Chương - 601: Người lựa chọn ngoài ý muốn (1)

Thần Hoàng

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ta không có ác ý.

Tô Thần nghe vậy lập tức cười cười, sau đó tinh mang trong mắt lóe ra nói:

– Chỉ là nghĩ đến, nếu thật là hắn thì cũng có vài phần thắng!

Hàn Sơn Tông tuy không phải là một trong thập đại thánh địa, lại từ một Linh Sơn khổng lồ tạo ra một động phủ hậu thiên cùng loại với khung cảnh. Thực lực có thể sánh vai với Lăng Vân Tông xếp cuối thập đại thánh địa, thậm chí còn vượt qua.

Đại tông bực này, tự nhiên đã ở trong liệt kê khiêu chiến của Tuyệt Dục. Một năm trước kia, hắn lại bốn mươi bảy kiếm mà bại, Tuyệt Dục thậm chí còn không xuất toàn lực, dẫn đến bị vô cùng nhục nhã.

Lôi Động cũng im lặng, tình hình của hắn tốt hơn một chút chút ít. Tuy là dự tuyển của Ngũ Tuyệt Sơn Trang, thực sự đánh một hồi với Tuyệt Dục. Vừa học kiếm thuật, lại ác chiến một trăm chín mươi bảy kiếm mà bại, khiến cho Tuyệt Dục vết thương nhẹ trở ra. Bất quá Lôi Động cũng nửa tháng không thể động đậy

– Hừ! Tên kia gần đây cũng đích thật quá mức hung hăng càn quấy. Dù sao cũng phải có người đè đầu hắn xuống mới tốt!

Đang nói thì Lôi Động bỗng nhiên lòng có nhận thấy, nhìn lên thương không. Chỉ thấy mấy đạo độn quang đang bay về phía tây nam, rồi sau đó liền ngày càng nhiều.

Tô Thần cũng xem trong mắt, lặng lẽ cười cười:

– Vị phía trước nhất là Đao Quân Lý Vô Hồi. Những người này, thật sự là nghe tin lập tức hành động đây.

Trong hậu viện, Sơ Tuyết đang múa kiếm, kiếm trong tay bay khắp, trên mặt phấn mồ hôi rơi như mưa.

Ngay hôm qua, Địa Trầm Phù trên người nàng đã tăng đến mười cái.

Nói cách khác, bắt đầu từ ngày hôm qua, nàng mỗi thời mỗi khắc, đều cần gánh chịu bốn trăm hai mươi ngàn cân trọng áp.

Đây là Tông Thủ dặn, nói là như thế có thể trợ nàng Luyện Thể, ngày sau đối kháng cường giả cao hơn nàng mấy giai sẽ có lợi ích, càng là mấu chốt khiến nàng đột phá thất giai.

Từ một năm rưỡi trước đã bắt đầu rồi. Bắt đầu là hai tấm, bốn tấm, đến bây giờ lại là mười tấm. Mặc dù là lúc ngủ cũng không được mở ra.

Bất quá đến hiện giờ, ngoại trừ thân thể xác thực có chỗ tăng cường ra, những chỗ tốt khác Sơ Tuyết dù sao cũng không nhận thấy.

Chỉ biết trong một năm rưỡi này, nàng mỗi khi vung một kiếm đều cực kỳ gian nan, thể lực tiêu hao gấp 10 lần bình thường.

Lúc vừa bắt đầu, nàng căn bản không cách nào kiên trì ngoài nửa khắc đồng hồ, thẳng đến sáu tháng trước mới dần thích ứng.

Mà mỗi khi nàng tập mãi thành thói quen thì Tông Thủ lại tăng cho nàng thêm hai phù nữa..

Càng muốn nàng bình thường chú ý khống chế được lực lượng, bốn trăm hai mươi ngàn cân. Bình thường giẫm trên mặt đất nếu không chú ý thì cơ hồ mỗi một bước, đều sẽ lún vào lòng đất.

Vậy nên thời thời khắc khắc, nàng đều cần hao tổn đại lượng hồn lực, mượn lực năm đầu linh thú khiến thân thể có thể lơ lửng cách mặt đất.

Một bên thi triển lấy linh pháp, một bên luyện tập lấy bộ kiếm thuật này, thật sự rất khổ cực!

Mỗi một ngày buổi tối, nàng đều tiếp cận hư thoát.

Bất quá Thiếu chủ đã nói, muốn nàng hiểu rõ từng biến hóa kiếm thức của Ngũ Linh Kiếm như lòng bàn tay, thẳng đến tình trạng kiếm ra tùy tâm mới được. Vậy nên nàng cũng sẽ không bỏ dở nửa chừng!

Một năm rưỡi, bộ kiếm quyết nàng đã được nàng luyện nát, từng điểm từng điểm, thời gian dần qua đều được hiểu rõ.

Sơ Tuyết cũng tự mình biết, ngộ tính của nàng quá kém. Rất nhiều nội dung quan trọng của kiếm quyết đều không thể lý giải. Bất quá bên người, đã có một tông sư kiếm thuật như Tông Thủ để thỉnh giáo.

