Chương - 1403: Cả hai chết một

Thần Hoàng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cũng không có tràng cảnh huyết nhục bay tán loạn, Ngao Di ra tay ôn nhu hơn Diệp Hiên Tông Thủ nhiều.

Toàn bộ thân hình Cơ Mệnh bị triệt để đông lại trong tầng băng dày đặc. Phảng phất một hòm quan tài bằng băng lơ lửng trong hư không.

Mọi người chung quanh, cũng quá sợ hãi, tứ tán ra.

Liễu Tuyệt vẫn, Quản Trọng chết, Cơ Mệnh chết, Bạch Đạo Tử vong. Đến lúc này đã có bốn vị Thánh Cảnh, lục tục vẫn lạc.

Mấy vị Thánh Cảnh còn lại đều không còn lòng tranh đấu nữa. Biết được lúc này, dù là dốc hết toàn lực, chỉ sợ cũng không gây tổn thương được cho Tông Thủ một chút nào.

Ngao Di lại cười lạnh một tiếng, từ trong mái tóc lấy ra hai cây trâm gài tóc, nhẹ nhàng ném ra ngoài, lập tức hóa thành lưu quang ảo ảnh, đuổi nhanh đi.

Hàm Đào bỏ chạy không kịp, đành phải chuyển dời mọi nơi, dây dưa với cây trâm cài tóc kia.

Mà lúc này băng đao cũng ngay khi thân ảnh hắn đình trệ, lại lần nữa đuổi đến. Chỉ mười hiệp đã bị trọng thương. Tất cả huyết nhục đều bị triệt để đông lại. Người dù chưa chết, nhưng cũng bị đông cứng lại trong quan tài băng.

Hứa Tuân thì càng thê thảm hơn một ít, cũng bị trâm ảnh ánh đao đuổi theo, chật vật không chịu nổi.

Hắn tu vị không bằng Hàm Đào, càng không thể trốn khỏi. Dốc sức chống cự băng đao, lại bị cây trâm kia trực tiếp cắm vào trong tủy não.

Hàn Băng chi lực tản ra, chống cự không nổi, tức thì hình hồn đều diệt.

Thánh Cảnh có bất phôi chi thân, có năng lực nhỏ máu trọng sinh, nhưng dưới Đống tuyệt chi lực lan tràn, căn bản không cách nào có nửa điểm tác dụng.

Đối với mấy người còn lại, Ngao Di lại không ra tay, tùy ý để bọn chúng chạy tứ tán

Thứ nhất là không đủ lực, chỉ có thể như thế. Thứ hai cũng là biết được ý Tông Thủ.

Đại Càn chỉ cầu có thể khiến Cửu Đô Tiên Đình trọng thương, không còn lực phản kích là được.

Cửu Đô Tiên Đình lúc này bị diệt, đối với Đại Càn kỳ thật không có chút chỗ tốt, sẽ chỉ tiện nghi người khác.

Tốt nhất là còn có thể thừa chút ít thực lực, chống cự thế lực khác xâm chiếm.

Thời gian dây dưa càng lâu, Đại Càn lại càng được lợi, có thể đứng vững vàng ở Nguyên Liên thế giới.

Vì vậy đối với Thánh Cảnh còn lại của Cửu Đô Tiên Đình, Ngao Di cũng không thèm để ý.

Bay thẳng đến phía ba người Hứa Tuân và Cơ Mệnh Hàm Đào ra tay, ba vị này phân biệt thuộc về Huyền Linh Tu Hội và Cực Tuyệt Tiên Đình.

Sau khi chém giết cũng có thể khiến hai phương thế lực này trọng thương. Cũng là cảnh cáo cả hai, có thể triệt để chặt đứt nanh vuốt mà Huyền Linh Tu Hội và Cực Tuyệt Tiên Đình duỗi đến.

Tông Thủ đối với người bỏ chạy còn lại cũng không đi để ý tới.

Sau khi trừ Liễu Tuyệt, hắn ngự sử thê bạch kiếm quang không ngừng xé rách hư không, điên cuồng mở rộng về xa xa.

Xuyên thấu Giới Hà, trảm phá từng đợt bích chướng nặng nề. Nơi kiếm ý hướng tới, đúng chiếc phi châu đang điên cuồng bỏ chạy trong đó.

Vốn là trung phẩm tiên bảo, giờ phút này dưới sự thúc dục của hai vị Thánh Cảnh càng là nhanh đến không lời nào tả nổi. Như tật quang lập loè, lập tức có thể bay xa vạn dặm.

Lại không nhanh bằng kiếm Tông Thủ, sau phát mà tới trước, trong một phần mười cái nháy mắt đã đuổi tới sau phi châu.

Xuyên qua mấy chục tầng thời không bích chướng, kiếm thế lại không suy giảm nửa phần, ngược lại càng tăng lên ba phần!

Trong phi châu, vốn có một đạo ánh đao hình Phong Diệp chém ngang mà ra, nhưng chỉ hơi chút tiếp xúc với kiếm quang, liền vội vàng thối lui về.

Theo sát phía sau, lại là một cái kim ấn hóa thành vạn trượng bỗng nhiên từ trên không đè xuống.

