Chương - 1554: Kinh văn Tần mộ (2)

Thần Hoàng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Kết thúc một cách qua loa, Khổng Dao liền mã bất đình đề, mang theo chiến tốt tinh nhuệ Thái Bán cộng thêm đạo binh Thái Bán, đi Mân Hà.

Ở phía Bắc Mân Hà còn có hơn mười triệu đại quân của Đại Thương. Nếu Đại Kiền muốn tiến công chiếm đóng năm châu phía Nam, thì tuyệt đối không thể tha cho những biên quân tinh nhuệ Trung Nguyên này trốn trở về phía Bắc dãy núi Hoành Liên Sơn.

Cái gọi là binh quý thần tốc, vì vậy một giây một phút cũng không thể chậm trễ.

Còn về phía Tông Thủ ngược lại trở nên nhàn nhã thoải mái. Một trăm ngàn thiết kỵ hắn cần phải tiêu diệt sạch mười sáu triệu quân Thương ở phía Bắc mới có thể triệu tập lại được, cho nên cũng không nóng lòng trong phút chốc.

Hắn giờ phút này đang ở trong chủ điện, ánh mắt có chút đăm chiêu nhìn miếng ngọc giản nằm trong tay.

Đây là một trong những di vật của Trọng Huyền. Thân là quốc gia của Đại Thương, tài sản tự nhiên là phong phú, hơn xa những tu giả cùng cấp bậc.

Nhưng đáng tiếc người này đi tham gia trận chiến này cũng không mang theo bao nhiêu vật ngoài thân.

Mà trong số di vật không nhiều lắm của người này thì chỉ có miếng ngọc giản này là khiến Tông Thủ tò mò thôi.

Trong ngọc giản ghi lại là một tấm bản đồ lập thể. Sở dĩ khiến hắn chú ý đến chính là vì nội dung tấm bản đồ có chút giống với phó mộ của Tần hoàng mà hắn đã từng đi tham quan qua.

Bất quá diện tích lại lớn hơn rất nhiều, ít nhất là lớn gấp mười lần. Ngoại trừ “phòng chủ mộ” là một nơi có dạng hình cầu lớn, giống như một thế giới đầy đủ ra, thì những nơi bên ngoài xung quanh, có vô số hành lang mê cung. Có thể nói là trận pháp dày đặc, cơ quan nhiều như cây trong rừng vậy.

Cho dù là miếng ngọc giản trong tay này cũng không thể miêu tả tỉ mỉ cặn kẽ được. Có rất nhiều địa phương đều mơ hồ không rõ.

– Mộ chính của Tần hoàng?

Mắt Tông Thủ hơi hơi nhíu lại. Sau đó nhìn về phía nam tử thanh tú mặt trắng nõn không râu ria trước mặt. Đây là một vị hoạn quan được hoàng đế Nguyên Thần của Đại Thương sủng ái nhất, Nội thị thiếu giam Cao Nhược.

Chỉ có một mình Ân Ngự được Thạch Việt cứu đi. Những thần tử ở xung quanh đều không hề gặp may, toàn bộ đều bị bắt.

Mà Cao Nhược này chính là một trong số đó.

– Vị quốc sư Trọng Huyền kia thật sự biết được vị trí phương hướng của mộ Tần hoàng?

Sắc mặt Cao Nhược lúc xanh lúc trắng, cắn chặt miệng, không nói một lời. Ánh mắt lãnh khốc kiên quyết, nhìn lên trên cao, không hề có chút sợ hãi nào.

– Ngươi quả thật rất trung tâm!

Tông Thủ cũng không bất ngờ, Ân Ngự nếu được khen ngợi là người đứng đầu trong việc chấn hưng Đại Kiền thì tự nhiên là đủ khả năng điều khiển cấp dưới. Không có được lòng trung thành của thần tử thân tín nhất thì năm đó cũng không có khả năng ngăn cơn sóng dữ.

Phỏng chừng đối với người này, cho dù nghiêm hình tra tấn như thế nào cũng không hỏi được bất kỳ chuyện gì.

Trừ phi là trực tiếp thực hiện sưu hồn, mới hy vọng có thể tìm được phần trí nhớ về mộ Tần hoàng.

Bất quá hắn hỏi câu kia, kỳ thật cũng không dự định ở trong miệng Cao Nhược biết được chuyện gì.

Chỉ cần biết vị hoàng đế Nguyên Thần và Trọng Huyền đang âm mưu kế hoạch gì là được rồi.

Cầm ngọc giản trong tay, Tông Thủ suy nghĩ một lúc, sau đó lại thấy Trương Hoài đứng bên cạnh tựa hồ cũng đang thất thần, trong lòng khẽ dao động.

– Trương khanh, cô biết khanh là hậu nhân của Trương Lương thời Tần mạt Hán sơ, không biết khanh có biết chút gì về mộ của Tần hoàng không?

