Chương - 792: Chủ mộ trong lòng đất

Thần Hoàng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Như vậy Nhược Đào này lại làm cho ngũ hành chi linh cam tâm tình nguyện cho hắn sử dụng!

Khiến cho thiên thiên vạn vạn linh năng hợp vào thân kiếm.

– Nhược Đào!

Hừ lạnh một tiếng, Nguyên Vô Thương bất đắc dĩ buông miệng nói ra. Lại tiện tay tát một cái vào mặt của Nghiêm Duệ.

Khiến cho miệng của Nghiêm Duệ đầy răng vỡ, lập tức nát bấy. Người cũng bay ngược ra sau mười trượng, đâm vào vách đá mộ thất nhưng vẫn toàn mạng.

Nhược Đào kiếm kia cũng kịp thời ngừng lại, kiếm dừng cách đầu Nguyên Vô Thương ba tấc.

Nguyên Vô Thương làm như không thấy, thần sắc âm hàn cười nói:

– Một cái tát hôm nay nói cho ngươi biết. Không nên nói những lời lung tung như vậy, có ít người cũng không phải ngươi có thể đắc tội.

Lại nhìn qua Phong Thái Cực cười lạnh:

– Hôm nay có tên kia ở đây ta tạm thời tha cho ngươi một mạng, đổi lại là chỗ khác thì có thể thử một lần Phong Thái Cực của Kiếm Tông phải chăng có thể chạy trôn dưới thân kiếm của ta không.

Toàn thân Phong Thái Cực run nhè nhẹ, dốc sức duy trì trấn tĩnh, bờ môi không khống chế được tím tái.

Nguyên Vô Thương lại cười lên ha hả:

– Ngươi dùng lục tuyệt kiếm cùng nổi danh với mình mà nổi giận, phàm là người khiến Nguyên Vô Thương ta không thích. Sau khi trở về tốt nhất chạy trở về vạn kiếm khung cảnh, khổ luyện ba năm trở ra!

Lại nhìn qua trước mặt thì nhíu mày, Nhược Đào sử dụng kiếm chỉ vào hắn. Ánh mắt có chút phức tạp, khe khẽ thở dài:

– Ngươi có chút đáng tiếc! Ta vốn rất chờ mong.

Thật sự có chút đáng tiếc nhưng lại không nói lời gì. Thẳng tới lúc này đi qua một ben và chữa thương.

Thương thế của hắn còn chưa triệt để khỏi hẳn, nhưng mà hôm nay nghẹn một bụng lửa giận không tiết ra được.

Vì vậy thương thế tốt hơn một chút thì không chờ được làm khó dễ Nghiêm Duệ cùng Phong Thái Cực.

Lúc này nỗi lòng thư sướng, tâm tình thật tốt mới bắt đầu chăm chú giải quyết thương thế của mình.

Ngược lại là Tông Thủ đưa mắt nhìn qua Nhược Đào.

– Ngươi là Nhược Đào? Thật là đáng tiếc, kiếm của ngươi đã có gông xiềng, có trói buộc, cũng có khúc mắc. Nếu không thể chém bỏ thì nhiều là mấy tháng thì Lôi Động sẽ vượt qua ngươi. Kiếm tu chúng ta chỉ cần ý niệm nổi lên là có thể rút kiếm, cần gì có nhiều cố kỵ như vậy. Không thể nhịn được nữa thì không cần nhịn. Kiếm Tông các ngươi chỉ có như thế mà thôi, tên không xứng với thực.

Nhược Đào khẽ giật mình, đứng nguyên tại chỗ. Sững sờ nhìn qua kiếm trong tay, chẳng phải đúng như Tông Thủ nói?

Kiếm của mình thật sự có trói buộc, cố tình kết.

Tông Thủ nói dứt lời cũng không quan tâm nữa. Đây là xem mặt mũi của Lôi Động mới mở miệng điểm tỉnh một câu.

Nêu đổi lại hắn là Nhược Đào thì không nhượng bộ mảy may, tất nhiên sẽ đem toàn bộ kiếm của mình hiệu lực cho tương lai của Kiếm Tông, tất cả nắm trong tay của mình mà không phải phó thác vào tay người khác.

Đây mới thực sự là kiếm giả!

Kiếm Tông sở cầu là một người có thể nhận được truyền thừa chính thống. Cho dù là ai cũng không sao cả.

Lời hay khó nghe, nếu như người này không nghe vậy cũng không cách nào, Nhược Đào nhất định không đáng cho hắn đồng tình.

Cũng chỉ mấy hô hấp thì nghe Nhược Đào nói.

– Tử Cực Đan này có lẽ chẳng qua chỉ là thứ phẩm của phương sĩ dưới trướng Tần Hoàng luyện ra mà thôi! Nghe nói Tử Cực Đan chính thức đều có bạn đan, tên gọi là tử cực linh hoa. Có thể trị tất cả bệnh trạng thương thế dưới tiên cảnh không phải là loại chết chắc đều được, nghe nói ngay cả tu sĩ tiên cảnh cũng có hiệu quả.

