Chương - 662: Thu Thủ Long Đan

Thần Hoàng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau mười lần liên tục mô phỏng thì bóng người kia lại sụp đổ. Linh trận trong cung điện cũng sụp đổ theo.

Tông Thủ nhíu mày, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhớ tới trên người mình còn có Thái Sơ chi khí tạm thời không khống ché được. Ngược lại trong hồn hải còn có hào quang màu xanh lá.

Nếu không ngoài dự kiến, vậy linh trận này không thể mô phỏng liên quan tới cả hai thứ này.

Nếu là vạn tượng thật sự đã sớm dừng lại. Nhưng mà linh trận không có năng lực suy nghĩ, tuy dùng tinh thạch vạn tượng làm hạch tâm lại không có linh trí.

Qua một lát sau, hình ảnh Tông Thủ trước mặt triệt để tiêu tán đi. Trong điện không còn gì.

Tông Thủ im lặng, lúc này hắn kích động, cẩn thận chuẩn bị hồi lâu. Nhưng không ngờ khảo đề này dễ giải quyết như vậy, căn bản là không cần động thủ.

Khẽ hấp tinh hạch vạn tượng vào trong tay. Lúc này đưa mắt nhìn qua, tiểu kim không chờ đợi được mà nuốt tinh thạch vào bụng.

Rồi sau đó cả thân hình co lại thành một đoàn.

Tông Thủ nhịn không được cười lên, tiện tay đem nó bỏ vào túi linh thú.

Muốn thôn phệ tinh thạch vạn tượng cấp tiên cảnh không dễ dàng, không có dăm ba tháng thì không thể phá giải tầng ngoài được. Chỉ sợ tiểu chút chít này ngủ lâu đây.

Quay người rời đi, Tông Thủ tiếp tục tìm kiếm. Lúc này trong không gian nhiều ra mấy người.

Tông Nguyên cũng ở trong đó, làm cho Tông Thủ có chút kinh ngạc. Cũng không biết hắn làm thế nào thông qua ngũ quan, vượt qua địa trận.

Dường như chuyên tâm chuyện gì đó, bất tiện tới, chỉ xa xa nhìn qua Tông Thủ rồi thi lễ, cũng không quan tâm nữa.

Không đủ thời gian, cho dù là một hô hấp cũng trân quý. Lúc này cũng không phải lúc nói chuyện.

Mà Tông Thủ tìm tới một cửa thạch thất. Cuối cùng trong nội tâm chấn động, đôi mắt sáng sáng, không chút do dự cất bước đi vào, trong đại điện này có long đan thần cảnh. Màu sắc vàng óng, huyền phù giữa không trung, tỏa ra hào quang chói mắt, chỉ nhỏ như nắm tay mà thôi.

Trong linh quang dường như có long ảnh đang ngao du.

Mà làm cho Tông Thủ bước vào trong đại điện thì lập tức cảm giác long uy mênh mông, bỗng dưng lăng không áp tới.

Bước tới trước một bước, chỉ cảm thấy áp lực nặng nề.

– Cửa ải này là đối kháng với uy áp chân long?

Thần cảnh Chân Long không có, lúc này chỉ là từ Long đan còn sót lại dư uy mà thôi. Nhưng mà uy thế vẫn mạnh mẽ bàng bạc.

– Truyền thuyết long tộc là vương của vạn thú trên thế gian. Huyết mạch trời sinh có thể áp chế chư tộc. Còn nói chín loại Chân Long, bản thân mỗi Chân Long đại biểu cho một thiên địa đại đạo. Sau chí cảnh thì bản thân chính là đại đạo. Những lời này không có nửa phần khoa trương.

Tông Thủ nắm nắm tay, có thể cảm ứng rõ ràng long đan này có uy năng kim hệ, đều triệt hiện ra ngoài. Khiến cho những linh năng này ngăn cách hắn triệt để!

Hừ lạnh một tiếng, Tông Thủ vẫn đi lên trước vài bước, đồng dạng một cổ ý niệm cường hoành hiện ra.

Mà kiếm ý là thứ hắn cảm ngộ sâu nhất, tham ngộ được Cửu Cửu Long Ảnh Kiếm, giúp cho Tôn Thủ ngày đó ở Tụ Long Sơn trực tiếp hiểu được chí kiếm hồn.

Mà những ngày gần đây được Thái Sơ chi khí tẩm bổ.

Lúc này toàn lực đối kháng uy áp, sau lưng Tông Thủ ẩn ẩn có long ảnh hiện ra ngoài.

Cơ hồ mỗi một bước đều là một đầu long ảnh, từ hư hóa thực.

Mỗi một đầu long hình lúc đầu là hư ảnh, hóa thành thật thể thì gào thét xoay tròn.

Trên người Tông Thủ bóng kiếm cũng hóa thành thực chất, ngưng thực mấy phần.

