Q.5 - Chương 491: Thôn phệ lực lượng

Chiến Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên trở nên ngưng trọng. Hắn cuối cùng cũng biết được con bài sát thủ cuối cùng của đối phương rồi.

Cái trận pháp này cũng không phải là trận pháp phòng ngự hoặc vây khốn đơn thuần như vậy. Lực lượng cường đại nhất của nó, hẳn chính là băng tháp chi thuật lúc này (Băng tháp = sụp đổ).

Khi phạm vi lực lượng trận pháp này khuếch tán lên tới tới mười dặm, cũng có thể chống cự trăm ức kiếm hải trùng kích mà không hư hao chút nào. Vậy khi lực lượng toàn bộ trận pháp ngưng tụ lại chỉ bằng một người thường thì uy lực sẽ khủng khiếp tới mức nào đây.

Lực lượng mạnh mẽ như vậy, cho dù là một vị linh giả cường đại cũng có thể ép chết tươi.

Đưa tay điểm một chỉ, vô tận kiếm quang lại một lần nữa vọt lên, hung hăng đâm vào quang tráo đang không ngừng co rút lại.

Nhưng kết quả nhận được lại khiến trái tim Trịnh Hạo Thiên càng lúc càng trầm xuống.

Trong nháy mắt kiếm quang đâm vào quang tráo, chẳng những không xuyên thủng được mà ngược lại còn bị quang tráo hút chặt lấy.

Bên trên tầng quang tráo này, lực lượng không ngừng nhuyễn động dung hợp. Mà trong quá trình này, lại phóng thích ra vô số cỗ lực lượng huyền diệu. Bất cứ thứ gì tới gần quang náo đều bị hút chặt, sau đó nghiền nát cho tới tận khi biến thành hư vô.

Nếu như Trịnh Hạo Thiên là một vị trận pháp sư cường đại, một khi khống chế kiếm trận do trăm ức kiếm quang tạo thành, có lẽ còn có thể chống lại. Nếu như hắn có thể thi triển thất thiên kiếm hợp nhất, hoặc là Ngưng Kiếm thuật cường đại hơn, có lẽ chỉ cần một kiếm cũng có thể phá tan quang tráo.

Nhưng hiện giờ, hắn lại có chút bất lực rồi.

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ kiếm quang va chạm với quang tráo đều bị hủy diệt toàn bộ. Cả ngàn vạn đạo kiếm quang cứ như vậy mà tiêu tán.

“Thu….”

Cùng với tiếng quát nhẹ của hắn, vô số kiếm quang hóa thành tinh quang, trốn vào trong khí xoáy… Ngay cả quang minh chi kiếm đang giằng co với cương phong cũng không ngoại lệ.

Ngay sau đó, Huyết Quang kích linh thể hóa thành một đạo hồng quang, giống như đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi. Mà Mộng Yểm lại vờn quanh người hắn, ngẩng đầu nhìn không trung, tựa hộ đang suy nghĩ điều gì đó.

“Ha ha…” Vũ Phong cười điên cuồng hai tiếng, đột nhiên nói: “Trịnh Hạo Thiên, ngươi có muốn sống không?”

Trịnh Hạo Thiên lạnh lùng nhìn hắn, khóe miệng thoáng nhếch lên, diễu cợt nói: “Ngươi nguyện ý thả ta đi?”

“Thả ngươi đi đương nhiên là không được.” Vũ Phong trầm giọng nói: “Nếu ngươi muốn sống, vậy hãy ngoan ngoãn bó tay chịu trói.”

“Ồ, đồ đệ của ngươi chết trong tay ta, chất nhi và đồng bọn yêu tộc của hắn cũng chết trong tay ta. Các ngươi không muốn báo thù nữa sao?” Trịnh Hạo Thiên hứng thú hỏi

Vũ Phong nghiêm nghị, nói: “Người chết không thể sống lại, chỉ cần người có thể trả giá chuộc lỗi đầy đủ. Chúng ta cũng có thể bỏ qua chuyện cũ.”

Trịnh Hạo Thiên chớp chớp mắt, nói: “Trả giá thế nào?”

