Chương - 1530: Kỳ Lân vương uy (3)

Thần Hoàng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tông Thủ nhíu mày, hắn vừa rồi tuy là tự nói tự nghe, lai dùng chân lực che chắn thanh âm lại, nên chỉ có mấy người ở bên cạnh mới có thể nghe được.

Người này lại có thể nghe thấy? Chẳng lẽ là Thái Thủy có lục nhĩ thần thông kia?

Lại cảm giác không đúng, thanh âm này hắn có chút quen thuộc, ý niệm rồi lại xa xa không cường hoành bằng Thái Thủy. Cho dù là so với cái thân ngoại hóa thân kia của Thái Thủy cũng là kém xa tít tắp.

Theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy một thanh tú thiếu niên có sắc mặt trắng bệch, không có một chút khí tức của người sống, từ bên ngoài không trung hai mươi vạn trượng hiện ra thân ảnh.

Trên mặt tràn ngập ý mỉa mai trào phúng:

– Hai tháng trước, ta đã nói sau đó không lâu tựu là thời điểm quốc quân ngươi vẫn lạc, hôm nay quả nhiên ứng nghiệm. Chuyên tới nơi đây để xem quốc quân bại vong!

Lại âm lãnh cười:

– Quốc quân phải nên cầu nguyện mới đúng, cuối cùng sẽ không phải rơi vào tay Ma môn ta. Khi đó sẽ khiến cho quốc quân ngươi sống không được, chết không xong!

Huyết Thánh ma chủ Tiêu Hoàn Trần?

Hai mắt Tông Thủ hơi mở, sát ý nộ niệm tích súc trong lồng ngực đã lâu lập tức như núi lửa bộc phát, giống như muốn phun ra.

Ánh mắt huyết hồng một mảnh, rồi sau đó tại thời khắc cuối cùng, cố đè xuống ý xuất thủ.

Luyện Hồn kiếm không cách nào vận dụng, lúc này Tông Thủ liền đổi một cái Tiên giai trung phẩm Tiên binh.

Nhưng chuôi kiếm kia lại thiếu chút nữa bị Tông Thủ cường hành bóp nát!

Sát ý kia không cách nào phát tiết ra, đành phải toàn bộ rót vào trong thanh kiếm khí dự bị này. Khiến cho vỏ kiếm màu tử kim cũng không chịu nổi, một tia vết rách sinh ra, thiếu chút nữa vỡ vụn.

Tông Thủ thật sự chẳng muốn nói chuyện với vị Huyết Thánh ma chủ này, sau trận chiến quyết thắng này, chính là lúc hắn cùng với Ma đạo chư tông thanh toán cái nợ máu mệt mỏi kia!

50 vạn đại quân chậm rãi đi lên phía trước áp bách tới. Ba vạn Huyết Vân kỵ ở cánh quân bên trái cũng bắt đầu dần dần gia tăng tốc độ.

Thanh âm của vài chục vạn móng ngựa vang lên, dần dần như bôn lôi.

Thương quân ở đối diện cũng đồng dạng đã có động tác, tiếng hô to nổi lên bốn phía ở trong trận.

– Tru ma! Tru ma!

– Hôm nay Đại Thương ta tất thắng!

– Bệ hạ có lệnh, người đầu tiên phá trận địch là Vạn Hộ hầu! Người trảm Tông Thủ, được liệt thổ phong vương!

– Phụng Thánh nhân chi mệnh, thay trời hành đạo, thảo phạt hôn quân vô đạo này!

– Sát!

Hai cánh quân của Thương quân tổng cộng có bốn mươi vạn kỵ quân, cũng đã bắt đầu bôn trì gia tốc. Gần kề mấy hơi thở, đã tiếp cận cực tốc.

Mười dặm khoảng cách giữa đại quân hai phe ở trong thời gian mấy hơi thở đã bị tiếp cận.

Tiểu cẩu thổ nhi kia trong ngực Tông Thủ cũng cảm giác được sắp đến lúc va chạm, từ trong ngực Tông Thủ đi ra ngoài.

Thân hình có chút phủ phục, phảng phất như là muốn lao vào săn dã thú, diện mạo dữ tợn, thấp giọng gào thét.

Tông Thủ đã thấy Khổng Dao ở bên cạnh mình, vào lúc này lại đang ngẩn người thất thần, không khỏi bật cười.

– Tiểu Dao Nhi đang suy nghĩ gì đấy? Đại chiến đã đến, ngươi thân là chủ soái, thời điểm lúc này lại thất thần, đúng là có chút không nên.

Khổng Dao nghe vậy bừng tỉnh, trấn định tự nhiên nói:

– Thiếp suy nghĩ Thạch Việt kia, không biết người này sẽ lúc nào ra tay, lại sẽ dùng dạng thủ đoạn gì để ngăn cơn sóng dữ. Cũng không biết những bố trí mà thiếp thân đã sớm làm kia, có thể phòng được hắn không?