Tông Thủ lập tức nhiu mày, tất cả mọi thứ không phải chết chắc.

Những lời này nghe thì có chút khoa trương, nhưng lại chính thức bất phàm.

Dưới tiên cảnh chỉ cần không phải hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho dù là tổn thương, độc, chứng bệnh gì đó đều có thể khỏi như ban đầu. Thế gian này có bao nhiêu loại đan dược làm được?

Nhưng mà Nhược Đào này muốn bách ít đi bánh quy lại sao? Thú vị!

Vốn còn cảm thấy hơi hứng thú với Tử Cực Đan. Lúc này hắn lại nghĩ phải có mới được.

Nếu như có hắn ở bên người thì Nhược Thủy có lẽ không đến mức hương tiêu ngọc vẫn. Nhưng mà thêm một tầng bảo hiểm là không tệ.

Tâm niệm này nổi lên thì Tông Thủ cảm giác trong động quật có tiếng nổ ầm vang, núi dao động và mặt đất sáng ngời.

Ban đầu còn tưởng rằng là có người kích đấu trong hang động này. Mà qua một lát lại cảm thấy không đúng.

Âm thanh nổ tung này không ngớt không ngừng, tiếp tục trọn vẹn hơn mười hô hấp mới dừng lại.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều ngầm hiểu như nhau. Mặc dù nơi này có vật khác, nhưng lại hoàn toàn không quan tâm tới. Nhao nhao đi ra ngoài. Sau khi phi độn trong hành lang thì âm thanh chấn động liên tục truyền tới.

Mà ánh mắt tất cả mọi người vô ý hữu ý nhìn về phía trước, đội ngũ này không nhanh không chậm đi theo Tông Thủ.

Tiêu Tương Tử cùng Vũ Hiên cũng đã bị Tông Thủ cưỡng ép bắt lại. Có người này ở đây cộng thêm Tuyệt Dục, một Nguyên Vô Thương.

Bởi vì có hoàng tọa và Tử Cực Đan các loại. Đã không cần đi tìm nữa, nếu vũ thư xuất thế thì phải đi tranh đoạt.

Chỉ hy vọng Hạng vương chôn cùng không chỉ có mấy thứ này. Hoặc là tranh chấp với người khác tạo cơ hội cho bọn họ.

Qua một trăm bốn mươi hô hấp thì âm thanh chấn động được dẹp loạn, mọi người cũng tìm được nơi phát ra tiếng nổ rồi.

Chỉ thấy mê cung dưới lòng đất vốn là địa tầng kiên cố đã sụp xuống.

Lộ ra một không gian rộng lớn dưới lòng đất, nhưng mà xuất hiện là một cái hồ tối đen, vô cùng khổng lồ và chung quạnh không nhìn thấy giới hạn.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung qua cái hồ này, trên hồ có một cái đảo phạm vi chừng hai vạn trượng.

Trên đảo này có một bệ đá đứng vững to và nặng nề.

Một lá cờ bay phất phơ, một bóng người đang ngồi trên đài cao.

Mà dưới đài Thì đặt chỉnh tề một vạn tám ngàn bộ vũ khí. Có chút vẫn còn nguyên vẹn, có chút không trọn vẹn đầy đủ.

Lại phủ phục về phía trước giống như đang quỳ bái cái gì đó.

Lý Vô Hồi thấy Tông Thủ hơi có vẻ nghi hoặc, cười giải thích:

– Năm đó Hạng Sở bá vương tự vận thì thời điểm bộ hạ an táng đem tất cả chiến giáp khí cụ tùy thân của binh sĩ đều thu thập toàn bộ, dùng để chôn cùng. Xem ra đồn đãi là sự thật…

Tông Thủ lại nhìn kỹ. Trong nội tâm âm thầm đáng tiếc. Mà bá vương của Hạng thị uy danh không kém gì Huyết Vân Kỵ đạo binh.

Thời điểm này hắn dùng linh giác đi điều tra, cũng chỉ cảm thấy những khí cụ này đều triệt để mục nát, hoặc là đã nghiền nát không được đầy đủ, không thể nào dùng tiếp nữa.

Mặc dù có lấy về cũng trở thành vô dụng. Trách không được vị bá vương kia tự vận lại hào phóng như vậy.

Đây là những vật người ta biết rõ, mà thiết kỵ Hạng thị cũng không cách nào kiếm thêm.

Lắc đầu, Tông Thủ lúc này chỉ nghe thấy những tu sĩ kia đều nghị luận nhao nhao.

– Thì ra mộ chính nằm ở nơi này, trách không được chúng ta tìm mãi không được.

– Nếu như sớm tìm được nơi này thì chỉ sợ cũng không xảy ra chuyện vừa rồi.