“Ngươi phải giúp chúng ta luyện chế Đại quang minh phù triện.” Hai mắt Vũ Phong sáng ngời, thoáng dừng lại một chút rồi lại bổ sung: “Còn có tấm phù triện thượng cổ kia nữa.”

Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: “Thì ra các ngươi muốn nô dịch vĩnh viễn Trịnh mỗ. Hắc hắc, đúng là si tâm vọng tưởng.”

Vũ Phong lắc đầu liên tục, nói: “Ngươi sai rồi. chúng ta chỉ cần ngươi làm việc cho chúng ta trăm năm. Sau trăm năm, chúng ta nhất định sẽ khôi phục lại tự do cho ngươi.”

Khi hắn nói những lời này, trong lòng cũng thầm suy nghĩ ác độc.

Nếu như có vị phù đạo đại sư tiền đồ vô lượng này toàn lực hiệp trợ, thì sau trăm năm, hai người bọn hắn nhất định sẽ tiến vào cảnh giới đại linh giả.

Đến khi đó, một Trịnh Hạo Thiên nho nhỏ, chẳng phải là muốn giết thì giết, muốn nhào nặn thì nhào nặn sao.

Trịnh Hạo Thiên cất tiếng cười dài, nói: “Vũ Phong, nếu các ngươi muốn có Đại quang minh phù triện, thì Trịnh mỗ cũng có một đề nghị.”

Vũ Phong trầm giọng nói: “Ngươi nói đi.”

“Chỉ cần hai người các ngươi nguyện ý làm nô bộc cho ta, thì Trịnh mỗ nhất định sẽ mở lòng hảo tâm, ban cho các ngươi vài tấm Đại quang minh phù triện.” Trịnh Hạo Thiên khoanh tay, mỉm cười nói.

Sắc mặt Vũ Phong và Kiệt Ca đại biến, trong mắt lóe lên sát khí lăng lệ.

“Được lắm, nếu ngươi đã không thức thời vậy thì chết đi.” Kiệt Ca hung hăng rít lên một câu. Hắn vung tay lên, tốc độ co rút của quang tróa lại càng nhanh hơn vài phần.

Trịnh Hạo Thiên thu hồi vẻ cợt nhả, đưa tay vào trong người, móc ra một cái ống tròn, nhẹ nhàng ném ra.

Khi chiếc ống tròn bay tới đỉnh đầu hắn, nó lập tức nổ tung. Một cỗ lực lượng mãnh liệt mênh mông tuôn trào mà ra, đồng thời lấy thân thể hắn làm trung tâm mà khuếch tán ra bốn phương tám thướng.

Thiên Tru Không Tỏa đại trận, cũng là tinh phẩm đại trận do khí đạo đại linh giả Nghiêm Cảnh Nhất luyện chế, vào giờ khắc này đã được hắn tung ra rồi.

“Trận pháp?” Kiệt Ca kinh dị kêu lên, nói: “Tiểu tử này đúng là giàu có ha. Ngay cả trận pháp tùy thân tinh xảo thế này cũng có.”

Sắc mặt Vũ Phong khẽ biến, nói: “Kiệt Ca huynh, ngươi thấy uy lực trận pháp của hắn thế nào?”

“Ngươi yên tâm.” Kiệt Ca cười lạnh một tiếng, nói: “Trận pháp ta khống chế chính là do đại năng tông sư yêu tộc đích thân luyện chế. Hừ, ta xem bộ dáng trận pháp của hắn, tuy khí tức cường đại, nhưng tối đa cũng chỉ là đại linh giả nhân tộc luyện chế, sao có thể so sánh với trận pháp của ta.”

Vũ Phong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chỉ là chẳng biết tại sao, khi hắn vừa nhìn thấy trận pháp này xuất hiện, trong lòng lại đột nhiên xuất hiện một cảm giác không ổn.

“Ầm ầm….”

Quang tráo khổng lồ không ngừng đè ép tới, mà áp lực hình thành cũng càng lúc càng lớn, ngay cả không khí tràn ngập trong không gian cũng càng lúc càng bức bối.