Trương Hoài nghe vậy, trên vẻ mặt nghiêm túc cũng chợt nở một nụ cười bất đắc dĩ. Chuyện lúc nãy hắn nghĩ không một chút liên quan đến mộ của Tần hoàng, mà là làm sao khuyên được Tông Thủ đổi tên niên hiệu.

Sáng sớm đã khuyên can chuyện trăm ngàn tướng sĩ hô vạn tuế, bị Tông Thủ chống đẩy, cuối cùng cũng không thành công, khiến hắn cảm thấy rất ảo não.

Bất quá mộ Tần hoàng này, hắn thật đúng là có biết chút ít.

Vấn đề là quốc quân như thế nào biết được chuyện hắn là hậu thế của Trương Lương vậy?

– Tần hoàng luôn tự xưng mình là đế quân đệ nhất Vân Giới. Huyệt động phàm tục sao có thể hợp ý hắn chứ? Người đời không biết mộ chính của Tần hoàng ở đâu, nhưng Trương Hoài có một vị tổ tiên, luôn tìm hiểu dò hỏi khắp nơi đã từng cho rằng mộ chính của Tần hoàng, chính là ở phía Đông núi Côn Luân.

– Đông Côn Luân?

Tông Thủ khẽ nhíu mày, nghĩ rằng quả thật cũng có vài phần khả năng.

Phía Tây núi Côn Luân là một miệng núi lớn trước thời đại Vân Hoang. Sau thời Vân Hoang thì bị một cường giả dùng một chưởng đánh vỡ. Sau này Vân Lục ở chính giữa cũng bị thương nặng, địa thế biến thiên, bây giờ cũng không biết ở đâu nữa.

Với ngạo khí kia của Tần hoàng, quả thật chỉ có địa phương có một không hai trong truyền thuyết kia mới đủ tư cách chôn cơ thể long tử của hắn.

– Nói như vậy thì mộ Tần hoàng rất có khả năng là ở trên Vân Lục, trong Ám Uyên sao?

Năm xưa Vân Lục phân chia, có rất nhiều lục địa đều chìm xuống Vân Hải rồi.

Với kiến thức mấy năm nay Tông Thủ thu được khi đọc hết các loại điển tịch, thì vùng đất Đông Côn Luân rất có khả năng đã chìm xuống.

Cái này có chút khó khăn, mặc dù biết là ở Đông Côn Luân, nhưng lại khó mà biết được vị trí cụ thể.

Không thể không âm thầm mắng các cường giả thời thượng cổ. Thật sự không phải người mà, một vùng đất tươi đẹp như Vân Lục lại bị phá thành mảnh nhỏ như vậy.

Bất quá, Vân Lục tan vỡ là bắt đầu từ mười ngàn năm trước, đến một trận trời đất kịch biến ở tám ngàn năm trước mới thật sự chấm dứt. Dường như có chút liên quan đến trận chiến khiến Hi Tử ngã xuống.

– Lúc này cụ thể ở chỗ nào, Trương Hoài cũng không biết. Bất quá cũng không còn cách nào, có người từng nói với ta, mộ Tần hoàng xuất thế, là ở mười hai năm sau.

Lúc nói đến chỗ này, trong lòng Trương Hoài bỗng dao động, trong mắt chợt lộ ra vẻ ngưng trọng.

– Thần từng nghe nói Trọng Huyền tuy xuất thân từ Đạo môn, nhưng từng được đến một bộ phận truyền thừa của Luyện khí sĩ thời thượng cổ. Tất cả các linh trận cơ quan trong mộ Tần hoàng năm xưa đều do Luyện khí sĩ và khí sư của Mặc gia liên thủ hoàn thành. Người này có thể giành trước đi vào mộ Tần hoàng không, thật sự cũng rất khó đoán.

Nếu thật sự là như thế, vậy thì có chút khó giải quyết rồi.

Năm xưa, Đại Tần thu thập thần thiết khắp thiên hạ, đúc ra mười hai người đồng giữ nước.

Trong đó mỗi một người đồng đều có khả năng chống lại lực lượng của Thánh Cảnh cao nhất.

Nghe đồn độ cứng của người đồng, ngay cả Chí Cảnh cũng khó mà đánh nát.

Mười hai người đồng liên thủ kết trận, càng có thể chống lại tu giả Chí Cảnh.

Vì vậy vị hoàng đế Thủy Tần kia mặc dù là hoàng giả, nhưng lại có thể áp chế được tam giáo.

Chí bảo như vậy, nếu rơi vào trong tay phu thương, nhất định có thể khiến Đại Thương khôi phục lại quốc thế.

Cho dù là ngọc giản này của Trọng Huyền là thật hay giả thì Đại Kiền cũng không chịu nổi nguy hiểm này.

Không chút do dự, Trương Hoài bắn ra một tấm linh phù. Lá bùa không có lửa lại tự cháy, còn sắc mặt của Trương Hoài lại càng ngày càng khó coi.