Thê bạch kiếm quang lại hoàn toàn bỏ mặc, kiếm ý càng sắc bén, không hề khiếp sợ đón đánh.

Trong tiếng vang xoẹt xoẹt, đúng là cứ thế hoàn toàn xuyên thấu kim ấn, đánh lên phi châu.

– Kiếm kình cường hoành trùng kích, chiếc phi châu trung phẩm tiên bảo kia lập tức toái tán từ phía sau.

Phá thành mảnh nhỏ, sụp đổ ctan rã. Không ít tu sĩ Tiên Cảnh bên trong dưới cự lực trùng kích đều trực tiếp chết đi. Mà Thần Cảnh còn lại sắc mặt cũng tái nhợt, không có chút máu. Khí tức lu mờ, tán loạn không chịu nổi, rõ ràng cũng bị thương nặng.

– Kiếm kình không tuyệt, còn có thể trảm giết một người!

Ngay khi thuyền toái, hồn niệm hai người Thành Tín Dung Bích liền xoẹt qua ý niệm này.

Liếc nhau, trong mắt hai người đều xẹt qua vẻ bất đắc dĩ kiên quyết.

Nếu không thể né tránh, vậy thì trong hai người bọn họ chỉ sợ hơn phân nửa phải vẫn lạc một người!

Mà khi kia kiếm quang xông đến, lại cũng không chỉ hướng bất cứ ai trong hai người Thành Tín và Dung Bích.

Mà uốn lượn, bay về phía một thân ảnh yểu điệu trong đám người.

Sắc mặt Thành Tín Dung Bích lập tức hơi đổi.

– Tinh Minh!

– Tông Thủ ngươi thật là ác độc!

Chỉ cần thoáng suy nghĩ đã biết ý Tông Thủ.

Chém giết Tinh Minh, Tông Thủ chỉ sợ cũng không chỉ là vì giải mối hận trong lòng.

Càng là nhằm vào Côn Minh! Nếu hậu duệ duy nhất này bỏ mình, chỉ sợ Chí Cảnh chi kiếp của vị tiểu sư thúc kia sẽ sinh ra chuyện xấu.

Càng bắt buộc hai người phải cứu! Muốn tránh né cũng không thể được!

Trong hư không giới hà, Tông Thủ liền cười lạnh một tiếng

Ác độc? Đây là chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép dân chúng đốt đèn sao?

Nàng này đã hạ thủ trước, như vậy hắn tự nhiên sẽ đáp lễ rồi.

Thành Tín không chút do dự liền ném ra một tiên bảo hình lá sen, bảo vệ ở trước người Tinh Minh, phất trần trong tay càng vươn ra 3000 tơ bạc, muốn khốn tỏa kiếm quang kia.

Bất quá ngay khi hắn chuyển dời thân hình, chuẩn bị dùng thân thay thể thì chợt nghe Dung Bích bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng:

– Sư đệ, ta quanh năm vọng nhìn Thiên Cơ, thọ nguyên vốn đã không nhiều. Kiếp số lần này để ta đi!

Lúc nói chuyện, thân ảnh Dung Bích đã ngăn trước người Tinh Minh sắc mặt tro tàn.

Trong tay áo lục tục bay ra mấy chục miếng ngọc giản, thình lình kết thành hình bát quái ‘ càn, đoái, cách, chấn, tốn, khảm, cấn, khôn ’.

Thiếu duy nhất là Thái Cực Âm Dương chi đồ.

Một luồng cự lực từ trong tuôn ra.

Mà thê bạch kiếm quang sau khi đánh nát phi châu, cuối cùng cũng thoáng yếu đi.

Nhưng ngay lập tức sau liền tập hợp lại, một lần nữa khôi phục đến thời kỳ toàn thịnh.

Xuyên kích mà đi, v lá sen bị kiếm quang sắc bén trực tiếp đục lỗ, rồi sau đó lại đâm rách 3000 tơ bạc.

Chỉ bị ngăn cản một chốc lát trước bát quái ngọc giản.

Chỉ trng ba phần mười cái nháy mắt, Tông Thủ ở xa xa hừ lạnh một tiếng.

Kiếm quang mạnh mà phá vỡ mà vào, đánh bay toàn bộ ngọc giản, rồi sau đó xuyên thẳng vào, trực tiếp xuyên thủng tủy não Dung Bích.

Dung Bích lúc này liền cười khổ.

Đã sớm biết hôm nay hắn và Thành Tín hẳn phải chết một người.

Chỉ tiếc là trước khi đến đây lại không ngờ tới.

Mà sau một cái chớp mắt, thân thể của hắn đã bắt đầu cát hóa. Bị tru tuyệt kiếm ý, triệt để phá hủy tất cả sinh cơ.

Thành Tín bên kia lập tức gào rút một thú, tựa như dã thú sắp tử vong, tràn đầy ý tuyệt vọng.

Bất quá lúc nà cũng không kịp bi thương, thanh Phong Diệp đại đao kia lần nữa tụ hợp, đón lấy kiếm quang vẫn còn chưa tán hết kia.