Chương - 1514: Bố cục Vẫn Thần

Thần Hoàng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hắn vừa dứt lớn, thiên không bên cạnh liền hiện ra thất thải hào quang, đồng thời một tiếng Phật hiệu vang lên.

– Nguyên Thủy Cổ Phật!

Cũng là một thân ảnh một vạn hai ngàn trượng, giẫm lên kim liên mười hai lá, từ không trung phủ xuống.

Cũng không ra tay với Chu tử mà nâng lên một tòa tháp Xá Lợi chín tầng trấn áp trên không.

Chấn động trong thiên địa lập tức dừng lại. Phật Quang sáng lạn, rõ ràng là đang gia trì lên trên Thương Sinh Kiếm Trận.

Sắc mặt Chu tử càng thêm tái nhợt, Thần Tôn trước mắt này chính là phật lực hóa thân của A Di Đà Phật tại Vân Giới.

– Hảo hảo hảo, rất tốt! Phật gia các ngươi trợ Trụ vi ngược, chẳng lẽ lại muốn trải qua một lần hạo kiếp Phật môn nữa sao?

– Thí chủ lời ấy sai rồi!

Một bóng người màu vàng đạp không tới. Bảo tướng trang nghiêm, trong mắt đều là vẻ tức giận, đúng là Lăng Già Phật.

Phật cũng có nộ, mà lời Chu hi nói đã xúc động đến nghịch lân của hắn.

Năm đó hạo kiếp của Vân Giới Phật môn hắn cũng từng trải qua, cảm xúc quá sâu. Phật môn tuy có sai, không biết thu liễm, tàng ô nạp cấu mới đưa đến Phật kiếp. Nhưng mấy đại giáo phái Vân Giới ở sau lưng trợ giúp cũng là một nguyên nhân.

– Không nói đến quân thượng hắn có thật là hôn quân hay không. Mặc dù Nho môn ngươi thật muốn diệt Phật môn ta, cũng cần đợi sau khi Đại Thương thắng trận này đã rồi hẳn nói.

Chu tử còn không trả lời, kiếm khí bao la mờ mịt rộng lớn kia đã một lần nữa quét ngang đến trong dãy núi.

Chu tử không hề dùng tay, mà tay cầm một cây lang hào đại bút, điểm qua.

– Phu chí nhạc giả, tiên ứng chi dĩ nhân sự, thuận chi dĩ thiên lý, hành chi dĩ ngũ đức, ứng chi dĩ tự nhiên, nhiên hậu điều lý tứ thì, thái hòa vạn vật!

Trong tích tắc này, tựa hồ toàn bộ Thiên Địa đều rơi vào dưới ngòi bút trong tay Chu tử.

Một số điểm ra, lại cũng mang theo Thiên Đạo ý chí bàng bạc!

Tông Thủ nhãn quang ngưng tụ, sau đó liền bình tĩnh lại.

Như vậy thì phải xem thử “Đạo” của Tông Thủ và Hi Tử càng hợp với Thiên Đạo. Hay là “Lý” của vị Chu tử đối diện tương ứng với Thiên Ý hơn.

Loong coong!

Giao phong vô thanh vô tức, Lang hào đại bút trong tay Chu tử lại bỗng phân liệt ra.

Thiên Đạo kiếm quang, cũng tức thì tan rả. Lần thứ ba giao thủ, tựa hồ cân sức ngang tài.

Song khi kiếm quang tản ra lại phân ra hơn mười cổ, chia ra đánh tới mấy vị Thánh giai Nho môn ở phụ cận, nhanh như quang điện, khó có thể tra ra vết tích.

Chu tử càng giận dữ, bút trong tay cũng trong giây lát khôi phục lại như ban đầu.

– Nhân hóa vật dã giả, diệt thiên lý nhi cùng nhân dục giả dã. Vu thị hữu bội nghịch trá ngụy chi tâm, hữu yin dật tác loạn chi sự. Nhân tâm tư dục, cố nguy đãi. Đạo tâm thiên lý, cố tinh vi. Diệt tư dục tắc thiên lý minh!

Một bút hạ xuống, mấy trăm đạo kiếm quang bị trực tiếp đánh tan, tiêu tán vô hình.

Trong đó đã có vài luồng kỳ phong xông ra, dưới kiếm trận dẫn dắt cũng không hề bị đánh tan, ngược lại phong mang càng thêm lăng lệ.

Mấy vị Thánh Cảnh kia lập tức khí thế sụp đổ, dốc hết toàn lực lui về phía sau, đã dùng hết các loại thần thông thủ đoạn, không ngừng che chắn né tránh.

Mà Chu tử thì gần như muốt nứt cả mắt

– Hà vi thiên lý? Nhân, nghĩa, lễ, trí, tín! Hảo ác vô tiết vu nội, tri dụ vu xử, bất năng phản cung, thiên lý diệt hĩ. Phu vật chi cảm nhân vô cùng, nhi nhân chi hảo ác vô tiết, tắc thị vật chí nhi nhân hóa vật dã.

