Chương - 284: Nắm đấm lớn nhất (2)

Thần Hoàng

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Rõ ràng không có một ai chịu lưu lại, một chiêu này của thế tử rút củi dưới đáy nồi, thật đúng là hay lắm! Lão Sài, ngươi nói ngày hôm nay Thiên Hồ Tông Thị tám mươi vạn tộc nhân, có thể còn lại mấy người?

Sài Nguyên không khỏi quay đầu lại trừng mắt liếc hắn một cái, biết được Hổ Thiên Thu đang bỏ đá xuống giếng.

Bất quá hắn thực không có gì cố kỵ đối với Tông Chính, cử động lần này của Tông Thủ đúng là rút củi dưới đáy nồi, không có tộc nhân, mất đi cánh, Tông Bá mặc dù còn có Hoàn Dương Cảnh Linh Sư cũng chỉ như cọp nhổ răng, diều hâu không có lông.

Hắn cũng cười cười tiếp lời:

– Ai biết? Thiên Hồ đích mạch đệ tử cũng có hơn ba vạn. Bất quá nói không chừng cũng chỉ còn lại hắn một người cô đơn. Đáng tiếc Đông Lâm đại tộc, hồ bộ vương tộc tàn lụi như vậy…

Hổ Thiên Thu lập tức là cười ha ha, hung hăng vỗ vỗ bả vai Sài Nguyên. Lời ấy thật sự là sâu hợp ý hắn, đối với phán đoán tình thế cùng hắn không mưu mà hợp.

Tông Chính gần như thất hồn lạc phách, thần sắc mờ mịt thất thố nhìn một màn này trước mắt, trùng kích liên tiếp làm cho tinh thần của hắn gần như thất thủ không còn thái độ bá đạo như trước.

Hồi lâu sau, hắn nghiêm mặt dữ tợn bỗng dưng tiến lên trước một bước, nói năng lộn xộn, có vẻ như bị điên rồi:

– Ngươi không thể làm như vậy, ngươi muốn hủy Thiên Hồ Tông Thị ta! Ai cho ngươi quyền lợi lập nhất tộc khác? Ta tuyệt không thừa nhận.

Lời hán còn chưa dứt, mấy người Tông Lam Hổ Thiên Thu cùng Sài Nguyên cảnh giác tay đè binh khí, mắt lộ sát cơ.

Lúc trước sự tình trong tộc Tông Thủ đám người không thể nhúng tay nhưng hiện nay Tông Thủ đã khác lập nhất tộc, như vậy dĩ nhiên là có thể danh chính ngôn thuận xen vào.

– Bổn tọa cần gì ngươi thừa nhận? Chỉ bằng ta là Càn Thiên Sơn Yêu Vương, hồ bộ chi chủ là được!

Tông Thủ ngửa mặt đón ánh sáng mặt trời lắc đầu, giờ phút này hắn đã bình tĩnh lại, xúc động thôi lui toàn bộ.

Mặc dù cảm giác có chút cổ quái, bất quá này việc làm đã làm thì hắn cũng không có gì phải hối hận.

Tiếp theo Tông Thủ tiến lên trước bước đi thong thả xuống dưới tế thiên đài.

– Tông Thế trước khi chết từng nói qua một câu, trong loạn thế này cường giả vi tôn, nắm đấm lớn nhất! Tuy là làm cho người ta có chút tức giận, thực sự rất có đạo lý. Ngươi nói ta giết Tông Minh Tông Hạo là giết oan người vô tội, tàn sát hơn ngàn đích mạch đệ tử là tàn nhẫn hiếu sát, bạo ngược bất nhân. Ta cũng lười bác ngươi, ngày hôm nay chỉ nói một câu: Tông Thủ ta tàn nhẫn hiếu sát, bạo ngược bất nhân ngươi có thể làm gì? Hơn ngàn người ở đây, ta muốn giết cứ giết cần gì lý do.

Thời điểm vừa dứt lời, thân ảnh Tông Thủ đột nhiên đình trệ, bởi Tông Hợp bên cạnh thấp giọng cười yếu ớt:

– Một phế nhân song mạch thân mà thôi, rõ ràng cũng dám ỷ vào cha hắn rầm rĩ cuồng vọng như thế. Quả nhiên là chỉ có thể đắc ý nhất thời. Chỉ là đáng tiếc Thiên Hồ Nhất Tộc ta gần ngàn tinh anh đệ tử, thật sự là cái chết không đáng! Nghiệt chủng này phải chết mới tốt. Những lời này là ngươi nói phải không?

Tông Hợp co rụt đồng tử lại, môi hắn nhấp nháy giống như giải thích nhưng Tông Thủ lại không nghe, một kiếm vung lên.

Kiếm quang hiện lên, chỉ thấy đầu lâu Tông Hợp vứt lên cao, huyết dịch giống như là suối phun lên cao mấy trượng.

Khi máu huyết đầy trời rơi vãi, hơn mười tộc lão Tông Thị không dám né tránh, mặc cho huyết dịch tung tóe trên người của mình.

Chỉ cảm thấy là đáy lòng rét lạnh, Tông Thủ không che dấu sát ý chút nào, giờ phút này nó xộc thẳng vào tâm thần đám người.

truyện được lấy tại TruyenFull.vn

– Các ngươi thấy đó, nội thành Càn Thiên, ta hiện tại nắm đấm lớn nhất, nói lời chính là đạo lý, là vương pháp, là thiên chỉ. Ta không biết phụ thân trước kia đối đãi các ngươi như thế nào nhưng Tông Thủ ta không phải phụ vương. Vì thế bọn ngươi đừng có không biết xấu hổ.

Tông Thủ bước mấy bước về phía trước, lần này hắn đứng trước người Tông Duệ.

Nói đến đây, Tông Thủ bước mấy bước về phía trước, lần này hắn đứng trước người Tông Duệ.

– Việc này Hổ Thiên Thu nhất định phải trả giá thật nhiều! Tông Thủ, sau đó ta muốn quật roi vào thi thể hắn, treo đầu hắn ở cửa thành mấy thánh mới hả giận. Đúng rồi, còn có câu này. Bất quá lúc đi quá gấp hay là mời Tông Bá sớm đi đến Thế nhi hiện tại thân đơn lực mỏng, mặc dù chém giết Tông Thủ, chỉ sợ cũng khó khống ở tràng diện, xem ra còn cần Tông Bá xuất thủ, mới có thể áp chế những người này.

Khi đó tuy trong loạn chiến, Tông Thủ vẫn nhãn quan tứ phía, tai nghe bát phương.

Giờ phút này cẩn thận nhớ lại nói ra từng chữ, không sai một chút. Nét vui vẻ trên mặt gần như tàn khốc.

– Nói như vậy, ngươi cũng là đồng đảng của Tông Thế, Tông Bá hiện tại đã bị các ngươi mời đến xem bắt Tông Thủ ta như thế nào?

Thân hình Tông Duệ run lên bần bật, hắn đoán được vận mệnh của chính mình.

Giờ phút này không phải không muốn chạy trốn nhưng giờ phút này mấy ngàn ánh mắt nhao nhao chú mục trên người hắn, mắt hàm sát cơ.

Mà người có thực lực mạnh mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu mà kể.

Chính mình muốn chạy trốn, tại Càn Thiên Sơn thành, có thể trốn đi nơi nào? Còn đường thoát sao?

Giờ phút này thậm chí tất cả phản kháng chi niệm hắn cũng không có, chỉ cầu vị thế tử này sau đó không giận lây sang người nhà hắn.

Vẻ mặt Tông Chính vừa xanh vừa hồng, trong mắt lộ vẻ kinh sợ lại bất đắc dĩ. Mấy người Hổ Thiên Thu ẩn ẩn lộ ra chiến ý, càng làm hắn kiêng kị.

Thật lâu về sau, thanh âm kia mới phảng phất là từ trong vực sâu cửu u phun ra từng chữ:

– Tông Thủ, ngươi dám?

– Ta dám thì ngươi làm gì được ta?

Tông Thủ nhếch môi cười cười, lộ ra một hàm răng trắng noãn, Cửu Lân Kiếm trong tay hơi nghiêng vung lên một cái, cổ Tông Duệ ‘Răng rắc’ một tiếng bị một kiếm chém đứt.

Mười người Thiên Hồ tộc lão chung quanh lập tức yên ắng.

Ngày hôm nay ai có thể nghĩ đến, vị thế tử phế vật này vô năng lại có tu vi Linh Sư Dạ Du Cảnh và tiên thiên sơ mạch, lĩnh ngộ kiếm ý cùng đế vương võ học võ đạo, thành tựu thiên phú cao tuyệt, là kỳ tài ngút trời Vân Giới.

Càng chưa bao giờ ngờ tới, Tông Thủ khởi xướng thủ đoạn tàn nhẫn, bạo ngược, lăng lệ ác liệt như thế.

Hai vị Thiên Hồ tộc trưởng nói giết liền giết, toàn bộ không chần chờ, cũng không nháy mắt.

Đáy lòng bọn họ đã bị hối hận ăn mòn, thế tử quả thật là bất đồng cùng tiên quân.

Tiên quân bao dung, mặc dù có chuyện gì cũng sẽ cùng bọn họ giảng đạo lý. Mà Tông Thủ thì nắm đấm lớn nhất, ngươi nếu không phục vậy hắn sẽ đánh cho bọn ngươi phục.

Lúc này họ mới sinh lòng hoài niệm, ý thức được tiên quân lúc còn tại thế là thời gian đáng ngưỡng mộ cỡ nào.

Ngay sau đó Tông Thủ dạo bước đi đến trước mặt tên còn lại, người này mặc dù không nói chuyện, nhưng không lâu trước lại ngăn cản người đi lên bậc thang để cứu hắn.

Bên tai Tông Thủ ẩn ẩn nghe thấy Tông Chính sau lưng oán hận gầm nhẹ một tiếng, Tông Thủ khinh thường cười, lần này không hỏi một tiếng đã vung kiếm.