Mà khi chín đầu long ảnh tụ hợp cùng một chỗ, ẩn ẩn hóa thành một đạo bóng kiếm. Tông Thủ đã bước ra một bước cuối cùng, đi tới trước long đan.

Kiếm thế quá lớn, giờ phút này lại đảo khách thành chủ. Kiếm ý Cửu Cửu Long Ảnh Kiếm của hắn ẩn ẩn áp chế long uy một bậc.

Mặt không cảm tình, Tông Thủ nhìn qua long đan hơi ảm đạm một chút này, Tông Thủ trực tiếp cong ngón búng ra, thoáng chốc cả linh trận tan vỡ.

Mà long đan kia mất đi ước thúc cũng lập tức hóa thành một đạo kim quang, bay vút ra ngoài cửa điện.

– Một tử vật mà thôi, muốn bay tới nơi nào?

Hồn lực tản ra bao lấy long đan, bao phủ lại. Nhưng mà vật này giãy dụa mạnh mẽ, với hồn lực của hắn bất phân thắng bại.

Mà Tông Thủ dùng kiếm ý áp lên. Đem linh phù dán lên nó, cuối cùng dần dần làm long đan này dừng lại, thu vào trong túi càn khôn.

Lúc đi ra cửa điện thì Tông Thủ nhíu mày, nhìn qua toàn thân của mình.

Huyết dịch đầm đìa, vết thương chồng chất, cho dù phục dụng mấy viên linh đan bát giai cũng không cách nào khép lại.

Nhìn mặt ngoài thì ngũ tạng lục phủ trong người của hắn tổn thương nặng nề, không có chỗ nào mà không biến hình vỡ tan.

Những tổn thương này không phải bởi vì long uy áp chế. Mà là bản thân của hắn mà thôi, chịu tải nhiều ‘ kiếm hồn ’ và võ đạo ý chí làm thân thể hắn quá tải.

– Quả nhiên nội tức không đến thất giai thì chưa biến chất. Cường độ thân thể vẫn chưa đủ…

Thở dài một hơi, Tông Thủ lại nhớ tới lời của Diệp Phi Sương lúc trước. Long tộc trong hơn vạn năm không có một người nào có thể vào lấy quá tám món.

Kế tiếp chắc chắn sẽ mạnh hơn nhiều. Mỗi khi lấy một đồ vật thì khảo nghiệm tiếp theo sẽ mạnh hơn một phần.

Ban đầu thì khá thoải mái, lúc này thì hơi chật vật rồi.

Ngay cả hắn cũng không dám nói mình có thu hoạch.

Lại nhìn ra xa xa, chỉ thấy Tông Nguyên không biết như thế nào đang kịch chiến với một người.

Tông Thủ nhìn qua bên kia, sau đó hai mắt của hắn nheo lại.

– Nguyên Thủy Ma Tông?

Lần này Nguyên Thủy Ma Tông tiến vào truyền thừa chi địa chính thức của long tộc dường như không chỉ một người. Nhưng cũng là một cửu giai, tay cầm mộc kiếm màu đen, đứng trên một pháp đàn.

Cách ba ngàn trượng xa xa thao túng ba đầu hồn thú thất giai vây khốn Tông Nguyên.

Truyền thừa chi địa này tu vi tất cả mọi người đều bị áp chê còn thất giai. Mặc dù Linh Sư ở chỗ này cũng như vậy mà thôi, lúc này ba đầu hồn thú thất giai căn bản vây khốn Tông Nguyên vào trong, tùy thời tùy khắc làm cho Tông Nguyên lâm vào nguy hiểm.

Tên Linh Sư Nguyên Thủy Ma Tông kia dường như cũng biết rõ chiến lực của Tông Nguyên, cho ba đầu linh thú hộ giá kiềm chế. Bản thân thì ở trên pháp đàn không ngừng thi triển linh pháp, xa xa đánh qua.

Tông Nguyên lúc này đứng ở xa xa, từng bước một vô cùng kiên cố đi về hướng pháp đàn.

Quanh người có uy năng linh áp kinh người, liên tiếp hình thành ngăn cản hắn, nhưng mà bị lôi quang tiêu trừ.

Ở gần hai người có ba kẻ đang nhìn, Phương Minh cũng trong đó, trong mắt hiện ra một tia sáng bóng.

Tông Thủ nhíu mày, lập tức cười lạnh một tiếng. Tay mang theo một đoạn kiém, yên lặng đi tới pháp đàn.

Sát ý bành trướng cũng thu liễm toàn bộ. Khí cơ cũng đat tới cực hạn. Thân thể của hắn như không tồn tại mà đi tới gần.

Những người còn lại không có cảm giác, mà Phương Minh lúc này nhíu mày. Sau đó cười nhẹ, bỗng dưng lách mình đến gần Tông Nguyên, nhìn qua pháp đàn hơi vẫy tay, đem một đạo hỏa quang, trực tiếp đánh tan.