Tông Thủ cũng thường thường không chọn dạy bằng lời, mà trực tiếp làm mẫu. Có đôi khi trong đầu còn chưa hiểu như thân thể cũng đã nắm giữ rồi.

Cái gọi là Ngũ Linh kiếm, thật ra là năm loại kiếm thức hoàn toàn bất đồng, có năm loại kiếm ý tương hợp cùng ngũ linh thú. Hơn nữa khi thi triển kiếm thuật thường thường còn phải xen lẫn linh pháp, dẫn động thần thông của ngũ linh thú phối hợp, vô cùng phức tạp. Nhưng hiện nay, nàng dĩ nhiên có thể tùy ý chuyển đổi năm loại kiếm quyết không hề luyện tập. Lúc thi triển linh pháp thần thông cũng vừa đúng lúc.

Dựa theo cách nói của Tông Thủ thì sơ hở đã cực nhỏ. Môn kiếm quyết này cách kiếm thuật tiểu thành đã không xa. Cường giả lục giai bình thường đã không phải là đối thủ của nàng nữa.

Nhớ rõ khi nói chuyện Thiếu chủ còn kinh ngạc cảm khái, nói nàng quả thực chính là Thông Thiên Viên trong truyền thuyết. Đó là một loại thần thú đầu óc rất đần nhưng trong thời gian ngắn có thể bắt chước học được tất cả bí pháp thần thông trong truyền thuyết Thượng Cổ Vân Hoang.

Sơ Tuyết khi đó xấu hổ hận không thể một búa hung hăng đập vào đầu Tông Thủ. Bất quá hai mươi mấy ngày này nàng cũng đặc biệt hưng phấn, kiếm thuật luyện càng siêng năng. Vì vậy mỗi lúc trời tối, thường thường không đến canh hai, đã triệt để ngủ say.

Giờ phút này bên ngoài tĩnh thất Tông Thủ bế quan tu hành, Triệu Yên Nhiên thần sắc nhàn nhã, có chút hăng hái một bên nhìn xem.

Từ khi nghe nói Tông Thủ muốn bế quan, đột phá Nhật Du cảnh thì mười ngày này nàng đều ở đây. Phần lớn thời gian, đều đang nhắm mắt tu hành, ngẫu nhiên cũng sẽ mở mắt ra, cứ như vậy im im lặng lặng xem nàng luyện kiếm.

– Chậc chậc, môn kiếm thuật này ngược lại thật sự không tệ! Một khi chiến đầu mặc dù ngươi không có chiến võ thân thể nhưng ta hôm nay cũng chưa hẳn là đối thủ của ngươi. Bất quá Tuyết nhi ngươi thật đúng là tin Thiếu chủ nhà ngươi nói sao? Địa Trầm Phù cũng đã mang đến mười cái rồi, thật sự là biến thái.

– Ta trước kia ah, đã từng nghe nói có người mượn nhờ Địa Trầm Phù để Luyện Thể, hiệu quả cũng quả thật không tệ. Nhưng chưa từng nghe nói, mượn nhờ Địa Trầm Phù, có thể đột phá thất giai Thiên Vị. Coi chừng bị Thiếu chủ nhà cô lừa. Người kia, tâm nhãn rất xấu.

Sơ Tuyết hếch môi lên, chẳng muốn đi để ý tới. Vẫn hết sức chuyên chú diễn luyện từng thức kiếm thức hết sức hoàn mỹ.

Lúc này nàng đã sắp lực tẫn, hai tay đều đang hư thoát khẽ run, cũng bởi vậy, muốn khiến kiếm thức chuẩn xác cũng càng thêm khó khăn.

– Thiếu chủ nhà ngươi nhất định là biến đổi biện pháp tra tấn ngươi. Tuyết Nhi cẩn thận ngẫm lại xem, gần đây có chuyện gì, đắc tội tên kia không?

Sơ Tuyết trong nội tâm không khỏi máy động, muốn nói đắc tội. Nàng vào hai năm trước, khi chạy về Càn Thiên Sơn trong cơn tức giận đã dán ký tự chữ Vận lên trên ót Thiếu chủ. Sau đó làm hại Thiếu chủ về sau vô cùng thê thảm.

Nhưng̉ Thiếu chủ hắn, tựa hồ cũng không giống là ngươi độ lượng nhỏ như vậy a?

Nhưng lại cẩn thận ngẫm lại, phong cách hành sự gần đây của Tông Thủ tựa hồ cũng là có cừu tất báo a?

Chẳng lẽ mình, thực bị Thiếu chủ lừa rồi sao?

Lập tức trong nội tâm thanh tỉnh, tiếp tục chém ra một kiếm, hầm hừ mà nói:

– Yên Nhiên tỷ ngươi nói hưu nói vượn! Lại dùng ảo thuật, Tuyết Nhi ta không để ý đến ngươi nữa.

Một kiếm này lại có chút lệch, tiếp theo cũng không chuẩn nữa, Sơ Tuyết bất đắc dĩ, đành phải biến ảo kiếm quyết, đổi thành Linh Vũ hợp nhất chi kiếm mà Tông Thủ dạy nàng.