Thời điểm nói chuyện, lại là dùng ngữ khí không thể xác định.

Nàng chưa bao giờ giao thủ với Thạch Việt, thời điểm ở Đại Thương, cũng chỉ là sơ lược biết được một chút tài năng của Thạch Việt.

Đối với thực lực của Thạch gia, thủ đoạn của Thạch Việt, đều biết được rất ít, vì vậy là không thể nắm chắc.

Chợt trong lòng hơi động, dư quang của thị giác trông thấy một người đang dùng ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn lại mình.

Đúng là Đại Thương Chinh Nam đại tướng quân Phỉ Ấn đang ở cánh quân bên trái đối diện, đứng ở phía trước 6 vạn 5000 Tử Lân Diễm Thương kỵ, trong tay cầm cự đại hoành đao, đang cưỡi ngựa chạy gấp.

Lúc này trong mắt người này là ba phần khiêu khích, ba phần thương cảm, ba phần mỉa mai, còn có một phần tham lam hâm mộ.

Khổng Dao ngẩn người, liền thần sắc thẫn thờ thu hồi ánh mắt, chẳng muốn đi xem. Nàng không biết vị thủ trưởng của mình này tại sao lại ở trong cánh quân bên trái, cũng không có quan hệ gì với nàng.

Mấy lần đại chiến ở Mân thủy lúc trước, khiến cho Phỉ Ấn này đầu đầy bụi đất, nàng đã là xuất ra được một khẩu ác khí kia rồi.

Người này sống hay chết, cũng không có quan hệ gì với nàng, dù sao giữa lẫn nhau cũng không có giao tình gì.

Đồng liêu vài năm, lưu lại chỉ là lạnh nhạt oán hận mà thôi.

Giờ phút này Tông Thủ cũng đồng dạng đang đối mặt với người khác. Đó là mấy đạo ánh mắt từ trong tòa ngự liễn chất phác tự nhiên ở đối diện.

Một người trung tâm trong đó, đúng là Đại Thương Nguyên Thần hoàng đế Ân Ngự, còn lại cũng có thể bỏ qua, chỉ có những Thánh giai cường giả một bên, mới có thể nhập vào mắt hắn.

Dù chưa trực tiếp đối thoại, hắn lại có thể từ trong ánh mắt đối diện nhìn ra mấy vị này đang suy nghĩ cái gì.

– Tốt cho một tòa Tửu Trì cung! Túng dục xa hoa như thế, kẻ này đã không đủ để sợ hãi nữa rồi, hôm nay có thể một trận chiến mà thắng!

– Hôn quân! Nho địch! Ngươi nếu không chết, thiên lý ở đâu!

– Tử thù của Đạo môn ta, mặc dù không thể tự tay tru sát, cũng không có khả năng để cho kẻ này đào thoát!

Tông Thủ mỉm cười, lạnh nhạt mà nhìn lại. Cảm giác lúc này chính mình giống như có đọc tâm thuật, đối với suy nghĩ của mấy vị này, đều toàn bộ cảm ứng vào trong tâm.

Chỉ là có chút kỳ quái, vì sao Trọng Huyền chân nhân kia lại không ở đây?

Còn có ở sau Đại Thương quân trận kia, cũng không biết là đang làm mấy cái gì đó.

Ba vạn Huyết Vân kỵ đã từ từ gia tốc đến đỉnh điểm, như một mũi tên đi về phía trước đâm xuyên.

Cũng đúng lúc này, Khiếu Nhật bỗng nhiên đứng lên. Toàn thân lại tràn ngập vương uy khiến người sợ hãi, đồng thời gầm nhẹ một tiếng, truyền khắp chiến trường.

Thời điêm Khổng Dao dời ánh mắt, trong lòng Phỉ Ấn là một hồi nổi giận.

Tưởng tượng rằng thuộc hạ ngày xưa này sẽ hối hận, sẽ tuyệt vọng. Cũng đoán qua nàng này lại có thể có ý chí chiến đấu sục sôi như cũ, sẽ quyết ý tử chiến. Lại duy độc không nghĩ tới nàng này sẽ đem hắn hoàn toàn bỏ qua.

Ánh mắt đạm mạc kia không có chút tình cảm nào càng khiến cho người ta căm tức.

Chỉ là người làm tướng, cần nhất chính là duy trì tỉnh táo. Phỉ Ấn lãnh binh mấy chục năm, trải qua bách chiến, lúc này mặc dù là lửa giận công tâm, cũng vẫn là cường hành tự đè nén xuống. Xuất ra mấy cái chỉ lệnh, liền khiến cho toàn bộ kỵ trận bắt đầu biến hóa.

Ở chỗ trung ương của hắn như cũ là toàn quân sắc bén, xông về phía trước. Mà ở phía bên phải, tương tự thò ra một cái mũi tên, khí thế lợi hại vô cùng.