Chương - 801: Cực kỳ đáng thương

Thần Hoàng

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Đúng vậy! Những lời này ta đã sớm muốn nói với ngươi rồi! Nhưng mà ta biết được ngươi không nghe.

Khổng Tu không thèm quan tâm gật gật đầu:

– Hôm nay bệ hạ khai ân, tam huynh Lỗ Huyền của ngươi đã tấn phong hào đốc suất, tiếp nhận vị trí lúc trước của ngươi! Ta cũng không cần lo lắng nữa, nếu không ngươi dẫn Khổng gia vào chỗ vạn kiếp bất phục!

– Vạn kiếp bất phục? Tông gia?

Khổng Dao cười nhẹ một tiếng, ý mỉa mai càng đậm.

– Bệ hạ ước chừng sẽ không nghĩ tới hắn lần này ‘ khai ân ’ đối với trong nước nhiều ra một loạn thần tặc tử…

Trong lời nói còn mang theo ý vị thê lương.

– Ngươi nói sao cũng được!

Khổng Tu nhàn nhạt cười, thần sắc tự phụ:

– Số mệnh Đại Thương đã suy, chẳng lẽ Khổng gia ta còn phải đi chôn cùng hay sao?

Khổng Dao không cho là đúng, lắc đầu nói:

– Khổng thị chúng ta thụ ân sâu của Đại Thương cả ngàn năm qua!

– Thì thế nào?

Khổng Tu mỉm cười:

– Trong lúc này Vân Lục đã trải qua bảy đại hoàng triều. Bảy đại hoàng thất cũng đã diệt sạch. Nhưng mà Khổng gia vẫn tồn tại vạn năm! Nếu như có thể thần phục sân rồng thì đây chính là chuyện làm Khổng gia cố hết sức làm, nếu không phải thì phải nhanh chóng chuyển đổi cổng và sân! Đây là đạo lý tổ tông Khổng gia…

Thần sắc Khổng Dao ngẩn người, biết được việc này có nhiều lời cũng vô ích.

Những ngày này nàng cũng không sai biệt lắm hiểu rõ ràng. Suy nghĩ của mình thật sự trung thành và tận tâm với Đại Thương sao?

Chỉ sợ chưa hẳn!

Lúc ban đầu là kính trọng do được bệ hạ đề bạt thăng chức mà thôi.

Trong cuộc đời này lần đầu tiên có người thưởng thức coi trọng. Nghĩ đến người dùng quốc sĩ đối đãi ta, ta sẽ làm nhân sĩ xả thân vì nước.

Hôm nay xem ra mình quá ngây thơ rồi, thì ra từ đầu đến cuối mình chỉ là con cờ mà thôi. Không trọng yếu nhất, có thể tùy thời vứt bỏ con cờ này.

Quả nhiên đây mới thật sự là đế hoàng chi đạo, đem tất cả mọi người xem thành quân cờ. Vì vậy vị bệ hạ này muốn trấn hưng Đại Thương, là thánh quân mấy ngàn năm qua!

Vì vậy nàng thật sự không muốn cùng Khổng Tu đi tranh giành, cũng vô lực đi tranh giành.

– Khổng gia ta lúc trước trợ giúp bệ hạ đăng cơ, trong lần loạn thế trước đó nắm giữ một chút quân quyền. Có thể bảo vệ cả gia tộc, cũng có thể thành cơ hội đầu nhập tân hoàng sau khi đăng cơ.

Nói tới chỗ này thì Khổng Tu bỗng nhiên chuyển lời:

– Nhưng không ngờ bệ hạ hắn lại chọn ngôi sao tai họa của ngươi đâm vào lòng Khổng gia!

Những lời này vỗn không nên nói trước mặt Khổng Dao. Nhưng mà song phương trong lòng sớm biết rõ, Khổng Tu không còn biểu hiện ôn hòa nào cả.

Khổng Dao khẽ giật mình, sau đó nàng nắm chặc nắm đấm, chỉ cảm thấy trái tim của nàng đau đớn.

Nàng thật sự là ngôi sao tai họa, mới sinh ra đã thấy sao chổi lâm thế. Diêu quang sáng rõ, ánh sáng trên bầu trời đêm suốt một ngày vẫn không mất đi.

Mà trong mắt người Khổng gia nhiều đời nắm giữ Ti Lễ Giám thì Khổng Dao nàng đại biểu tai họa tương lai. Nếu không phải phụ thân của nàng dốc sức bảo toàn, từ lúc vừa sinh ra chỉ sợ đã bị tộc nhân bóp chết.

Nhưng mà thời gian sau cũng không còn sống khá giả gì. Chính mình lúc ban đầu không hiểu chuyện gì, tỉnh tỉnh hiểu hiểu, còn chưa phát giác ra cái gì. Về sau rốt cục phát giác mình khác với những đứa trẻ khác trong tộc, sau đó cũng biết tình cảnh của mình.

Phụ thân bị gia tộc xa lánh, mẫu thân buồn bực không vui, không lâu càng u buồn mà chết, mình cũng bị tộc nhân cô lập.