Cuối cùng, dưới ánh mắt chăm chú của Kiệt Ca và Vũ Phong, quang tráo đang co rút cuối cùng cũng va chạm với trận pháp do Trịnh Hạo Thiên phóng thích ra.

Từng tiếng từng tiếng vang rền rĩ chói tai vang lên.

Trong nháy mắt khi hai trận pháp va chạm lẫn nhau, hai cỗ lực lượng vô cùng khổng lồ cũng bắt đầu nghiền ép lẫn nhau.

“Bùm bùm bùm….”

Những tiếng nổ như sấm rền lại vang lên. Trận pháp do Trịnh Hạo Thiên phóng thích rõ ràng đã không chống đỡ được nữa. Dưới sự đè ép cường đại bên ngoài, sức chống cự của nó từ ngang hàng ban đầu đã dần dần suy yếu, cuối cùng bắt đầu sụp đổ.

“Phù….”

Vũ Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đến tận lúc này, trái tim hắn mới chân chính xem như thả lỏng.

Uy lực trận pháp, chính là từ uy lực thiên địa mà ra.

Tuy trận pháp mà Kiệt Ca khống chế còn chưa mạnh mẽ bằng siêu cấp đại trận mà các siêu cấp đại môn phái, hoặc các chủng tộc dùng để bảo hộ sơn môn. Nhưng uy lực cũng không kém hơn bao nhiêu.

Uy lực thế này, không phải trận pháp bình thường có thể so sánh được.

Bất quá, trận pháp trong tay Trịnh Hạo Thiên cũng không yếu chút nào. Một cái trận pháp nho nhỏ có thể mang tùy thân bên người, lại có thể chống đỡ trong thời gian lâu như vậy. Thật đúng là khiến người ta cảm thán không thôi.

Nhưng ngay khi bọn hắn vừa mới thở phào ra một hơi thì đã nghe thấy, từ trong trung tâm tận pháp truyền ra một tiếng quát lạnh.

“Lên cho ta…..”

Lập tức, từ trong trung tâm trận pháp mà Trịnh Hạo Thiên phóng thích chợt xuất hiện một cơn lốc xoáy hắc ám nho nhỏ.

Cơn lốc xoáy này ban đầu cũng không lớn, chỉ bằng đầu ngón út mà thôi, nhưng tốc độ khuếch trương của nó lại nhanh không gì so sánh nổi. Phảng phất như trong nháy mắt đã lớn bằng lòng bàn tay, mà chỉ sau cái chớp mắt nữa, nó thậm chí đã to như cái nồi, to như cái chậu, biến thành một cơn lốc xoáy vòi rồng khồng lồ.

Màu đen… một màu đen nồng đậm nhất, không có bất cứ một sắc thái nào khác lập tức xuất hiện trước mắt mọi người.

Nó giống như một cái miệng khổng lồ, tham lam thôn phệ tất cả vào bên trong.

Quang tráo bên ngoài đang không ngừng co rút, thu nhỏ lại… cái tốc độ này bởi vì trận pháp Trịnh Hạo Thiên phóng thích ra ngăn trở ma trở nên chậm đi. Nhưng trong một khắc khi vòi rồng màu đen này xuất hiện, tốc độ của nó lập tức trở nên mãnh liệt hơn gấp trăm lần. Một lượng lớn linh lực dũng mãnh tiến vào trong vòi rồng. Cái khí thế điên cuồng, nối tiếp liên miên bất tuyệt này thậm chí so với ban đầu còn cường liệt hơn mấy phần.

Mà cùng với một lượng lớn linh lực tiến vào, cái vòi rồng hắc ám kia càng lúc lại càng trở nên đồ sộ. Nó càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng còn thôn phệ cả cái quang tráo bên ngoài.

Kiệt Ca và Vũ Phong trợn mắt líu lưỡi nhìn cảnh tượng này. Bọn hắn như thế nào cũng không thể nghĩ tới, trong trận pháp này xuất hiện biến hóa kinh người như thế.

