Cho nên, bọn họ đối với hành động xả thân cứu người của Trịnh Hạo Thiên không hề hoài nghi chút nào, bởi vì người này đã từng có hành động tương tự.

Song, bọn người không ngờ rằng, Trịnh Hạo Thiên sở dĩ xông vào bên trong dòng xoáy, kỳ thực là vì để Cừu Hinh Dư thoát khỏi lực hút cường đại đó mà thôi.

Chỉ là lúc đó mọi người đứng cách nhau quá xa, cho nên có thể cảm ứng được biến hóa của lực hút trừ hai người Trịnh Hạo Thiên ra, cũng chỉ có Lâm Đình và Dư Uy Hoa mà thôi.

Mà hai người này tuyệt đối sẽ không nói ra sự thực với mọi người.

Sắc mặt của Hà Sa tái xanh, khóe miệng giật giật, nói: “Trịnh sư đệ thất tung, giờ làm thế nào cho phải đây.”

Gã thân là đại đệ tử thủ tịch của Ngọc Phật phong, sở dĩ chịu hạ mình tới nơi này, tất nhiên là có tâm tư báo ân, nhưng trên người của gã trên thực tế còn mang một nhiệm vụ khác.

Đó chính là đảm bảo sự an toàn cho Trịnh Hạo Thiên, không thế khiến tuyệt đại thiên tài mấy vạn năm mới xuất hiện trong tông môn chết đi.

Đây chính là nhiệm vụ mà một vị đại lão đã tự mình phân phó, hơn nữa cũng chỉ có một mình gã biết. Lúc này, trên trán gã đã túa mồ hôi lạnh, nếu như Trịnh Hạo Thiên thật sự thất tung, vậy thì gã biết ăn nói lại thế nào với vị lão nhân gia đó đây?

“Cái vị không cần phải lo lắng.” Cừu Hinh Dư lấy quang cầu trong tay ra, nói: “Hạo Thiên khẳng định vẫn còn sống, hơn nữa ta có thể tra ra bí mật của ma khí, hơn nữa tìm thấy nơi hạ lạc của Hạo Thiên.”

Mắt Hà Sa sáng lên, nói: “Cừu sư muội, muội có biện pháp gì?”

Cừu Hinh Dư nói: “Hà sư huynh xin hãy cho muội ít thời gian, muội sẽ cho mọi người một câu trả lời khiến mọi người hài lòng.”

Nàng ta nói xong, thân hình nhoáng lên, đã hóa thành một luồng sáng bay vào trong thành.

Tuy Cừu gia đã chuyển tới đại linh giới, nhưng ở trong thành Biền Tây vẫn còn có một số phòng xá do lão nhân phụ trách coi sóc.

Cừu Hinh Dư quen đường tiến vào bên trong thư phòng của mình, lấy quả cầu đó ra đặt trên bàn, cao giọng nói: “Dư sư huynh, Lâm sư huynh, các huynh hộ pháp cho ta, đừng cho bất cứ ai làm phiền ta.”

Dư Uy Hoa và Lâm Đình không chút do dự nói: “Sư muội cứ yên tâm.”

Hai người họ tuy không biết Cừu Hinh Dư vì sao đột nhiên là tự tin đến vậy, nhưng đã bất tri bất giác gửi gắm hi vọng lên người nàng ta.

Cừu Hinh Dư mắt nhìn quả cầu ánh sáng, nói khẽ: “Mạt Mạt, hiện tại ta chỉ có thể dựa vào ngươi thôi, xin người hãy ra đi.”

Trong phòng lóe sáng, thân hình nhỏ nhắn của Trang Mạt Mạt đột ngột xuất hiện.

Nàng ta nghiêng đầu, nhìn quả cầu ánh sáng ở trên bàn, nói: “Ngươi muốn ta làm gì?”

“Ta muốn biết lai lịch của ma khí, còn muốn biết dòng xoáy đó thông tới đâu.”

Trang Mạt Mạt nhíu mày, nói: “Yêu cầu của ngươi quá cao, ta không thể giúp ngươi được.”

“Ngươi có thể.” Cừu Hinh Dư nghẹn ngào nói: “Ở đây có ma vương quái thú tàn phách mà Hạo Thiên vây khốn bên trong. Chắc là có thể từ trong hồn phách của nó tìm thấy đáp án.”

Trong ma khí, bọn họ chỉ gặp được một ma vương quái thú, mà theo sự vẫn lạc của ma vương quái thú này, dòng xoáy khủng bố đó tự động xuất hiện.

Nếu nói trong đây không có liên quan gì thì Cừu Hinh Dư tuyệt đối sẽ không tin.

Trang Mạt Mạt than khẽ một tiếng, nói: “Được rồi, ta có thể giúp ngươi, nhưng có thể tìm được hay không thì ta không dám đảm bảo!”