Chương - 960: Đạo Môn chi địch

Thần Hoàng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nếu không phải vị Minh Đế không biết tên kia kịp thời ra tay, Minh Giới thiên nữ chỉ sợ ngày phục sinh cũng là ngày vẫn lạc rồi.

Kiếm đạo cao siêu của hắn, bởi vậy cũng có thể thấy được lốm đốm.

Bách Nhược trầm mặc hồi lâu, mới rốt cục mở miệng:

– Từ Vấn kia đã vẫn lạc —

Động tĩnh của Ma Thi Sơn hai người có thể rõ ràng trông thấy. Tự nhiên cũng có thể dao cảm, bên ngoài vài trăm dặm có một vị cường giả tiên cảnh thân vẫn.

Chỉ là không biết nguyên nhân cụ thể, chỉ biết Từ Vấn kia lại bỗng nhiên không có tiếng động nữa.

Một khắc trước kia còn suy sái tự nhiên, lời lẽ sắc bén lợi hại trước mặt bọn hắn, một khắc sau đã thân vẫn.

Đây chỉ là chuyện thường tình của tu giới. Chỉ vì cái thân phận người này có chút bất đồng — cũng giống bọn họ, đều là nhân vật cùng thời mấy trăm năm trước. Tuy hơi kém hai người bọn hắn một chút, nhưng thực sự xem như siêu trác bất phàm, lại được Đạo Linh khung cảnh rất coi trọng.

Vì vậy hết sức cảm khái.

Bích Trúc nghe vậy cười cười, lại mang theo vài phần đắng chát:

– Vị quốc quân này trước giờ sát phạt quả quyết. Chuyện Thượng Tiêu Tông bị diệt đã có thể thấy được đôi chút.

Kỳ thật phải nói là tâm ngoan thủ lạt mới đúng —

Bách Nhược lại lần nữa lâm vào trầm tư, tựa hồ đang khó xử chuyện gì đó.

Bích Trúc thấy thế chỉ hơi suy nghĩ liền biết tâm ý của hắn. Khẽ mĩm cười nói:

– Kỳ thật Bách Nhược đạo hữu, cũng không cần khó xử. Tất cả làm việc không hổ bản tâm là được, cần gì để ý quá nhiều.

Bách Nhược lắc đầu, chuyện thế gian này đâu phải chỉ một câu “không hổ là bản tâm” liền có thể giải quyết nhẹ nhàng chứ?

Thân là nhất tông Chi Chủ, lại càng không thể tùy ý như thế.

– Bích huynh, thứ cho Bách Nhược mạo muội hỏi một câu. Kiếm Tông các ngươi lần này quả thật muốn nhúng tay vào phân tranh giữa Càn Thiên Sơn và Đạo Linh khung cảnh sao?

Bích Trúc khẽ giật mình, sau đó bật cườ một tiếng:

– Ta Kiếm Tông có thể không sa vào vũng nước đục này, ngược lại cũng không phải muốn trợ Tông Thủ. Mà liên lụy thật sự quá lớn. Hai đại đạo phái tranh chấp, tử thương hàng tỉ. Thật sự cần cực kỳ thận trọng. Nếu chỉ là Hàn Sơn Môn ta thôi thì ngược lại đơn giản. Ngũ Tuyệt Sơn Trang Hàn Sơn, đều ở Huy Châu lấy được vài mạch khoáng. Trợ Càn Thiên Sơn không chỉ vì giao tình mà còn vì lợi ích nữa —

Bách Nhược có chút gật đầu, hắn đoán cũng là thế. Dùng lập trường của Kiếm Tông hơn phân nửa là trung lập, trợ Tông Thủ chế trụ một bộ phận lực lượng của Đạo Môn.

Đương thời mấy đại giáo phái, duy chỉ có Kiếm Tông là mới nhất. Nhanh chóng quật khởi, cùng Phật Đạo Ma ba nhà cũng đều có không ít xung đột.

Càng bởi vì Kiếm Tông, là từ trong Đạo Môn phân liệt ra nên quan hệ giữa hai nhà rất căng thẳng.

Một khi sát thương cướp cò, lập tức sẽ là một hồi đại chiến.

Chỉ có Thương Sinh Đạo, không sợ cùng Đạo Môn chính diện đối chiến.

Hạo Huyền tông bọn hắn tình hình lại khác. Trong Tông môn hôm nay có không ít môn nhân bị những Đại nho kia ở Trung Thổ ảnh hưởng, không muốn tông môn quá thân cận với Càn Thiên Sơn, thậm chí căm thù.

Bách Nhược hắn chỉ có thể ám trợ, nhưng dù vậy, trong tông môn cũng có người nói này nói kia. Lại hoàn toàn đã quên chỗ tốt khi Tông Thủ cho phép Hạo Huyền tông có thể mở thư viện học quán ở đông lâm.

Bách Nhược hắn sao lại là người làm việc thiên về tư tình chứ

Đang cảm thấy đau đầu thì bên cạnh có một người đạp không đi đến. Đúng là Từ Phương đã an trí các đồng môn bị thương khác một cách thỏa đáng.

– Nguyên Thủy cổ Phật!

Tụng một tiếng Phật hiệu, sau khi thi lễ liền tràn ngập nghi hoặc nhìn sang.

– Hai vị thí chủ, Từ Phương có một chuyện khó hiểu, muốn hỏi nhị vị!

Bích Trúc Bách Nhược đều đáp lễ lại, Từ Phương cũng đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi.

– Vì sao nhị vị, lại không chút nào làm cho vị Yêu Vương điện hạ kia lo lắng? Đông Lâm Vân Lục không thể so với Đại Thương địa vực rộng lớn, được số mệnh Vân Giới gia trì. Càn Thiên Sơn thiên cư góc, tuy có hai vị Thánh Cảnh làm hậu thuẫn. Nhưng nếu Đạo Linh khung cảnh, chịu trả giá một cái giá lớn, diệt cũng không khó. Không cảm thấy lời muốn diệt sạch Đạo Môn của vị quân thượng kia thực sự quá cuồng vọng? Là muốn diệt vong sao?

Trợ Tông Thủ, tuy là vì Triệu Yên Nhiên nhưng vị quốc quân này Từ Phương hắn cũng có chút thưởng thức, vì vậy lo lắng.

Nếu vị này chấp chưởng trung ương vân lục. Như vậy vài ngàn năm trước, Phật gia bọn hắn tuyệt sẽ không tao ngộ hạo kiếp kia rồi.

Bích Trúcvà Bách Nhược nghe thế lại lần nữa quái dị liếc nhau, nhất thời đều không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Bích Trúc sớm biết Tông Thủ, chính là Đàm Thu, Bách Nhược cũng ẩn ẩn có thể đoán được vài phần.

Nhưng chẳng lẻ nói thẳng với Từ Phương, hậu thuẫn chính thức của Tông Thủ là Thương Sinh Đạo sao?

Vạn năm trước kia, có thể độc kháng mấy đại giáo phái. Hiện nay, tự nhiên cũng có thể không sợ Đạo Môn.

Một trận chiến này, Tông Thủ thật đúng là không sợ.

※※※※

Ngay cùng một thời gian, hư không linh hà bên ngoài Vân Giới, trong Đạo Linh khung cảnh.

Không Khư Tử đang ngồi im lặng trên bồ đoàn bỗng nhiên ‘ ba ’ một tiếng, chấn đạo kinh trong tay thành nát bấy.

Sau đó cau mày, nhìn về phía hơi nghiên.

Đó là Đạo Linh Cung Chủ tĩnh thất, thực sự không phải là dùng để tu hành, mà là chuyên dùng để xử lý sự vụ tông môn.

Có thể thấy được bốn vách tường nơi này có vô số ánh đèn. Đốt lấy ngọn lửa hồng, đạt đến gần vạn.

Đây là hồn đăng, trong Đạo Linh khung cảnh có tất cả bảy bậc. Đệ tử thần hồn chuyển dương, có thể chuyển thế trùng tu đều có tư cách lưu lại một chiếc như vậy ở đây.

Mặc dù thần hồn câu diệt, cũng sẽ ở chỗ này lưu lại một tia tàn hồn. Ở chỗ này uẩn dưỡng i mấy vạn năm, nói không chừng còn có thể có cơ hội trọng sinh chuyển thế.

Một ít người căn tính thâm hậu, lại có cống hiến lớn lao đối với Đạo Môn còn có thể được khung cảnh sai người tiếp dẫn nhập môn.

Không so được với bản Huyền Mệnh Kim Sách kia của Thương Sinh Đạo, lại có thể quảng bá ân đức.

Vì vậy ở đây, cũng là trọng địa căn bản của Đạo Linh khung cảnh.

Cũng không chỉ khung cảnh mà một ít tiểu đạo tiểu phái phụ thuộc khung cảnh ngẫu nhiên cũng sẽ mượn.

Mà vừa rồi, ở một mặt kia, một chiếc hồn đăng bỗng nhiên ảm đạm, a hồn hỏa gần như dập tắt, lắc lư bất định.

Nếu là người bên ngoài, Không Khư hơn phân nửa sẽ không để ý, nhưng danh tự khắc trên đó lại là Từ Vấn —

Cùng thời với hắn, so với hắn lớn hơn trăm tuổi, thực lực đã tới tiên cảnh cao giai!

– Xem ra Từ Vấn sư huynh, đã vẫn lạc rồi —

Vô Khư sâu kín thở dài, đánh ra một đạo Linh quyết, phong ấn hồn đăng kia lại.

Từ nay đến vài vạn năm sau đều sẽ như thế, uẩn dưỡng ở chỗ này. Thẳng đến khi hồn hỏa khôi phục, chuyển sinh Luân Hồi.

– Nhớ rõ Từ Vấn đi đến phía đông Đông Lâm Vân Lục, đang yên lành sao lại thân vẫn?

Người mở miệng là một vị đạo nhân ngồi ở một bên.