Hấp dẫn của vật chất đối với người là vô cùng tận, mà hỉ ác truy cầu của người đối với vật chất cũng không thể tiết chế. Nếu như dùng vật chất vô cùng tận để thỏa mãn dục vọng, vậy thì người cùng với vật chất không có gì khác nhau cả.

Tông Thủ cười lạnh, tâm niệm yên tĩnh, không nửa phần tạp niệm. Chỉ chuyên tâm điều khiển Thương Sinh Thất kiếm, kiếm trận diễn biến đến cực hạn.

Ẩn ẩn hiểu ra, Thương Sinh kiếm trận chẳng những là đồ vật rút ra điều khiển Thiên Đạo ý chí, mà càng ẩn hàm đạo của Hi Tử!

Người đều có dục vọng, sao có thể tận diệt được?

Nguyên nhân chính vì có truy cầu có dục vọng, Nhân tộc mới có thể từng bước một đi đến hôm nay. Tuy có có một ít chuyện độc ác dơ bẩn, nhưng cũng có văn minh huy hoàng. Đã sáng tạo ra vô số sự vật —

Sáng tạo?

Tông Thủ khẽ giật mình, hắn một mực cho rằng sáng tạo chân pháp của Hi Tử là từ trong Thái Sơ Sáng Thế diễn hóa ra

Cho đến hôm nay mới rốt cục hiểu được, cũng như Tú Quan dùng Huyền Hoàng Đại Lực Quyết chứng vĩnh hằng vậy. Hi tử cũng rời nhân đạo chi pháp, chứng nhận sáng tạo đại đạo!

Trách không được, Hi Tử lại khiến Thương Sinh Đạo bôn tẩu vì chúng sinh thiên hạ, thậm chí vẫn lạc phong ấn trong Vân Giới.

Đó là không thể không như thế, cũng là tín niệm trong lòng của hắn —

Thì ra là thế! Thì ra là thế!

Tâm niệm thấu đáo thông suốt, Tông Thủ lập tức phá lên cười ha ha. Thương Sinh Thất kiếm, vô số linh văn huyền bí nan giải lúc này là bỗng nhiên hiểu ra.

Chu tử có chút kỳ quái, lại không để ý tới, miệng vẫn tụng đại đạo chân ngôn của mình.

– Nhân tâm duy nguy, đạo tâm duy vi, duy tinh duy nhất, doãn chấp quyết trung. Cố thử thánh hiền thiên ngôn vạn ngữ, chích thị giáo nhân minh thiên lý, diệt nhân dục! Tu thị cách tận nhân dục, phục tận thiên lý, phương thủy vi học! Khứ kỳ khí chất chi thiên, vật dục chi tế, dĩ phục kỳ tính, dĩ tận kỳ luân.

Lời còn chưa dứt, đã thấ kiếm quang chuyển hướng mấy lần thần diệu, sau đó liền triệt để thoát khỏi sự khống chế của hắn. Xa xa hai đạo Huyết Quang thoáng hiện, hai cái đầu người thình lình bay lên.

– Chư vị có thể bình Phỉ Thúy hạp, cô tự nhiên cũng có thể trảm đầu các ngươi! Tên hôn quân ta sẽ đợi đến lúc chư vị bị đao búa gia thân!

Lúc ánh dương quang đầu tiên chiếu đến nơi Phỉ Thúy Hạp đã không còn tồn tại, thân ảnh của Chu Tử cũng đã từ nơi đó thối lui.

Đồng thời biến mất còn có mấy vị Thánh cảnh tu sĩ kia. Cũng không phải kinh hoàng mà chạy, nhưng cũng là chật vật không thôi.

– Chư vị có thể san bằng Phỉ Thúy Hạp, bổn vương tự nhiên cũng có thể trảm đầu các ngươi! Hôn quân ta đây, tựu đợi đến thời điểm chư vị đao phủ gia thân!

Những lời này của Tông Thủ còn văng vẳng bên tai. Nhưng thời điểm lúc này, lại không dám có người xem nhẹ kiếm phong của Thương Sinh thất kiếm.

Lúc Chu Tử rời đi, cũng là không một tiếng động. Người này bỏ chạy, hóa thân A Di Đà Phật của Phật môn kia, Thái Thanh thần tôn của Kiếm Tông cũng đều liên tục hóa thành quang ảnh rời xa.

Liền ngay cả vực ngoại hư không cũng triệt để bình tĩnh lại. Mấy vị Chí cảnh kia đều không thấy bóng dáng.

Chỉ vì thực lực của hai bên tương đương, vẫn là Đạo, Nho, Ma tam giáo mạnh hơn một ít, bất quá thực sự mạnh mẽ giao chiến, toàn lực ra tay, thắng bại cũng chỉ là năm năm.

Nhưng vô luận là phương nào thắng được, đều nhất định là tổn thương thảm trọng.

Tiếp tục đánh tiếp đối với song phương cũng không có chỗ tốt gì. Kịp thời thu tay lại mới là thượng sách.