Chương - 1532: Mã đạp lân kỵ (2)

Thần Hoàng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cơ hồ mỗi qua một hơi liền có mấy trăm Tử Lân Diễm Thương kỵ sĩ chết dưới đại kích của Huyết Vân kỵ!

Thần niệm tản ra, chỉ hơi chút phân biệt liền phát giác được một cỗ uy bách chi lực bao phủ chiến trường. Mà chỗ ngọn nguồn, đúng là ở trong ngọc liễn đối diện kia!

– Ma nghiệt! Ngươi dùng yêu thuật gì hại Kỳ Lân đạo binh của giáo ta!

Thò tay hướng đối diện đánh một cái, tựu là một đạo ngũ sắc cự sơn hướng về phía đối diện hoành không áp tới.

Ánh mắt Tông Thủ lóe lóe, thanh kiếm kia nắm chặt trong tay bỗng nhiên ra khỏi vỏ nửa tấc.

Bất quá lại cũng tại lúc này, một đạo huyết sắc đao quang bỗng nhiên từ bên cạnh thân thể hắn liệt khai trường không.

Đúng là Sơ Tuyết khống chế Huyết Nguyệt đao, gần kề chỉ một kích đã đem cự sơn trảm phá.

Ngũ sắc cự sơn kia tán rồi lại tụ, lập tức thành hình, hóa thành một thanh kiếm chém về Sơ Tuyết.

– Đạo môn Ngũ Hành Quy Nguyên khí!

Tông Thủ không khỏi im lặng, Vân Thai chân nhân này nguyên lai đồng dạng với Sơ Tuyết, tu chính là Ngũ Hành Chứng Đạo chi pháp!

Tu vi của Sơ Tuyết mặc dù yếu, nhưng mà bằng vào Huyết Nguyệt đao cũng có thể miễn cưỡng chống lại được.

Kiếm nhưng vẫn chưa vào vỏ, lệ khí ngược lại là chợt tụ kết.

Tông Thủ lờ mờ có thể cảm giác, một cỗ ‘Vương khí’ như sóng cả mãnh liệt, to lớn vô cùng đang từ A Tị hoàng tọa ở bên kia quán chú mà đến.

Mượn lực lượng mà vương đạo võ học có thể nắm giữ, chính là đang tăng trưởng một cách điên cuồng.

Hẳn là do nhân thế thay đổi! Cũng vẫn là một khắc mà hắn mong đợi nhất, 6 vạn 5000 Tử Lân Diễm Thương kỵ kia sụp đổ, khiến cho vận mệnh quốc gia của Đại Càn tại thời khắc này bỗng nhiên tăng lên. Cái Vương đạo chi khí kia tự nhiên cũng là theo đó mà tăng vọt.

Bị Sơ Tuyết khống chế Huyết Nguyệt đao ngăn trở, Vân Thai chân nhân kia lập tức lại đem một cái cự tiên ném ra, hoành không hóa thành vạn trượng, hạ xuống phương hướng huyết sắc khí vụ kia đột nhiên đập tới.

Biết được lúc này thoáng chậm trễ một lát. Tiếp thao Đạo môn liền có càng nhiều đạo binh bỏ mình.

Vân Thai ccungx không kịp đi truy tìm chân tướng, cơ hồ không hề do dự đem tất cả tiên bảo pháp lực đều toàn bộ phát huy ra.

– Vân Thai một người, lực lượng sợ không thể địch! Thỉnh Tuyết Trai đạo huynh giúp ta!

Trên mặt Tuyết Trai cư sĩ Liễu Lập cũng là xanh trắng một mảnh, tương tự cũng không dây dưa dài dòng, khẽ gật đầu nói:

– Đạo, Nho nhị môn hôm nay đồng khí liên chi, tự nhiên là hết sức nỗ lực! Tru ma quân này!

6 vạn kỵ sĩ của Đạo môn bại vong, như vậy hôm nay tiến hành tru ma chỉ sợ là thất bại trong gang tấc, ngược lại còn có nguy hiểm đại bại.

Tay hơi hơi nhấc lên, tức thì liền ném ra một cái Ngọc Nghiễn, mang theo ngàn vạn ráng lành, như lưu tinh hướng tới mũi nhọn của đoàn huyết vụ.

Lại có kinh luân văn chương hiện ra đầy trời, phi lăng không trung.

Sau khi hóa khai, chính là ở trong không trung ngưng tụ thành mấy vạn chữ ‘Hộ’, hướng đến mấy vạn Tử Lân Diễm Thương kỵ sĩ kia mà đáp xuống.

Tông Thủ nhìn qua lại khẽ lắc đầu. Hai vị này, xem mình là người chết sao?

Lúc này cảm giác lại bị một cỗ lương ý bao phủ, trong trái tim có chút đau đớn, hồng ngọc hạng liên ở trước ngực cũng tản mát ra từng sợi hồng mang không bình thường.

Bất quá Tông Thủ trong khoảng thời gian ngắn cũng không rảnh đi để ý tới. Tâm niệm yên lặng, ở trong nháy mắt này bỗng nhiên xuất kiếm!

Sát ý lệ khí đã tích súc trọn vẹn mấy tháng, rốt cục có thể tử trên thân kiếm phát tiết.

Thế cho nên thời điểm kiếm vừa xuất ra khỏi vỏ, đã là khí lăng tứ phương, một cỗ sát niệm vô cùng hoành quán nội ngoại hư không.

Tru tuyệt!

Kiếm quang như có như không, trong chốc lát đã vượt qua hơn mười dặm chiến trường.

Vân Thai chân nhân cả kinh, không chút do dự đem hắc sắc cương tiên kia thu hồi lại. Ngũ sắc chi khí cũng ngưng tụ thành một cái lá chắn ở trước người.

Tuyết Trai cư sĩ đồng dạng không còn tâm tư để ý tới chuyện khác, mấy vạn quang phù chữ ‘Hộ’ trong chốc lát bị triệu hồi, ngưng tụ thành một cái quang tráo bao quanh bản thân. Mà cái nghiên mực cự đại kia cũng đồng dạo lơ lửng ở trước người.

Huyết Thánh ma chủ ở trên không trung cũng đồng dạng biến sắc. Lúc đang muốn xuất thủ tương trợ đã thấy bên cạnh Tông Thủ có một bóng người lập lòe. Đúng là Ngao Khôn, chỉ phải bất đắc dĩ dừng lại.

Mắt thấy cái thê lệ kiếm quang kia xuyên thủng ngũ khí chi thuẫn, lại còn dư lực tránh được cương tiên kia, xuyên thủng cổ họng Vân Thai chân nhân!

Ánh mắt của Tông Thủ tức thì lạnh lùng, mấy tháng khổ tu Tru tuyệt, chỉ vì một kiếm hôm nay!

Kiếm quang kia phóng qua yết hẩu của Vân Đài chân nhân, cắt luôn đầu của hắn xuống.

Chẳng qua thân thể lại biến thành huyễn vụ trong nháy mắt, rồi tiêu tán vô tung, chỉ còn dư lại một tờ phù chỉ rách nát, rơi dần xuống.

Mà thân ảnh Vân Đài, lại xuất hiện lại lần nữa ở cách đó ba trượng.

Nhưng ở chỗ yết hầu thì lại có một miệng vết thương, sắc mặt thì tái nhợt như tờ giấy, không dám đưa mắt nhìn về đối diện.

Vừa rồi chỉ kém một cái chớp mắt, đúng là chỉ treo màn chuông, không cẩn trọng chính là tử vong.

Tuy vậy thì lúc này có sống thì cũng không vui vẻ gì, một cỗ kiếm lực quỷ dị nhảy vào bên trong cơ thể, đang không ngừng trùng kích bản mạng tinh nguyên của hắn, khiến cho chân nguyên không ngừng bị tán loạn.

Kinh mạch toàn thân cũng dần bị đánh nát, một thân thực lực dùng đến cửu thành để đối kháng đạo cổ kiếm khí này, mới không đi vào con đường tử địa.

Kiếm ý này, là tru tuyệt!

Ở trên sát lục kiếm ý, đã tới hồn cảnh hậu kỳ rồi ư!

Kiếm thuật thực mạnh! Kiếm đạo như vậy mới là vương đạo trong võ học. Mặc dù hắn có cùng Vân Đài liên thủ thì cũng không thể chống đỡ được.

Lại nhìn về phía phương hướng kia chỉ thấy một mảnh huyết quang phóng thẳng vào mắt hắn.

Chỉ dừng lại trong chốc lát thôi mà sáu vạn năm nàn Tử Lân diễm thương kỵ cũng không còn dư lại nhiều, mà đám huyết vụ càng bay rộng thêm ra vài dặm.

Sự đau nhức trong lồng ngực khó chịu nổi, làm liên lụy tới thương thế, Vân Đài nhất thời phun ra một ngụm máu.

Lúc này Ân Ngự cũng cảm thấy tay chân lạnh lẽo, lặng lẽ nhìn về phía trước.

Nếu không phải tiên huyết của Vân Đài phun ra, để lại màu xú khí thì hắn vẫn hoài nghi phải chăng là đang nằm mơ.

– Mới chỉ giết sáu vạn Huyền giai đạo binh mà thôi, Đại Thương ta còn có bảy mươi vạn đại quân!

– Còn có cơ hội! Bị ảnh hưởng chỉ là Tử Lân diễm thương kỵ, chúng ta còn mười vạn thiết kỵ, hai vạn Huyền giai đạo binh!

– Cơ hội cái rắm! Tròn sáu vạn lục giai cường giả bị Huyết Vân kỵ hấp thu đi máu huyết, tuy nói cùng giai đạo binh có thể lấy một địch hai, cũng khó có thể thắng lắm. Huống chi là những là thế gia môn phiệt, tựa như một đám ô hợp liều mạng?

– Có thể ngăn được bao lâu thì cứ ngăn! Chỉ mong Đại Thương trung quân có thể đủ mạnh để phá địch!

Tựa như để xác minh lời nói của người nộ, huyết vụ kia tản ra đến hơn hai mươi dặm thì khí thế của Huyết Vân kỵ đã khiến cho người khác phải dè chừng.