Trịnh Hạo Thiên, một tên tiểu tử mới tấn chức linh thể chưa được bao lâu, trên người không ngờ lại có nhiều bảo vật như thế. Cho dù là trận pháp do tông sư chân nhân luyện chế cũng bị hắn phá giải, thậm chí còn thôn phệ ngược.

“Đừng hòng….” Kiệt Ca quát lạnh một tiếng, Hai tay liên tục huy vũ, tạo thành các tư thế bất đồng. Theo tư thế của hắn biến đổi, quang tráo xa xa cũng lập tức đình chỉ co rút, ngược lại còn nhanh chóng khuếch tán ra bên ngòai.

Nhưng, nếu như Kiệt Ca làm như vậy ngay từ lúc điểm hắc ám vừa xuất hiện, có lẽ còn có thể cứu trận pháp trở về. Nhưng lúc này, vòi rồng hắc ám đã lớn tới mức có thể chống cự quang tráo. Cái loại hấp lực điên cuồng lại càng đạt tới mức khủng bố khó tin. Lúc này còn muốn thoát thân, đã khó lại càng thêm khó.

“Vù vù vù….”

Tiếng gió rít chói tai không ngừng vang lên trong hư không.

Quang tráo không ngừng cố gắng lui lại phía sau, nhưng ở phía sau nó, lại giống như có một sợi dây vô hình buộc chặt nó lại, khiến nó không thể thối lui nửa bước.

Hắc ám ở trung tâm vẫn không ngừng khuếch trương như trước. Nó tham lam thôn phệ tất cả lực lượng xung quanh, dường như vĩnh viễn không bao giờ dừng lại.

Mà ở trong trung tâm hắc ám, nơi Kiệt Ca và Vũ Phong không thể nhìn thấy, Trịnh Hạo Thiên đang khoanh chân mà ngồi, đem từng tia từng tia lực lượng kỳ dị đưa vào trong Thiên Tru Không Tỏa đại trận.

Đại hắc ám Thôn Phệ phù triện tuy có uy lực khủng bố, nhưng lại có một nhược điểm trí mạng, đó chính là không thể thôn phệ lực lượng vượt quá cực hạn.

May mà Trịnh Hạo Thiên đã dung hợp nó với Thiên Tru Không Tỏa đại trận làm một thể, Cho nên sau khi thôn phệ, toàn bộ lực lượng chuyển hóa được đều dung nhập vào trong trận pháp.

Lúc này bên trong Thiên Tru Không Tỏa đại trận đang tỏa ra quang điểm lấp lánh. Dưới sự kích thích của những quang điểm này, toàn bộ đại trận đã xảy ra biến hóa cực lớn, tựa như thoát thai hoán cốt.

Chỉ là, Trịnh Hạo Thiên đã cảm nhận được, loại biến hóa này đã đạt tới cực hạn rồi. Nếu cứ để nó tăng trưởng vô chừng như vậy, thì e rằng toàn bộ trận pháp cũng phải nổ tung mất.

Hắn khẽ thở dài một hơi, hoàn toàn thu liễm uy lực của Đại hắc ám Thôn Phệ phù triện lại.

Ngoài trận pháp, sắc mặt Kiệt Ca trắng bệch, không còn một chút huyết sắc nào.

Hắn kiệt lực khống chế quang tráo tránh xa hắc ám, nhưng thủy chung vẫn bất lực. Bỗng nhiên, hắn phát hiện, lực hút của hắc áp tựa như đã suy giảm, trong lòng mừng rỡ, vội vàng thu trận pháp lại.

Lập tức, quang tráo hoành tráng lúc trước đã dùng một phương thức vô cùng chật vật thoát ly khỏi khu vực vòi rồng hắc ám thôn phệ, đồng thời bỏ chạy ra ngoài.

Khi đạt tới một độ cao nhất định, nó chợt biến thành một điểm, hóa thành một chiếc ống tròn chui vào trong ống tay áo Kiệt Ca.

Lúc này, toàn bộ thiên địa đã bị một màu đen bao phủ. Nó tỏa ra một khí tức khủng bố, thần bí, nguy hiểm và uy nghiêm, áp chế hai vị linh giả bảy sao chỉ có thể thở dốc…