Nếu không phải bệ hạ vô tình ý nhìn trúng nàng, dẫn nàng vào trong quân, chỉ sợ phụ thân cùng nàng đã sớm bị đá ra khỏi Khổng gia.

– Tam huynh của ngươi có tài, thắng ngươi gấp trăm lần, nhưng không được thi triển. Mỗi ngày dùng rượu giải sầu, ngươi cũng biết ngày đó lúc hắn biết được tin tức này vui mừng như thế nào không? Ngày đó hắn đem ba trăm đàn rượu ngon cất trong kho toàn bộ đánh nát. Tâm của hắn như người chết đã sống lại. Ngay cả ta cũng cao hứng thay cho hắn.

Khổng Tu đang cười nhưng mà người ta lại sinh ra cảm giác mát lạnh.

– Biết được ngươi đã bị Kiền Thiên Yêu Vương nạp thành phi tần. Toàn tộc cao thấp đều hoan hô như thủy triều, bọn họ đều cao hứng cho ngươi. Đúng rồi! Quên nói phụ thân ngươi tuổi tác đã cao, làm Ti Thiên Giám đã không thích hợp. Tộc bá đã tự mình ra mặt cho hắn lui ra ngoài, chiếu khán từ đường của chúng ta. Đây là vinh quang to lớn…

Móng tay của Khổng Dao đâm sâu vào trong thịt, nghe được câu cuối cùng mới triệt để đại ngộ.

Hắn hiểu được câu nói của Khổng Tu là gì. Đây là con tin!

Khổng Dao nàng thành thành thật thật thì bỏ đi, phụ thân tự nhiên không có việc gì. Nếu không chịu thì toàn bộ thủ đoạn của Khổng gia sẽ dùng lên người phụ thân của nàng.

Cũng không cách nào đi chỉ trích Khổng gia hèn hạ, đổi lại là nàng thì cũng làm như vậy. Hơn nữa thủ đoạn còn tuyệt hơn!

– Như vậy các ngươi hôm nay vừa ý ai? Canh gia Canh Chí hoặc là Dương gia Dương Minh?

Nhìn thấn sắc Khổng Tu giật mình, Khổng Dao lập tức biết rõ:

– Đúng rồi, các ngươi vừa ý là Dương Minh không sai! Nhưng mà người này không bằng Thạch Việt!

– Nói bậy! Dương gia nhiều thế hệ công khanh, mười đời thì có bảy người bái tướng, lãnh địa nửa tỉnh. Luận về gia thế kiêu hùng, Dương Minh công tử há có phải là Thạch Việt có thể so sánh?

Khổng Tu dứt khoát thừa nhận, ngữ khí khinh thường, lắc đầu nói:

– Ngươi không tập bí pháp trong tộc. Khí vận biến hóa chi đạo nói cho ngươi ngươi cũng không hiểu. Ngày sau chỉ để ý Đông Lâm Vân Lục, ngươi làm phi tần là được rồi.

Khổng Dao nhịn không được cười lên. Nàng dù chưa từng học được vận mệnh chi thuật. Nhưng mà xem nhân mạng của người ta là thần thông bẩm sinh,

Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nói qua với người nào. Chỉ biết nếu nàng nói ra không phải là phúc, ngược lại là tai họa, là đại họa chân chính–

Dương Minh này nàng chẳng những biết được, cũng đã từng gặp mặt. Cộng tất cả Tiềm Long cũng chỉ sánh vai với Thạch Việt mà thôi.

Dùng thế mười bảy nước cũng chỉ sánh vai Thạch Việt!

– Ta nói huynh trưởng, tại sao ngươi rảnh rỗi đi thăm ta, thì ra là vi Dương Minh mà tới, chuyện này có quan hệ gì tới người khác không?

– Ngươi biết?

Lần này Khổng Tu cũng hơi ngoài y muốn, cau mày, kinh ngạc nhìn qua Khổng Dao đối diện.

Hôm nay chỉ cảm thấy muội muội này thông minh vượt qua dự kiến của mọi người.

Khổng Dao hơi gật đầu, khẳng định nói:

– Không phải là bát vĩ Tuyết thị? Mấy ngày nay cũng quá rêu rao rồi.

Các ngươi mưu tính cho ta ‘ trượng phu ’ thì có thể nào không biết. Trước đó nàng còn ôm vài phần tâm tình kỳ quái, muốn nhìn xem những người bức nàng vào tuyệt cảnh thì có kết cục gì.

Nhưng mà mấy ngày trước tình hình không biết sao lại có biến hóa, làm cho nàng vô cùng thất vọng.

– Cũng đúng! Hồ tộc nhất tộc cơ hồ không thể lên mặt bàn. Đại cục đã định, giấu đầu lòi đuôi, cũng lộ ra ngoài, đắc chí càn rỡ mà thôi.

Khổng Tu giật mình một lúc liền lắc đầu, trong lời nói tràn đầy không cho là đúng với Tuyết gia, lại thuận miệng giải thích: