Chương - 448: Linh cảm đốn sinh

Thần Hoàng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bỗng nhiên ngữ khí của hắn dừng lại:

– Đúng rồi, ngươi muốn phá giải chân long phù điêu của ta, chẳng lẽ là muốn nắm giữ kiếm phách? Tiểu gia hỏa dã tâm không ít, bất quá ta thích. Chỉ là dùng tu vi của ngươi muốn phá giải nó còn thiếu không ít.

Tông Thủ chẳng muốn tiếp lời, im lặng thật lâu, sau đó hai khắc lại trợn mắt, kiếm trong tay chém ra lần nữa.

Kiếm thứ bảy mươi năm! Kiếm thứ bảy mươi sáu! Kiếm thứ bảy mươi bảy!

Liên tục chém ra kiếm khiến đá vụn bay toán loạn.

Sắc mặt Tông Thủ trở nên tái nhợt vô cùng, huyết sắc hoàn toàn biến mất.

Hắn đã dùng hết tiềm lực của thân thể sau ba kiếm này, cởi bỏ toàn bộ ảo diệu.

Giờ phút này phía trên bích hoạ chỉ thiếu khuyết bốn cái vân nữa.

Chỉ cần bốn kiếm, hắn có thể giải được câu đố này hoàn toàn.

– Kiếm thứ bảy mươi bảy. Tiểu gia hỏa ngươi đã đạt tới trình độ thông linh! Đậu xanh! Chỗ này thực quá xa!

Không biết Long Ảnh lão nhân trong nháy mắt lại xuyên thẳng qua bao nhiêu thế giới, thanh âm của hắn càng thêm rõ ràng, bất quá giọng nói hơi có vẻ mệt mỏi.

– Này! Tiểu tử, bốn kiếm phía sau đừng có suy nghĩ nữa. Chỉ cần bản thân có Linh Võ hợp nhất hoặc là có tư chất Linh Võ hợp nhất mới có thể cởi bỏ. Thiên tư của ngươi như thế có thể làm đệ tử của Long ảnh ta, có bằng lòng bái Long ảnh làm sư không?

Tông Thủ căn bản không có đi nghe, tiếng nói của lão nhân này bị hắn coi như tạp âm, trực tiếp lọc qua.

Giờ phút này hắn chỉ còn nghĩ tới cự kiếm trong tay và phù điêu cự long trên bức tường, ngoài ra không còn gì nữa.

Ngoài ý định là, sau ba kiếm, bốn vết kiếm có lẽ phải khó hơn, cần nhiều thời gian để Tông Thủ tính toán.

Nhưng ngoài ý định là ba kiếm sau đó chỉ cần thoáng suy nghĩ đã có kết quả đại khái.

Đúng là đơn giản dị thường gần như bản năng đã biết mình nên xuất kiếm như thế nào!

Lại có chút do dự, Tông Thủ không dám tin trong lòng lại nhiều lần nghiệm chứng một phen, mới lại động thủ, kiếm quang màu tím sáng như tuyết mang theo một kiếm cung rực rỡ ôn hòa.

Kiếm thứ bảy mươi tám! Kiếm thứ bảy mươi chín! Kiếm thứ tám mươi!

Lại ba vết kiếm hoạch xuất trên thạch điêu khiến cho toàn bộ long thân trở nên đầy đủ hơn.

Cảm giác của người đứng xem chung quanh rõ ràng nhất, họ thấy cự long trên thạch bích rất sinh động, say mê hấp dẫn mười phần. Phảng phất tùy thời tùy khắc đều có thể phá vách đá bay ra.

Chỉ là nó phảng phất thiếu thứ gì đó, một cái mấu chốt cuối cùng.

Mà chân long phía trên cũng như thế, muốn bay lên nhưng thủy chung bị lực lượng trói buộc không cách nào bay lên không được.

Tông Thủ cũng thấy thoả mãn, giữa lông mày lộ sựu vui vẻ. Không thể tưởng được ba kiếm này lại đơn giản như vậy.

Long Ảnh lão nhân thiết lập tại ba câu đố cuối cùng trên thạch bích thật đơn giản.

Hôm nay trước mặt hắn, chỉ còn lại có một vết kiếm cuối cùng, cũng là một kiếm khó khăn nhất.

Đang suy nghĩ yếu quyết cuối cùng của cửu cửu long ảnh kiếm ứng đối với một kiếm cuối cùng này.

Bây giờ Tông Thủ mới lờ mờ nhớ lại, vừa rồi Long Ảnh lão nhân tựa hồ cằn nhằn liên miên bên tai hắn nói gì đó.

Nhưng hiện tại, hắn muốn nhớ lại cũng không nhớ được. Khi đó tinh thần của hắn quá mức tinh khiết chuyên chú, bất luận cái gì trên thế gian đều không thể lưu lại bất cứ dấu vết gì.

– Còn có thể nói cái gì? Tiểu tử thúi này, chẳng lẽ là muốn cho lão phu tẩu hỏa nhập ma mà chết hoặc là mệt chết mới bằng lòng bỏ qua? Rõ ràng là linh….

Thanh âm kia vốn là chửi ầm lên, tiếp theo lại dừng đột ngột.

Tông Thủ nghe được không hiểu ra sao, bất quá thanh âm này rõ ràng hơn vài phần, ý niệm quán chú đến Tông Thủ cũng càng có cảm giác khó lường.

So sánh với Ngụy Húc đều không chênh lệch chút nào.

Sư huynh hắn ngày đó cố nhiên là không xuất toàn lực. Nhưng vị lão nhân này cũng cách vô số thời không.

– Khục! Khục! Rõ ràng đã là Linh Sư Hoàn Dương Cảnh. Tốt rồi, nơi này vẫn còn quá xa, khí lực của ta hao tổn không sai biệt lắm. Nếu tiếp tục chỉ sợ bị đả thương, ảnh hưởng tới bổn nguyên. Vì thế nghe rõ ràng tiểu tử, ngươi nguyện làm đệ tử nhập thất của Long ảnh ta không?

Lông mày Tông Thủ nhíu lại, sau đó khẽ lắc đầu, không chút do dự nói:

– Thực xin lỗi, Tông Thủ ta đã có sư môn. Nhị đại đích truyền Thương Sinh Đạo, môn đồ thứ bảy!

Hắn mặc dù hận không thể bái nhiều sư tôn để học thêm kiếm thuật nhưng đạo lý tôn sư trọng đạo vẫn phải có.

Về phần thân phận này trước mặt cường giả thánh cảnh thì căn bản không tính là bí mật gì gì đáng nói, chẳng bằng thoải mái nói ra.

– Đích truyền nhị đại của Thương Sinh Đạo?

Long ảnh cho thấy giật mình không nhỏ, bất quá không phải kinh dị vì Tông Thủ đã có tông môn mà là bốn chữ nhị đại đích truyền:

– Tên Hi Tử kia đã chết trôi chết nổi mấy ngàn năm trước rồi, sao có thể thu nhân đệ tử?? Đúng rồi, có phải tên Ngụy Húc thay sư thu đồ đệ hoặc là ngươi bái nhập làm môn hạ của Lâm Huyền Sương đúng không?

Lông mày Tông Thủ nhíu lại trong lòng thầm nghĩ Long Ảnh lão nhân đoán tám chín phần mười vì thế cũng gật nhẹ đầu nói:

– Sư tôn của Tông Thủ đúng là tên Lâm Huyền Sương!

Long Ảnh lão nhân Xùy~~ cười lạnh một tiếng:

– Ngụy sư huynh ngươi quả nhiên giỏi tính toán, coi như số mệnh đám người Thương Sinh Đạo dần dần thịnh, bị chính đạo chư tông không coi vào đâu lại nhặt được bảo bối như ngươi.

Ánh mắt Tông Thủ ngưng lại, biểu hiện nộ khí rất đúng lúc. Kỳ thật hắn cũng rất không thoải mái đối với Ngụy Húc, bất qúa không thể biểu diễn cho ngoại nhân coi.

– Thôi! Không nói cái này, Ngụy Húc chịu cho ngươi thân phận đích truyền nhị đại bổn đường coi như là cam lòng tiền vốn.

Thanh âm Long Ảnh lão nhân mang theo chút ít ý chán nản. Bất quá nếu như cẩn thận nghe lại phát giác bên trong là hâm mộ ghen ghét hận, ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn).

– Tiểu tử, lão phu đã để cửu cửu long ảnh kiếm yếu quyết, lại không thể tưởng được kiếm quyết có chín thành chín cơ hội bị đệ tử đại phái các ngươi học được? Chỉ là không đành lòng kiếm thuật tuyệt thế một tay mình sáng chế cuối cùng thất truyền mà thôi! Bố trí Long Môn cao thấp chỉ là vì tìm một kẻ phù hợp kiếm thuật truyền nhân, không có tâm tư truyền thừa chính thống đạo Nho. Vì vậy ngươi tuy là đích truyền Thương Sinh Đạo không sao không sao…

Tông Thủ nghĩ nghĩ nhưng vẫn lắc đầu, mềm cứng không ăn:

– Việc này trọng đại, đệ tử muốn hỏi qua Ngụy Húc sư huynh rồi mới trả lời.

– Ngụy Húc sư huynh ngươi? Sư huynh ngươi sợ là cầu còn không được!

Oán khí trong lời nói của Long Ảnh lão nhân càng thêm đậm đặc:

– Dùng con cá ngươi làm mồi câu lão phu, coi như hắn tính toán tốt! Tiểu tử ngươi nghe theo lệnh của Ngụy Húc phải không? Có gì khó đâu?

Tông Thủ trừng mắt nhìn, vẫn như cũ có chút chần chờ. Chủ yếu là yếu quyết kiếm thuật của Long Ảnh lão nhân đã ép khô hắn.

Chỉ cần phá giải bức tường cự long này thì tất cả huyền bảo của cửu cửu long ảnh kiếm sẽ được nắm giữ triệt để.